Dương Bắc Thiên sợ hãi tột độ, không dám quay đầu nhìn lại. Thanh kiếm do Lục Phàm phóng ra mang theo nội lực mạnh mẽ, trong chớp mắt đã xuyên thẳng qua người hắn.
Bên ngoài Bát Giác Các, các đệ tử Thanh Long nôn kinh hô. Lục Phàm có thể đi trên mặt nước đã khiến họ vô cùng kinh ngạc, giờ đây lại có thể đánh trọng thương Dương Bắc Thiên, càng khiến họ thêm vui mừng.
"Thành công rồi, Lục tiên sinh đã thành công!"
Hàn Vân Hải vô cùng vui mừng, đồng thời cũng vô cùng hối hận. Bởi vì trước đây ở Bát Giác Các, thái độ của hắn đối với Lục Phàm không được tốt cho lắm, giờ đây xem ra Lục Phàm mới là cao nhân chân chính.
Nhưng ngay lúc đó, mọi người lại thấy sóng nước trên Hồ Tây cuộn trào, Dương Bắc Thiên bị thanh kiếm xuyên qua người, từ dưới nước lao ra, trong nháy mắt đã lên đến mặt nước.
Mọi người có mặt đều kinh hô, ngay cả Lục Phàm cũng cảm thấy ngạc nhiên. Theo lẽ thường, một kiếm vừa rồi cũng đủ để lấy mạng của hắn, nhưng giờ đây xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.
"Tôi không muốn làm kẻ thù với cậu mà sao cậu cứ ép tôi vậy?" Dương Bắc Thiên nhìn Lục Phàm nói: "Thế lực sau lưng tôi, không phải cậu có thể đối phó được."
"Xem ra anh đã mặc áo giáp mềm, cố ý đến đây trả thù thì sao mà không có phòng bị trước được." Lục Phàm mỉm cười nói: "Nhưng trước mặt cao thủ thực. sự, áo giáp mềm chẳng có tác dụng gì!"
Lục Phàm dần dần ngưng tụ sóng nước, một thanh kiếm khổng lồ lại lần nữa xuất hiện. Vừa rồi anh không dùng quá nhiều sức lực, thanh kiếm cũng không
quá sắc bén, nhưng lần này lại khác biệt rất lớn.
"Cậu không thể giết tôi, không thể giết tôi!" Dương Bắc Thiên gầm lên: "Ngày sau cậu nhất định sẽ hối hận!"
Ầm ầm...
Tiếng động lớn vang lên, thân hình Dương Bắc Thiên bị xuyên thủng, máu từ trên người hắn chảy ra, rơi xuống bờ hồ.
Mọi người đều chấn động, Hàn Vân Hải càng lo lắng, nếu Dương Bắc Thiên không chết, đối với Hàn Vân Hải sẽ có phiền phức lớn.
Nhưng Lục Phàm lại rất yên tâm, một kiếm vừa rồi không phải là giả, Dương Bắc Thiên tuy là võ giả đại thành đỉnh phong nhưng vẫn không thể cản phá được.
Bước trên mặt nước, Lục Phàm như đang dạo bước trên bờ, trong nháy mắt đã đến Bát Giác Các: 'Phiền phức đã được giải quyết, anh ta rơi xuống đáy hồ rồi, không thể sống sớt!"
"Cảm ơn Lục tiên sinh!" Hàn Vân Hải vội vàng ôm quyền: "Nếu không phải Lục tiên sinh ra tay trợ giúp, hôm nay chỉ sợ tôi khó thoát khỏi kiếp nạn."
"Chuyện nhỏ như vậy không đáng để nói." Lục Phàm nhún vai: "Nhưng lời sư phụ anh nói cũng có lý, tiền bây giờ không dễ kiếm, đừng để người ta lừa gạt."
Chu Lão đứng bên cạnh, mặt cũng đỏ bừng, vội vàng cười khổ với Lục Phàm: "Đều là lão phu có mắt không tròng, không ngờ Lục tiên sinh lại lợi hại như vậy."
"Lục tiên sinh ngàn vạn lần đừng tức giận, về sau tôi nhất định sẽ nói chuyện cẩn thận với ông ấy." Hàn Vân Hải vội vàng an ủi.
"Cái này không cần thiết, dù sao cũng là sư phụ của anh." Lục Phàm xua tay: "Chuyện đã giải quyết, tôi không cần ở lại đây nữa nhỉ?"
"Lục tiên sinh, vừa rồi là do lão phu vô lễ trước, lão phu ở đây xin lỗi." Chu
Lão vội vàng hành lễ: "Nhưng Lục tiên sinh được truyền thừa võ nghệ ở môn phái nào? Còn trẻ mà đã lợi hại như vậy?”
"Nói ông cũng không biết, chỉ bằng không nói." Lục Phàm mỉm cười: "Nếu có thể có thủ đoạn như vậy, Dương Bắc Thiên chắc là lai lịch không tầm thường, sau này mọi người phải cẩn thận."
"Đa tạ Lục tiên sinh nhắc nhở!" Hàn Vân Hải vội vàng ôm quyền, đồng thời lúng túng nói: "Hắn rơi xuống đáy hồ, không biết có thể sống sót hay không, Dương Bắc Thiên chỉ cần còn sống một ngày, e rằng tôi sẽ không yên tâm."
"Anh lại không tin tôi, hay là không tin tưởng bản thân?" Lục Phàm nhàn nhạt nói: "Rơi xuống đáy hồ mà có thể sống sót, còn là người sao?"
"Cái này..."
Hàn Vân Hải cười gượng gạo, hắn cũng chỉ lo lắng thôi, nhưng cũng thấy chuyện này không khả thi mấy.
"Tôi còn có việc khác phải làm, không ở đây tán gẫu với mọi người nữa." Lục Phàm nhún vai: "Tôi đã nói từ lâu, Thanh Long nôn sẽ trở thành nanh vuốt của tôi, và tôi cũng sẽ mở đường cho Thanh Long Môn, không ai có thể ngăn cản được."
Nhìn bóng lưng Lục Phàm rời đi, Hàn Vân Hải tràn đầy hy vọng, hắn vốn tưởng Lục Phàm chỉ nói suông, nhưng xem thái độ của anh bây giờ thì biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.
"Đúng là lão phu đã sơ ý, nếu không có Lục tiên sinh, hôm nay chúng ta đều phải chôn vùi ở đây." Chu Lão lắc đầu thở dài: "Xem ra lão phu thực sự già rồi, nếu không thì sao có thể thảm hại như vậy."
"Sư phụ đừng tự trách, chuyện hôm nay không trách sư phụ được." Hàn Vân Hải nói thẳng: "Con cũng không biết thực lực của Dương Bắc Thiên lại mạnh mẽ như thế."
"Đúng vậy, tuổi còn trẻ, nhưng đã đạt đến đại thành đỉnh phong, thậm chí gần đột phá Tông Sư." Chu Lão sắc mặt nghiêm trọng: "Người này mạnh như
vậy, e rằng sau lưng có chỗ dựa cực lớn, sau này anh phải cẩn thận."
"Con sẽ chú ý, nhưng có Lục tiên sinh ở đây, cũng không có chuyện gì lớn." Hàn Vân Hải cười nói.
"Lục tiên sinh đương nhiên không phải người tầm thường, nhưng cậu ấy không thể bảo vệ anh cả đời." Chu Lão lắc đầu: "Nếu thực sự gặp phải nguy hiểm gì, anh phải làm thế nào?”
"Theo ý sư phụ, con phải làm sao?" Hàn Vân Hải liên tục hỏi.
"Chăm chỉ luyện tập, ngày sau nếu có thể bước vào cảnh giới Tông Sư, thì có thể xưng hùng xưng bá trong võ đạo." Chu lão hào hứng nói: "Ngày sau sư phụ
cũng có thể nhờ phúc của anh."
"Sư phụ đừng chế giễu con." Hàn Vân Hải cười khổ: "Nếu con có thể thành Tông Sư, cũng không đến mức ở ẩn tại Thanh Châu."
“Thật là vô tích sự!"
Chu Lão liếc mắt, cũng không nói thêm gì, ngay cả bản thân ông cũng chưa thành Tông Sư, lấy tư cách gì mà la mắng đồ đệ.
Đợi đến khi ông rời đi, Hàn Vân Hải mới trở nên lạnh lùng, nhìn về phía Tiểu Bạch Long: "Phái người đi vớt, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
"Sư phụ chẳng lẽ lo lắng..." Tiểu Bạch Long hơi kinh ngạc.
"Tôi đương nhiên tin tưởng Lục tiên sinh, nhưng Dương Bắc Thiên còn sống, tôi nhất định sẽ bất an trong lòng." Hàn Vân Hải sắc mặt nghiêm túc.
"Vâng, con đã biết!" Tiểu Bạch Long vội vàng ôm quyền.
Hàn Vân Hải gật đầu, không nói thêm gì, những chuyện xảy ra hôm nay, ngay cả bản thân hắn cũng rung động, may mà Lục Phàm ra tay kịp thời, nếu không hắn đã mất mạng dưới tay Dương Bắc Thiên.
Mà tại bờ Hồ Tây, không ít người nhìn về phía mặt hồ, ai nấy ồn ào bàn tán, bọn họ đều thấy rõ ràng cảnh Lục Phàm bước đi trên nước, sau đó còn đánh nhau long trời lở đất với Dương Bắc Thiên, khiến người ta kinh hãi.
Có lẽ chuyện này không lâu sau sẽ dần dần truyền ra, Thanh Châu sắp tới cũng sẽ không còn yên bình.
Rời khỏi bờ Hồ Tây, Lục Phàm đi về Công ty Dược phẩm Thái Khang, anh đã hứa với Lâm Khả Nhi, hôm nay đợi cô tan làm thì sẽ dẫn cô đi mua xe.
Cùng lúc đó, tại Công ty Dược phẩm Thái Khang, trong một văn phòng nào đó, Lâm Khả Nhi đã làm việc cả ngày, nhìn qua đầu đầy mồ hôi, đang không ngừng sắp xếp tài liệu.
Công việc cô ứng tuyển là bộ phận bán hàng, nhưng điều khiến cô thất vọng là, cô đã ngồi trong công ty cả ngày, ngoại trừ bị sai bảo mấy việc vặt, cô không làm được gì cả.
Nhưng Lâm Khả Nhi không hề oán trách, cô là người mới vào công ty, làm những việc này cũng là điều đương nhiên, ít nhất trong lòng cô nghĩ như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...