Thần Y Toàn Năng

“Hay là ngồi ở đây nghỉ ngơi một lát?” Lục Phàm nhìn Lâm Khả Nhi: “Em có mệt không?”

“Em không mệt! Em còn muốn đi dạo trong yến tiệc mà!” Lâm Khả Nhi luôn miệng nói: “Cơ hội ngàn năm có một, nếu không có anh Lục Phàm, em làm sao mà được ở đây cơ chứ!”

“Như vậy cũng tốt!” Lục Phàm gật đầu cười nói: “Để em nhanh chóng làm quen với mấy loại tiệc tùng xa hoa này cũng được.”

“Tại sao em cần phải làm quen?” Lâm Khả Nhi vẻ mặt kinh ngạc: “Chẳng lẽ anh Lục Phàm định làm gì à?”

“Không có gì đâu.” Lục Phàm mỉm cười: “Chỉ là tùy ý nói thôi.”

Thấy Lục Phàm kỳ lạ như thế, Lâm Khả Nhi cũng có chút tò mò, nhưng cô cũng không hỏi nhiều.

“Lục tiên sinh, phòng tiệc ngoại trừ khu vực ăn uống, còn có chỗ đặc biệt để trưng bày đồ cố, ngài có muốn đi xem một chút hay không?” Nữ quản lý cười nói: “Mấy thứ này đều là Bạch lão gia tử đi khắp nơi sưu tầm, đều là đồ cổ giá trị xa xỉ.”

“ở đâu?” Lục Phàm hơi tò mò, mấy hôm trước anh lặn ngụp trong phổ đồ cổ mấy ngày liền cũng không tìm được thứ gì tốt, lần này ở đây,

không biết có thể thấy được đồ cổ quý giá hay không.

“Mời ngài đi theo tôi!” Nữ quản lý khách khí cười nói, đi phía trước dẫn đường.

Lục Phàm theo sát phía sau, Lâm Khả Nhi cũng đi theo sau anh, rất nhanh bọn họ đã đi tới một phòng triển lãm khác, trong phòng triến lãm, có rất nhiều đá thô, còn có rất nhiều bảo vật quý hiếm, nhìn qua muôn màu rực rỡ.


“Bên này là đại sảnh đồ cố.” Nữ quản lý cười nói: “Đồ cố được bày ở đây đều là công khai niêm yết giá, đa phần đều sẽ là hàng thật có giá trị lớn!”

“Tôi biết rồi.” Lục Phàm gật gật đầu: “Đa tạ quản đã lý dẫn đường, cô có việc gì bận thì cứ đi trước đi!”

“Tiên sinh đừng lo, Bạch tiểu thư đã dặn dò, Lục tiên sinh không phải khách quý bình thường, bảo tôi đi theo đế hỗ trợ tiên sinh bất cứ khi nào tiên sinh cần.” Nữ quản lý nghiêm túc nói: “Nếu đế Bạch tiếu thư biết tôi không ở bên cạnh Lục tiên sinh, cô ấy sẽ trách tôi lơ là nhiệm vụ đó!”

“Yên tâm, chờ cô ấy tới, tôi sẽ nói cho cô ấy biết!” Lục Phàm mỉm cười: “Có người đi theo sẽ không được tự nhiên, hy vọng cô có thể hiếu được.”

Nữ quản lý vội vàng gật đầu, không dám chậm trễ, yêu cầu mà Lục Phàm đưa ra tương

đương với chỉ thị của Bạch Tuyết, điểm này cô cũng đã được dặn dò.

Nữ quản lý mới vừa đi, Lâm Khả Nhi mới thở phào nhẹ nhõm: “Em không quen lúc nào cũng có người kè kè bên cạnh như thế, cảm ơn anh đã bảo chị ấy đi!”

“Anh thì không sao đâu nhưng anh biết là em không quen, mới nói cô ấy rời đi.” Lục Phàm mỉm cười nói: “Nơi này có rất nhiều món đẹp đẽ, anh xem thử cái nào cũng đều chói cả mắt, có lẽ đều là hàng thật, không bằng em chọn vài món đi!”

Lâm Khả Nhi ở một bên sững sờ rồi lập tức lắc đầu: “Mấy món ở đây không có rẻ, em cũng không muốn cái nào hết!”

“Coi như là lễ vật anh tặng cho em!” Lục Phàm hào sảng nói: “Em muốn cái gì thì cứ chọn đi!”

Lâm Khả Nhi trợn trắng mắt: “Em cũng không muốn!”


Thấy Lâm Khả Nhi cố chấp như thế, Lục Phàm cũng rất bất đắc dĩ, đành phải từ bỏ.

Chỉ là bọn họ đi chưa được mấy bước, liền gặp được mấy bóng người, mấy người này tình cờ cũng đang nhìn qua đây, vẻ mặt kinh ngạc.

“Lâm Khả Nhi, Lục Phàm, sao hai người lại ở đây?”

Giọng của Lâm Giai rất nhỏ, đi bên cạnh cô là Lưu Huyền Hào và đám người Trương Thiến, bọn họ cũng đang đi dạo quanh phòng đồ cố.

“Lâm Giai!” Lâm Khả Nhi vẻ mặt vui mừng: “Sao mọi người cũng ở đây?”

“Hôm nay là đại thọ của Bạch lão tiên sinh, Lưu Huyền Hào có vài tấm vé vào cửa nên bọn mình mới đi.” Lâm Giai nói: “Phải tốn nhiều công sức lắm mới đi vào được đấy, sao cậu và Lục Phàm vào được vậy?”

“Cứ vậy mà vào thôi!” Lâm Khả Nhi cười nói.

Lâm Giai nhìn cô cười, cách đó không xa, Lưu Huyền Hào đi qua chỗ Lục Phàm, cung kính chào hỏi: “Lục tiên sinh, không nghĩtới anh cũng ở đây!”

Lâm Khả Nhi nhíu mày, cô không ngờ Lưu Huyền Hào lại khách khí với Lục Phàm như thế, thái độ cứ như người dưới lấy lòng bề trên. Một chút cũng không giống thiếu gia Lưu Huyền Hào ở đại học Thanh châu, ngược lại giống như đàn em của Lục Phàm.

“Đại thọ của Bạch lão gia tử, tôi đến chúc thọ, hẳn là không có gì sai đúng không!” Lục Phàm lạnh nhạt cười.

“Đương nhiên, đương nhiên rồi!” Lưu Huyền Hào vội vàng gật đầu, hắn biết lai lịch Lục Phàm không đơn giản, muốn tham gia đại thọ của Bạch


lão gia tử, cũng không phải việc gì khó.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Bạch lão gia tử ở Thanh châu là người có địa vị cực cao, gần như là đứng đầu, có thể tham gia đại thọ của ông ấy, đều là người có thân phận, ngay cả Lưu Huyền Hào cũng phải bỏ cả đống tiền mới được cho vào bên trong.

Lâm Giai nhìn Lâm Khả Nhi mỉm cười: “Đến lúc đó yến hội bắt đầu, chúng ta ngồi chung một bàn!”

“Được!” Lâm Khả Nhi vui vẻ gật đầu.

Lục Phàm lại cười khố: “Đúng là oan gia ngõ hẹp, ở chỗ này mà còn gặp được bọn họ, hôm đó nếu không phải nể mặt em, anh cũng không giải vây giúp bọn họ đâu!”

“Anh Lục Phàm, em biết mà!” Lâm Khả Nhi gật đầu: “Nếu không phải vì em, anh Lục Phàm cũng không cần phải chịu nhiều phiền phức đến vậy!”

“Em đấy, miệng cũng ngọt ghê nhỉ!” Lục Phàm gật gật đầu, trong lòng rất vui vẻ.

Lúc bọn họ đang nói chuyện vui vẻ, cách sảnh đồ cố không xa, một ông lão tóc bạc đang được mọi người vây quanh, lão nhân cấn thận nhìn những vật trưng bày trong sảnh, trông khá hứng thú.

ông lão tóc bạc ngấng đầu, vẻ mặt vui mừng khi nhìn thấy Lục Phàm: “Cậu thanh niên! Lão thật không ngờ chúng ta có thể gặp nhau ở đây đấy.”

“Liễu đại sư?”

Lục Phàm hô: “Không nghĩ tới ở đây cũng có thể gặp được ông!”

“Bạch lão gia tử là bạn tốt nhiều năm của lão, đại thọ của ông ta lão sao có thể không tham gia.” Liễu đại sư nói: “Cơ mà cậu cùng với Bạch lão gia tử có giao tình gì vậy? Tính cách của cậu cũng đâu phải người thích mấy bữa tiệc xã giao như này?”


“Không tính là giao tình đáu.” Lục Phàm mỉm cười nói: “Chỉ là quen biết chút đỉnh thôi!”

Liễu đại sư gật đầu cười nói: “Lần sau nếu có cơ hội, cậu cùng lão đi dạo bên chợ đồ cổ chút đi, nói không chừng lại có thế gặp được vài món đồ quý hiếm, hơn nữa lão cũng muốn nhìn một chút xem thử mắt nhìn đồ của cậu đạt tới trình độ nào rồi.

“Liễu đại sư nói đùa, tôi cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.” Lục Phàm ôm quyền, đối với Liễu đại sư trước mắt, anh cũng không bài xích.

Đi lòng vòng trong sảnh đồ cố hồi lâu, Lâm Khả Nhi vuốt bụng nói: “Sao còn chưa đến lúc dùng bữa vậy, em đói bụng!”

“Sao em không nói sớm, tiệc mừng thọ đã có phục vụ bánh ngọt rồi mà!”

Lục Phàm dắt tay Lâm Khả Nhi đi qua bên phòng tiệc mừng thọ, quả nhiên thấy bánh ngọt bày đầy trên bàn, nhìn qua có chút tinh xảo.

“Bánh ngọt này em ăn được không?” Lâm Khả Nhi do dự hỏi.

“Hẳn là không thành vấn đề!” Lục Phàm cười nói: “Em cứ ăn đi!”

Lâm Khả Nhi gật đầu, bắt đầu lấy bánh ăn, cô cứ cảm thấy đến yến tiệc ăn bánh ngọt như thế này có hơi mất mặt, nhưng thật sự là cô quá đói bụng rồi, coi như ăn một ít lót dạ cũng được mà.

Lục Phàm ở một bên suýt chút nữa cười thành tiếng, dáng vẻ ăn bánh ngọt của Lâm Khả Nhi có chút tinh nghịch đáng yêu khác hẳn ngày thường, lại còn lén lút ăn, giấu giấu diếm diếm rất hài hước, miệng nhỏ còn không dám mở to.

“Không phải anh đã nói rồi sao! Bánh ngọt này có thể ăn được, em cứ ăn bình thường đi xem nào!” Lục Phàm tựa đầu trên bàn, nhìn Lâm Khả Nhi cười nói.

Lâm Khả Nhi gật gật đầu, mới mở to miệng bắt đầu ăn.

Nhưng đúng vào lúc này, một người phụ nữ đứng cách đó không xa cười nói: “Thật sự là oan qia nqõ hẹp, khônq nqhĩtới lại qăp nhau ở đây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui