Giọng nói quen thuộc, Hạng Nguyên Hoán khẳng định người bên dưới khăn voan chính là Bạch Thiên Hoan không thể nghi ngờ.
Hắn đột nhiên cảm thấy căng thẳng, là vì để có được ngày hôm nay thực không dễ dàng, giữa hai người họ tuy thời gian quen biết nhau
không lâu nhưng đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện.
Hắn đương nhiên sợ trước khi thành thân, tân nương đột nhiên đổi thành người khác, cho nên mới phải tự mình xác nhận.
Sau khi khẳng định nàng chính là Bạch Thiên Hoan, trái tim hắn liền thả lỏng.
Bạch Thiên Hoan toàn thân giá y đỏ thẫm từ hôm nay sẽ trở thành
thê tử chân chính của hắn, nghĩ đến đây, trái tim hắn kích động không
cách nào khống chế được.
- Ta còn thật sợ sẽ biến thành người khác!
Hạng Nguyên Hoán đùa.
- Ta có thể chạy được à?
Bạch Thiên Hoan dưới khăn voan trừng hắn.
- Hoan muội muội trước nay luôn hành động khác với người thường, ai biết nàng có chạy thật hay không chứ?
Càng nói càng kỳ cục.
- Chàng mau buông ra đi, bị người khác nhìn thấy sẽ chê cười.
Hiện tại hai người họ thành thân, xung quanh rất nhiều ánh mắt
chăm chú dán vào họ, tuy cách lớp khăn voan nàng nhìn không thấy, nhưng
ánh nhìn mãnh liệt kia vẫn khiến nàng không cách nào bỏ qua.
Bạch Thiên Hoan hơi khẩn trương rút tay mình ra khỏi tay Hạng Nguyên Hoán.
Hạng Nguyên Hoán bình thường luôn vô lại, lúc này mang dáng vẻ
nghiêm túc hiếm thấy, đàng hoàng đứng đó đón nhận cái nhìn của mọi
người.
Trước ngực hắn treo một bông hoa đỏ lớn buồn cười, mấy lần hắn
muốn kéo bông hoa đó xuống, nhưng tiếc là mẫu phi đã cảnh cáo hắn kéo
xuống là điềm không hay nên hắn vẫn chịu đựng.
Khi rời Thượng thư phủ, Bạch Hiển Nhân đến bên kiệu dặn dò nàng ít chuyện, Bạch Xuân Miêu cũng tới tiễn nàng.
Tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc vang lên, kiệu hoa Bạch Thiên Hoan lắc lư lên đường.
Trong đám người, một ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm kiệu hoa rời đi.
Người trong kiệu hoa kia không nên là Bạch Thiên Hoan!
Hạng thân vương phủ.
Kiệu hoa đến trước cổng, các hạ nhân trong phủ lập tức trở nên bận rộn.
Tiết Oánh và Hạng thân vương Hạng Diên Thiệu ngồi ở ghế chủ, hai người mặt mày hồng hào, nhìn đôi tân lang tân nương từ từ đi vào đại
sảnh.
Khắp trong ngoài đại sảnh đông nghịt người.
- Tân lang tân nương bái đường! Nhất bái thiên địa……….
Tiếng người chủ trì buổi lễ vang lên, Lý Thanh Nhã định nhân lúc lộn xộn chen vào đám đông, chỉ cần hôm nay không bái đường được thì
Bạch Thiên Hoan đừng mong gả cho Hạng Nguyên Hoán.
Đã định ra chủ ý, Lý Thanh Nhã chen vào trong đám đông.
Vừa chen qua hai người, đột nhiên có hai người giữ nàng ta lại, kéo nàng ta ra sau.
- Các ngươi làm gì vậy? Buông ta ra!
Lý Thanh Nhã kêu lớn.
Giọng nàng ta thu hút sự chú ý của vài vị khách, một vài người khó hiểu nhìn sang.
Ngưu Quang ra hiệu Bạch Thiên và Hắc Ảnh đưa Lý Thanh Nhã đi,
tiện thể bảo Hắc Ảnh bịt miệng nàng ta lại, còn hắn thì mỉm cười áy náy
nói với các vị khách:
- Đó là một nha hoàn điên trong phủ chúng tôi, không trông coi tốt, thật xin lỗi.
Lý Thanh Nhã vì trà trộn vào Hạng thân vương phủ nên vừa khéo
mặc y phục nha hoàn trong phủ, các vị khách nhìn y phục trên người nàng
ta liền tin lời của Ngưu Quang, không còn ai hỏi chuyện này nữa.
Lý Thanh Nhã thấy không ai ra mặt cho nàng ta thì sốt ruột cắn vào tay Hắc Ảnh.
Hắc Ảnh đau rụt tay lại, Lý Thanh Nhã nhân cơ hội đó lớn tiếng kêu lên:
- Nguyên Hoán ca ca, huynh không thể thành thân với Bạch Thiên Hoan, huynh không thể……….
Lời còn chưa dứt, Bạch Thiên đã trực tiếp dùng tay bổ vào sau gáy Lý Thanh Nhã, nàng ta ngất đi, câu nói cũng ngưng lại.
Tiếc là những lời vừa rồi của nàng ta bị tiếng pháo át đi, căn bản không người nào nghe được.
- Các ngươi sao lại đánh cô ấy bất tỉnh?
Ngưu Quang đương nhiên cũng không nghe được lời của Lý Thanh Nhã, thấy nàng ta ngất đi thì chất vấn hai người họ.
Hắc Ảnh không nói gì, Bạch Thiên giải thích:
- Cô ta cắn bị thương tay Hắc Ảnh, cô ta quá đanh đá.
- Đưa cô ấy đi trước, những chuyện khác đợi thế tử gia quay lại xử lý sau!
Ngưu Quang nghiêm túc căn dặn.
- Dạ!
Hóa ra trước đó Hạng Nguyên Hoán đã biết chuyện Lý Thanh Nhã sẽ
đến phá hôn lễ, bởi Lưu Khải hôm qua có tới tìm hắn, nói cho hắn biết
chuyện Lý Thanh Nhã mất tích.
Ngay lập tức hắn sai Ngưu Quang, Bạch Thiên và Hắc Ảnh quan sát
chặt chẽ các vị khách và hạ nhân trong phủ, quả nhiên Ngưu Quang tinh
mắt nhìn thấy Lý Thanh Nhã liền bảo Bạch Thiên và Hắc Ảnh bắt lấy nàng
ta.
Bạch Thiên và Hắc Ảnh đang định đưa Lý Thanh Nhã rời đi thì đột nhiên có một người ngăn họ lại.
- Các ngươi muốn đưa nữ nhân này đi đâu?
Đối phương khoanh tay trước ngực, giọng nói mềm mại, là một nữ tử.
Ngưu Quang ngẩng đầu nhìn lên, người ngăn Bạch Thiên và Hắc Ảnh chính là Lưu San San.
Thấy thế, Ngưu Quang đẩy Bạch Thiên và Hắc Ảnh ra sau mình, cung kính chắp tay hành lễ với Lưu San San.
- Hóa ra là đại tiểu thư Đại học sĩ phủ, thuộc hạ tham kiến Lưu tiểu thư.
Lưu San San nhớ khuôn mặt của Ngưu Quang.
Lúc ở Sơn Thành, chính Ngưu Quang đã cứu nàng.
- Ngươi là thuộc hạ của Bạch Thiên Hoan?
Nàng híp mắt quan sát Ngưu Quang.
Tóc của hắn nhiều hơn hồi nửa tháng trước, càng tăng thêm vài
phần tuấn nhã, thân thể cao lớn khiến nàng đứng trước mặt hắn có vẻ vô
cùng nhỏ bé.
Mặc dù hắn đang mặc y phục hạ nhân nhưng phong thái bất phàm của hắn lại không giống một hạ nhân.
Về phần tóc, nhiều tháng trước, sau khi thu nhận hắn, Bạch Thiên Hoan cảm thấy quá nổi bật bèn nghiêm khắc bảo sau này không cho phép
hắn để đầu trọc nữa, cho nên hắn mới bắt đầu nuôi tóc.
- Chính là tại hạ!
Ngưu Quang ra dấu tay ở sau lưng, ý bảo Bạch Thiên và Hắc Ảnh mang Lý Thanh Nhã đi để tránh làm lỡ chuyện.
- Đợi đã, hai ngươi không thể mang nàng ấy đi!
Lưu San San tinh mắt thấy động tác của Bạch Thiên và Hắc Ảnh thì lập tức bước nhanh về phía trước ngăn cản hai người.
- Lưu tiểu thư!
Ngưu Quang không chút dấu vết che hai người kia phía sau:
- Nha hoàn này bị điên, luôn mơ mộng hão huyền với thế tử gia,
muốn phá hỏng hôn lễ, tiểu thư là bằng hữu của đại tiểu thư chúng tôi,
Hạng thân vương và phụ thân của tiểu thư cũng là chỗ quen biết cũ, xin
tiểu thư nhường đường!
Hắn lại mang nhiều người như vậy để bảo nàng tránh đường.
- Các ngươi nói nàng ấy bị điên?
Lưu San San khoanh tay trước ngực cười lạnh, đi quanh Lý Thanh Nhã một vòng, rũ mi xuống:
- Nhưng, vừa rồi ta quan sát nha hoàn này thì thấy nàng ấy đâu có bị điên!
- Lưu tiểu thư!
Ánh mắt Ngưu Quang nghiêm túc hơn vài phần:
- Chúng tôi chỉ thi hành mệnh lệnh.
- Tốt, nếu ta đem chuyện này truyền đến tai Hạng thân vương và
vương phi, ngươi cảm thấy họ sẽ thế nào? Các ngươi chẳng qua là hạ nhân
của Thượng thư phủ mà dám quản đến chuyện của Hạng thân vương phủ, hơn
nữa...còn vào ngày đại tiểu thư của các ngươi xuất giá.
- Lưu tiểu thư rốt cục muốn thế nào?
Ngưu Quang nheo mắt.
Lưu San San chỉ vào Lý Thanh Nhã:
- Giao nàng ấy cho ta!
Ngưu Quang nhìn chung quanh, thấy Lưu San San không mang theo tùy tùng hay thị nữ nào:
- Lưu tiểu thư chắc chỉ có một mình nhỉ, dù thuộc hạ giao nha hoàn này cho người, người cũng không thể đưa nàng ta đi.
- Nực cười, chỉ cần các ngươi giao nàng ấy cho ta, ta tự có biện pháp khiến nàng ấy tỉnh lại, sau đó...
Lưu San San nhìn Ngưu Quang đầy nguy hiểm:
- Ta sẽ giao ngươi cho đại tiểu thư của ngươi, để đại tiểu thư
của ngươi xem thử ngươi rốt cuộc đã làm những chuyện gì sau lưng nàng
ấy.
Thấy càng nhiều người chú ý đến nơi này, Hắc Ảnh nhỏ giọng nhắc nhở Ngưu Quang:
- Quang ca, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây để tránh xảy ra rắc rối.
Lưu San San khoanh tay trước ngực đứng đó, vẻ mặt không hề nhường nhịn, hất cằm ngạo mạn khiêu khích nhìn Ngưu Quang.
- Nếu các ngươi sợ bị người khác phát hiện thì lập tức giao nàng ấy cho ta, nếu không...
Lưu San San còn chưa nói xong, bóng người cao lớn trước mặt chợt tiến tới gần khiến nàng cảm thấy áp lực, câu nói kế tiếp không ngừng
run rẩy.
Chuyện kế đó, Lưu San San không ngờ được chính là Ngưu Quang bỗng chốc vác nàng lên vai nhanh chóng rời đi.
- Này, ngươi thả ta ra!
Hai chân thình lình lơ lửng giữa không trung, mặt gần với mặt
đất, Lưu San San bị dọa đầu óc trống rỗng, quên mất mình vừa định nói
gì.
Ngưu Quang một tay ôm chân nàng, đề phòng nàng giãy giụa, hắn vừa sải bước đi về phía trước, vừa uy hiếp nàng:
- Nếu cô còn nói nữa, tôi sẽ ném cô xuống đấy!
Một giây sau, Lưu San San sợ hãi không nói ra chữ nào.
Bạch Thiên và Hắc Ảnh thấy thế, kinh hãi không nói nên lời.
Hắc Ảnh nuốt nước miếng, nhìn bóng dáng hai người mà lẩm bẩm:
- Quang ca quá uy mãnh!
- Được rồi, chúng ta nhanh nhanh lên, còn không đi thì thật sự phiền phức đấy!
Bạch Thiên nhắc nhở hắn.
- Ơ, được!
Hắc Ảnh vội vàng cùng Bạch Thiên đưa Lý Thanh Nhã rời đi.
Họ vừa đi, tiếng người chủ trì buổi lễ vang lên cao vút:
- Đưa vào động phòng!
Bạch Thiên Hoan một mình đợi trong tân phòng, mũ trên đầu nặng
đến mức nàng không thể cúi đầu, không nhịn được ý muốn gỡ xuống.
Đúng lúc này, cửa phòng chuyển động, tay nàng vội rụt về.
Không lâu sau có người đi đến bên cạnh nàng.
Lúc này Hạng Nguyên Hoán hẳn là đang ra ngoài uống rượu tiếp
khách, vậy người này là ai? Đối phương vừa đến gần, nàng liền tung ra
một đấm theo phản xạ.
Cú đấm của nàng bị đối phương bắt được một cách chuẩn xác.
Hành động ấy khiến mũ trên đầu nàng và cả chiếc khăn voan cùng
nhau rơi xuống đất, tay đối phương hơi dùng sức, thân thể nàng liền lao
vào lòng hắn.
Trong cơn lo sợ, nàng thấy đôi mắt cười của Hạng Nguyên Hoán.
- Là chàng? Chàng không phải đang ở tiền viện uống rượu sao?
Nàng kêu lên, lúc này mà hắn lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
- Ta tìm cơ hội tới thăm nàng!
Hạng Nguyên Hoán cau mày nhìn lớp son phấn thật dày trên mặt nàng:
- Vẫn là gương mặt vốn có của nàng đẹp hơn!Thấy hắn chê bai, Bạch Thiên Hoan cố ý đưa cái mặt đầy son phấn lại gần mặt hắn.
- Ta thế này cũng rất tốt mà!
Hạng Nguyên Hoán nắm lấy khuôn mặt nàng, hôn lên đôi môi đỏ của
nàng, tiện tay vứt khăn voan vướng bên vai nàng qua một bên.
- Được rồi, nàng ngoan ngoãn đợi ở đây, ta phải ra ngoài.
Bạch Thiên Hoan kéo hắn:
- Chàng còn phải ra ngoài sao?
- Thế nào? Không nỡ xa ta?
Hạng Nguyên Hoán nắm cằm nàng.
“Bốp”, nàng không hề nể tình đánh rớt cái tay đang nắm cằm nàng của hắn:
- Vậy chàng đột ngột quay lại làm gì?
Hắn cúi đầu nhìn mũ và khăn voan trên mặt đất.
- Hồi nãy lúc bái đường, thấy đầu nàng cứ lắc lư nên tìm lý do đến chỗ nàng một chuyến.
Hóa ra là vì muốn lấy xuống mũ và khăn voan cho nàng.
- Vậy chàng mau trở lại đi.
- Ừ, ta có thể đi hơi lâu chút, cả đám cờ hó đều muốn chuốc say
ta, nàng trông có vẻ mệt, bảo Họa Mi tới rửa mặt chải đầu cho nàng rồi
nghỉ ngơi trước đi.
Hạng Nguyên Hoán đau lòng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của nàng.
Đội mười mấy cân cả ngày, nàng suýt mệt chết từ lâu rồi.
- Được, chàng mau đi đi.
Rời khỏi tân phòng, Hạng Nguyên Hoán bảo Họa Mi vào hầu hạ Bạch
Thiên Hoan, qua cửa sổ nhìn Bạch Thiên Hoan đang chải đầu, hắn vốn định
đến tiền sảnh bỗng đổi hướng đi về phía nhà kho.
Nơi góc nhà kho, Ngưu Quang, Bạch Thiên, Hắc Ảnh và Lý Thanh Nhã đều đang ở đây, ngoài ra còn có một người ngoài dự liệu là Lưu San San.
Trừ Lý Thanh Nhã đang hôn mê, những người khác đều tỉnh táo.
Hạng Nguyên Hoán đưa mắt nhìn Ngưu Quang, Ngưu Quang vội chắp tay giải thích:
- Thế tử gia, Lưu tiểu thư cứ ngăn chúng thuộc hạ mãi, bất đắc dĩ chúng thuộc hạ mới đưa cô ấy tới đây luôn.
Lưu San San lặng lẽ lại gần Hạng Nguyên Hoán.
- Mấy người này đánh một cô nương bất tỉnh, còn nói là nha hoàn
điên gì đó, ta không tin, ngăn họ lại hỏi mấy câu, họ liền bắt ta tới
luôn!
Lưu San San tố cáo.
Hạng Nguyên Hoán khách khí giải thích:
- Lưu tiểu thư, nha hoàn hôn mê này đúng là nha hoàn điên trong
phủ ta, bọn họ không có bắt nhầm! Là ta bảo họ buổi tối bắt nàng ta lại.
- Ơ...là thế tử gia ra lệnh cho họ bắt?
Lưu San San cười gượng, chợt cảm thấy lúng túng:
- Vậy...vậy ta...có phải đã làm vướng chân mọi người không?
- Lưu tiểu thư bây giờ biết cũng không muộn.
- Mặc dù là vậy nhưng...
Lưu San San ngạo mạn chỉ vào mũi Ngưu Quang:
- Hắn lúc nãy vác ta tới đây, bất kính với ta, ta muốn hắn xin lỗi ta!
- Lúc nãy là Lưu tiểu thư ngăn cản, chúng thuộc hạ...
Hạng Nguyên Hoán nhìn hắn, nhàn nhạt nói:
- Ngưu Quang, xin lỗi!
Lưu San San khiêu khích hất cằm với Ngưu Quang.
Ngưu Quang đen mặt.
- Thuộc hạ biết lỗi, xin Lưu tiểu thư rộng lượng, không so đo với thuộc hạ!
Tuy bất mãn nhưng Hạng Nguyên Hoán đã ra lệnh, hắn phải nói xin
lỗi với Lưu San San, nhưng mặt của hắn lại nhìn sang hướng khác.
Điều này đã chọc giận Lưu San San.
Nàng tức giận mắng:
- Không có chút thành ý nào! Ta muốn ngươi quỳ xuống xin lỗi ta!
- Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng đầu gối thuộc hạ chỉ
quỳ trước phụ mẫu trên trời, đại tiểu thư và thế tử gia, ngoài ra không
quỳ trước bất kỳ ai khác!
- Nếu ta kiên quyết muốn ngươi quỳ xin lỗi ta thì sao?
Lưu San San tức điên lên.
- Xin Lưu tiểu thư giết thuộc hạ đi!
Ngưu Quang ra tay nhanh nhẹn rút con dao găm từ bên hông.
Lưu San San sợ hãi lùi về sau liên tiếp, Ngưu Quang nâng tay dâng lên con dao găm, cung kính đưa cho nàng.
- Ngươi làm gì vậy?
Nàng khó hiểu nhìn hắn.
- Chẳng phải Lưu tiểu thư không hài lòng lời xin lỗi của thuộc
hạ sao? Xin Lưu tiểu thư giết thuộc hạ, thuộc hạ chết, Lưu tiểu thư có
thể hài lòng rồi!
Ngưu Quang không tự ti không kiêu ngạo nhìn thẳng vào mắt Lưu San San, chữ nào chữ nấy vang vang mạnh mẽ.
Hắn...hắn lại...lại muốn nàng giết hắn.
Bàn tay Lưu San San run rẩy nhận lấy con dao trong tay Ngưu Quang, Ngưu Quang lập tức nhắm mắt lại.
Nàng bất quá chỉ muốn hắn xin lỗi nàng mà thôi, hắn lại bảo nàng giết hắn, hơn nữa còn tự tay đưa dao cho nàng.
Chỉ cần hắn xin lỗi nàng không phải được rồi sao? Tại sao phải ép nàng lấy mạng hắn?
Hắn không sợ chết đến vậy sao? Thà chết cũng không muốn xin lỗi nàng?
Nàng chưa từng gặp người nào bướng bỉnh như hắn, hơn nữa, Hạng
Nguyên Hoán bảo hắn xin lỗi hắn mới xin lỗi, quá không xem nàng ra gì
rồi.
Nhìn dao găm trong tay rồi lại nhìn vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt
chấp nhận cái chết của Ngưu Quang, Lưu San San tức giận ném dao xuống
đất.
- Ngươi bảo ta giết thì ta giết à? Ngươi xem ta là ai?
Cùng với tiếng “keng” vang lên, dao găm rơi xuống cạnh tay Lý Thanh Nhã.
Hạng Nguyên Hoán đứng bên cạnh nhìn hai người như xem kịch vui, không có chút ý định nhúng tay.
- Nếu Lưu tiểu thư không định giết tại hạ có nghĩa là Lưu tiểu thư tha thứ cho tại hạ?
- Tùy ngươi nghĩ sao thì nghĩ!
Lưu San San tức giận quay mặt qua chỗ khác.
Lúc này, Lý Thanh Nhã vốn nằm trên mặt đất đã tỉnh lại, cũng
nghe được đoạn đối thoại của những người trước mặt, sau đó nhận ra hoàn
cảnh của mình và nhớ lại những chuyện mình làm trước đó.
Hạng Nguyên Hoán đang ở đây, vậy nữ nhân đứng cạnh huynh ấy hẳn là Bạch Thiên Hoan?
Họ dường như đang tranh cãi gì đó, không hề chú ý đến nàng ta,
đúng lúc đôi mắt nhạy bén của nàng ta nhìn thấy một con dao găm trên mặt đất.
Lửa giận từ lòng bàn chân dâng lên đỉnh đầu, nàng ta nhân lúc
không ai chú ý, nhặt con dao găm kia lên, hung hăng đâm vào hướng lưng
Lưu San San.
- Bạch Thiên Hoan, ta muốn giết ngươi!
Vẻ mặt Lý Thanh Nhã đầy hận ý nhìn Lưu San San, động tác cực nhanh, mũi dao vừa vặn nhắm ngay vị trí tim Lưu San San.
Lưu San San không hề phòng bị xoay người lại, thấy con dao găm
trong tay Lý Thanh Nhã đâm tới mình, tình huống bất ngờ khiến đầu óc
nàng trống rỗng, không biết nên phản ứng thế nào.
Nàng sẽ chết như vậy sao?
Trong khoảnh khắc trước khi con dao đâm vào nàng, có người đột
nhiên lao ra, đẩy nàng sang một bên, một âm thanh rất nhỏ vang lên, kèm
theo đó là tiếng lưỡi dao sắc bén đâm rách vải.
Lưu San San đứng ổn định rồi nhìn Ngưu Quang mới xông ra, trên
cánh tay hắn có một vết đâm rõ rệt, ống tay áo bị rách, vết thương đang
chảy máu.
Trong cơn kinh ngạc, Ngưu Quang cúi đầu nói bên tai nàng:
- Đắc tội!
Dứt lời, hắn ôm eo Lưu San San, mang nàng qua một bên, lại một cước đá bay con dao trong tay Lý Thanh Nhã lên nóc nhà.
Lý Thanh Nhã trơ mắt nhìn con dao bay ra ngoài, cắm vào vị trí mà nàng ta không lấy được.
Nàng ta chỉ vào Ngưu Quang, chữ nào chữ nấy đầy căm phẫn:
- Ngươi vậy mà bảo vệ tiện nữ nhân kia! Tránh ra, ta muốn giết ả.
- Cô ấy không phải người cô muốn tìm!
Ngưu Quang đẩy Lưu San San ra sau, thân hình cao lớn chắn trước người nàng, nghiêm mặt cảnh cáo nàng ta:
- Cô muốn giết cô ấy thì giết ta trước!
Cô muốn giết cô ấy thì giết ta trước!
Lưu San San trong lòng run rẩy, đôi mắt mở lớn nhìn bờ vai rộng của người trước mặt.
Đây...là lần đầu tiên nàng nghe có người nói với nàng như thế.
- Nếu ngươi ngăn ta, ta sẽ giết ngươi trước!
- Đủ rồi, Thanh Nhã!
Hạng Nguyên Hoán nghiêm mặt, khuôn mặt tuấn tú không còn vẻ cà
lơ phất phơ thường ngày, thay vào đó là vẻ nghiêm nghị trước giờ chưa
từng có:
- Cô quậy đủ rồi đấy, người vừa rồi cô muốn giết là đường muội của Lưu Khải.
- Đường muội của Khải ca?
Lý Thanh Nhã kinh ngạc.
Lưu San San lúc này mới lộ ra nửa mặt từ sau lưng Ngưu Quang.
- Ta là Lưu San San, đường ca ta là Lưu Khải, cô chính là Lý cô nương mà đường ca ta đang tìm sao?
Không ngờ thật sự không phải Bạch Thiên Hoan.
- Bạch Thiên Hoan đâu rồi? Ta muốn giết ả!
Gương mặt Lý Thanh Nhã một lần nữa lộ ra vẻ hung ác.
- Thanh Nhã!
Giọng Hạng Nguyên Hoán cao hơn mấy phần, mang theo sự uy nghiêm.
Lý Thanh Nhã cười lạnh nhìn Hạng Nguyên Hoán:
- Nguyên Hoán ca ca, huynh hôm nay đại hôn nở mày nở mặt, phải
chăng đã quên mất ban đầu tỷ tỷ chết thế nào không? Mới năm năm thôi mà, huynh lại cưới người khác rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...