Trong khoảnh khắc ấy, cả Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán đều sững sờ, không ai ngờ sẽ xuất hiện tình huống thế này.
Hơi nước mờ mịt khắp phòng tắm, bóng dáng Bạch Thiên Hoan như ẩn như hiện,
nàng vừa tắm xong, mái tóc dài như thác nước dùng khăn quấn trên đỉnh
đầu, một nhúm tóc rủ bên thái dương, nước từ trên tóc nhỏ từng giọt
xuống xương quai xanh nàng.
Giọt nước nghịch ngợm dọc theo xương quai xanh của nàng quanh co lăn xuống.
Tầm mắt Hạng Nguyên Hoán vô thức đi theo giọt nước kia, nơi ngực Bạch Thiên Hoan không dùng thuốc, trên làn da trắng nõn hiện rõ một cái bớt hình
trái tim rất dễ thấy.
Cái bớt hình trái tim kia chính là dấu hiệu khiến hắn nhớ nàng.
Tầm mắt hắn dừng lại trên cái bớt hơi lâu chút, ánh mắt chuẩn bị tiếp tục đi xuống.
Khi ánh mắt hắn chuyển từ mặt đến thân thể nàng, Bạch Thiên Hoan đã sững sờ ngây ngốc, nàng cảm nhận được cái nhìn nóng bỏng của hắn dao động trên
người nàng và ngừng lại nơi ngực khiến ngực nàng nóng lên.
Sau đó, nàng cảm giác được ánh mắt hắn hình như muốn tiếp tục đi xuống.
Ý xấu hổ trong nháy mắt hóa thành lửa giận, nàng nhanh chóng co đầu trốn
vào trong nước, động tác quá nhanh làm bắn ra vô số bọt nước trong thùng tắm, ướt một mảng lớn trên mặt đất.
Bạch Thiên Hoan thật vất vả mới tìm lại được giọng nói của mình, xấu hổ quát Hạng Nguyên Hoán:
- Ngươi đang nhìn đâu đấy? Ra ngoài!!
Tiếng la của nàng khiến thần trí Hạng Nguyên Hoán trở về, hắn cũng hiểu vừa rồi rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Hơi nước trắng xóa khắp phòng tắm, Bạch Thiên Hoan chỉ ló đầu ra khỏi thùng tắm, hai mắt như dao lườm hắn, mang theo ý cảnh cáo mạnh mẽ.
Đáng tiếc, lúc nãy hắn không có nhìn tiếp xuống dưới.
Gương mặt Bạch Thiên Hoan như ẩn như hiện qua làn hơi nước mờ mịt trong không khí pha lẫn hương thơm trên người nàng, đứng ở đây, hắn cảm giác như
thân thể mình đang rục rịch muốn phản động.
Ánh mắt hắn sáng rực nhìn nàng, tia sáng trong mắt lóe lên, môi mỏng khiêu gợi khẽ nhếch, không nói một lời.
Hắn không mở miệng, ngược lại càng khiến trong lòng Bạch Thiên Hoan căng thẳng hơn.
Giờ khắc này trên người nàng không một mảnh vải, y phục bẩn của nàng đã bị
Họa Mi mang đi, xiêm y sạch vẫn chưa được đem đến, trong phòng tắm có
khăn tắm nhưng kích cỡ khăn tắm chỉ che được một nửa thân thể, che trên
thì không che được dưới.
Trong tình huống thế này, chỉ trùm khăn tắm lắc lư trước mặt hắn, e rằng sẽ lại càng nguy hiểm.
Trước kia khi mẹ già truyền thụ kiến thức y học cho nàng đã đặc biệt cảnh
cáo, nếu không muốn quyến rũ một nam nhân thì đừng mặc đồ hở hang trước
mặt hắn, có đôi khi, mặc ít so với không mặc lại càng hấp dẫn hơn.
Hơn nữa, bất kỳ nam nhân nào ở thời điểm bị quyến rũ, ý thức đều rất yếu,
huống hồ đối tượng còn là người mình thích thì chỉ càng kích thích bản
năng phái mạnh trong hắn.
Nàng ảo não trong lòng, mình sớm
không tắm muộn không tắm, tại sao đúng lúc này lại tắm, còn hắn sớm
không tới muộn không tới đúng lúc này lại tới.
Họa Mi ơi Họa Mi, ngươi rốt cuộc đi đâu rồi, ngươi muốn hại chết ta sao?
- Hạng Nguyên Hoán, hai ta đã giao hẹn rồi, trước khi chúng ta thành
thân, ngươi không thể với..........với ta............
Nàng khẩn trương, giọng nói cũng run run.
Không ai nói cho nàng biết, khi nàng khẩn trương, đôi mắt như mắt nai bất lực càng khiến người ta bị kích thích, muốn một ngụm ăn hết nàng.
Trời biết nội tâm hắn lúc này khổ sở thế nào, đặc biệt là trước kia đã nếm
qua một lần nam nữ hoan ái, càng khiến cho hắn ban đêm đau đớn khó nhịn.
- Hoan muội muội, nàng đang sợ sao?
Hạng Nguyên Hoán cố gắng kiềm chế chính mình, trên mặt vẫn là nụ cười quần áo lụa là quen thuộc.
- Ai........ai sợ chứ?
Thời khắc nguy hiểm, nàng vẫn không thể nào thả lỏng khớp răng.
- Nếu nàng không sợ thì tại sao phải trốn?
Hạng Nguyên Hoán thích thú đứng bên cạnh, bả vai nghiêng nghiêng dựa vào vách tường.
- Mắt ngươi mù sao? Có thể thấy ta không có gì để mặc, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi có hiểu không?
- Hai chúng ta một tháng trước đã qua bước đó rồi, cái gì nên làm cũng đã làm, Hoan muội muội cần gì để ý?
Hạng Nguyên Hoán không nhịn được trêu đùa nàng, thích xem dáng vẻ nàng tức giận, hếch gương mặt đỏ bừng lên.
- Lần đó khác, lần đó ta bị hạ dược!
- Ồ? Vậy có nghĩa là, chỉ cần hạ dược nàng lần nữa thì nàng sẽ.......
Hắn ý tứ sâu xa cố ý kéo dài âm cuối.
Tên khốn vô sỉ này, ngay từ lần đầu tiên gặp hắn, nàng nên dùng châm độc
khiến cái mồm kia vĩnh viễn không mở ra được thì sẽ không có phiền toái
bây giờ.
Quá đáng giận.
- Nơi này là phòng tắm của ta, ngươi rốt cục có định ra ngoài không?
- Hoan muội muội không phải luôn xem ta như không khí sao? Bây giờ nàng cũng có thể xem ta như không khí!
Hắn độ lượng giang tay.
-..........
Hắn còn có thể vô sỉ hơn được không?
- Ngươi coi chừng ta gọi người tới đó!
Đối mặt với uy hiếp của nàng, hắn một chút cũng không sợ hãi, cười càng thêm gian trá:
- Được thôi, nàng cứ gọi đi, có điều là phải có người sẵn lòng giúp nàng
đã, hay là nàng muốn để càng nhiều người thấy nàng tắm?
-..........
Bạch Thiên Hoan tức giận, hai tay miết chặt bên thùng tắm, một tay trong đó
vì quá dùng sức mà làm nứt vỡ một góc thùng tắm, nhìn khối gỗ trong tay, nàng càng bực bội, vung tay hất xuống đất, lại vỗ mạnh lên mặt nước,
bọt nước thoáng chốc văng tung tóe, ngay cả Hạng Nguyên Hoán cũng bị ảnh hưởng, y phục bị dính ít nước:
- Hạng Nguyên Hoán, ta muốn hủy hôn!
- Hoan muội muội, đừng náo loạn, hôn sự của hai ta đã là cái đinh trên
miếng sắt rồi, hơn nữa, ta cũng đã báo với triều đình, trừ phi ta hủy
hôn, bằng không thì hôn sự của hai ta..........không hủy được!
Hạng Nguyên Hoán vô cùng không khách khí nhắc cho nàng một sự thật.
Cái gì? Đây là chuyện lúc nào, sao nàng không biết?
- Cho dù không thể hủy hôn, ta cũng muốn đào hôn!
Bạch Thiên Hoan tức giận không biết nói gì cho tốt.
- Cho dù đào hôn thì cũng phải đợi hôm chúng ta thành thân rồi mới nói.
- Hạng Nguyên Hoán, có phải ngươi cho rằng ta không gả cho ngươi thì không được?
- Không lẽ nàng muốn gả cho Hoàng thượng?
Hạng Nguyên Hoán vô cùng tàn nhẫn lại nhắc nhở nàng lần nữa:
- Hoàng thượng hiện nay đã hơn năm mươi tuổi, lục hoàng tử là người cùng
tuổi với nàng, hắn sẽ cho phép nàng giẫm lên đầu hắn?
- Ai nói ta muốn gả cho Hoàng thượng?
Bạch Thiên Hoan hận nghiến răng kẽo kẹt, bản lĩnh làm loạn đề tài của Hạng Nguyên Hoán đã xuất thần nhập hóa rồi.
Vì nước trong thùng tắm vơi bớt và nhiệt độ cũng đã lạnh đi hơn nửa, nửa
tấm lưng trần của nàng lộ ra trên mặt nước, hơi lạnh đọng lại khiến mũi
nàng ngứa, nhịn không được hắt hơi một cái.
Lạnh!
Hạng Nguyên Hoán vốn còn muốn cãi tiếp với Bạch Thiên Hoan, nheo mắt lại,
không chút nghĩ ngợi cởi áo ngoài trên người mình xuống, đi về phía
thùng tắm.
Bạch Thiên Hoan trong thùng tắm bị hành động này
của hắn làm kinh hãi, nàng bị dọa vội vàng ngồi xuống thấp hơn, nước
chưa đến cổ nàng.
Hạng Nguyên Hoán đứng bên ngoài, giọng nói trầm thấp hơi uy nghiêm bay tới.
- Ra ngoài.
Hai tay Bạch Thiên Hoan che ngực:
- Ta không ra.
- Yên tâm, ta không nhìn đâu, nàng ra ngoài trước đã, nếu tiếp tục ở trong đó sẽ bị cảm lạnh đấy.
- Ngươi nếu sợ ta bị cảm lạnh thì lập tức giúp ta đem bộ y phục sạch vào, đợi sau khi ngươi đi, ta tự nhiên sẽ ra ngoài.
Lúc này rồi mà còn dỗi với hắn.
Nhưng Hạng Nguyên Hoán không phải là người dễ thỏa hiệp.
Nàng không muốn ra không có nghĩa là hắn không có cách khiến nàng ra.
Sau khi suy nghĩ một chút, Hạng Nguyên Hoán dứt khoát giật khăn tắm trên kệ xuống, kéo Bạch Thiên Hoan ra khỏi nước, kế đó lại quấn khăn tắm lên
người nàng, rồi ôm ngang nàng, dễ dàng ôm nàng ra khỏi thùng tắm, cuối
cùng lại đem y phục của mình choàng lên người nàng.
Bạch
Thiên Hoan vốn định phản kháng nhưng thấy hắn không làm gì xấu xa, hơn
nữa còn quay mặt đi nơi khác thì không dám giãy giụa nữa, đỡ khiến hắn
đổi ý, nước trên sàn rất trơn, nếu nàng trượt ngã thì lại càng mất mặt.
May mà thân thể nàng được che lại, áo bào rộng thùng thình của hắn mặc lên
người nàng cứ như quần dài kéo lếch thếch dưới đất vậy.
- Chúng ta tính sổ sau!
Tức giận nói xong, Bạch Thiên Hoan nhanh chóng chạy vào phòng ngủ, tìm y
phục của mình rồi đến sau tấm bình phong thay y phục.
May mà Hạng Nguyên Hoán không vô sỉ đến mức nhìn lén nàng thay y phục.
Trước tấm bình phong, Hạng Nguyên Hoán ngồi bên bàn uống trà, nghe tiếng sột
soạt của vải vóc cọ vào nhau thì không khỏi cười khẽ ra tiếng.
- Ngươi cười cái gì?
Bạch Thiên Hoan vừa mặc xong trung y, không gấp không vội cầm y phục ngoài lên khoác vào.
- Ta muốn thu hồi một câu nói.
- Thu hồi một câu nói?
Bạch Thiên Hoan đưa tay vào tay áo, vén tóc trong y phục ra ngoài.
- Trước kia ta từng nói, vóc dáng Hoan muội muội nàng không có gì đáng xem.
-.......
Động tác thắt đai lưng của Bạch Thiên Hoan khựng lại, hai má trắng trẻo bỗng đỏ như trứng tôm, lúc này mà hắn lại nói vấn đề đó.
Bên kia, Hạng Nguyên Hoán vẫn không biết sống chết bổ sung thêm một câu:
- Kỳ thực, Hoan muội muội nàng rất ra dáng.
-.........
Bạch Thiên Hoan mặc xong y phục bước ra từ sau tấm bình phong, mặt đỏ bừng
như táo đỏ trên ngọn cây, khiến người ta nhịn không được muốn cắn một
ngụm, nàng hung dữ trừng Hạng Nguyên Hoán, bình tĩnh ngồi trước mặt hắn:
- Ngươi nói xong chưa? Nói xong thì có thể ra ngoài.
- Hoan muội muội hà tất phải vội đuổi người đi như vậy? Ta mới vừa vào.
- Chỗ của ta không hoan nghênh Hạng đại thế tử ngươi, thân phận ngươi tôn quý, chỗ ta chỉ là miếu nhỏ, không chứa nổi pho tượng Phật lớn này.
Bạch Thiên Hoan châm chọc, không lâu sau, hơi nóng trên mặt nàng đã tan mất, nghĩ đến chuyện lúc trước, vẻ mặt của nàng liền khôi phục như thường.
- Hoan muội muội vẫn mồm miệng lanh lợi như xưa.
- Đợi ta cầm chổi đuổi ngươi sao?
Hắn cười hắc hắc:
- Lúc nên đi ta sẽ tự đi, nhất định không để nàng đuổi ta.
- Ngươi không đi, ta đi!
Bạch Thiên Hoan chống tay lên bàn, bực mình đứng dậy.
Một cái tay nhanh hơn đặt lên mu bàn tay nàng, ngăn động tác đứng dậy của nàng.
- Hoan muội muội, hôm nay ta tới, chủ yếu là muốn nói chuyện của Thanh.........
Cảm thấy mình xưng hô không đúng, chữ “Nhã” trên đầu lưỡi di chuyển, đổi sang cách xưng hô khác:
- Chuyện của Lý cô nương.
- Lý cô nương mà ngươi muốn tìm không có ở đây.
Dứt lời, Bạch Thiên Hoan lại ngồi xuống, mắt cũng lười nhìn hắn.
Hai tay Hạng Nguyên Hoán nắm chặt tay nàng, nịnh nọt cười nói:
- Lý cô nương gì đó, ta không hề để ý! Ta chỉ để ý Hoan muội muội thôi.
- Câu này của thế tử gia nếu nói với vị Lý cô nương kia, nàng ấy nhất định sẽ vui vẻ lập tức gả cho ngươi.
- Ta đã nói muốn cưới Hoan muội muội thì đương nhiên sẽ không cưới người khác, nàng đừng ghen.
Đôi mắt đẹp của Bạch Thiên Hoan mở lớn trừng hắn, ngón trỏ chỉ vào mũi mình:
- Ngươi nói gì? Ghen? Ta ghen với ngươi?
- Ừ, Hoan muội muội của ta không phải ghen, chỉ là tức giận thôi, tuyệt đối không phải ghen.
Môi giật giật, Bạch Thiên Hoan mất hứng lườm hắn.
- Nếu ngươi chỉ muốn nói những lời này thì ra ngoài đi.
Đừng tưởng nàng dễ cho qua như vậy.
Thấy nàng cố chấp như thế, Hạng Nguyên Hoán sau một thoáng suy nghĩ thì vẫn muốn nói thẳng.
Vẻ đùa cợt trên mặt hắn biến mất, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt hơi mơ màng, tựa như đang hồi tưởng lại.
- Phụ thân của Thanh Nhã trước đây là một tướng quân, cùng với phụ vương
của ta là bạn tốt trong quân, có một lần, phụ vương mời Lý tướng quân và hai tỷ muội Lý cô nương đến vương phủ làm khách, đó chính là lúc ta
quen Thanh Nhã.
-.........
- Tính tình Thanh
Nhã rất hoạt bát, trong phủ, nàng ấy chơi đùa gần cái đình giữa hồ ở hoa viên, không cẩn thận ngã xuống nước, ta cứu nàng ấy lên, lúc đó nàng ấy hôn mê suốt ba ngày ba đêm, sau khi tỉnh lại thì không nhớ rõ chuyện
xảy ra trước đó nữa, còn luôn miệng nói muốn gả cho ta.
Nghe Hạng Nguyên Hoán kể lại, Bạch Thiên Hoan trong lòng hơi kinh ngạc, bắt
được trọng điểm trong đó, không nhịn được chen lời:
- Ngươi nói nàng ấy quên hết chuyện trước đó?
Hạng Nguyên Hoán chớp chớp mắt với nàng, nàng lườm hắn, hắn mới đàng hoàng nói tiếp.
- Không phải quên hết mà là có vài chuyện không nhớ rõ.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó, Lý tướng quân dẫn Thanh Nhã về, nhưng giữa đường nàng ấy lén
chạy trở lại, Lý tướng quân tức giận trói nàng ấy về, sau đó nữa, Lý
tướng quân phạm tội, bị Hoàng thượng cách chức, ta cũng không gặp nàng
ấy nữa.
Hạng Nguyên Hoán nói rõ từng chữ xong thì buông lỏng tay về phía Bạch Thiên Hoan:
- Ta nói xong rồi!
Bạch Thiên Hoan nhìn hắn dường như tin lại dường như không.
- Chỉ vậy? Không còn gì khác?
- Có thể có gì chứ? Giữa ta và Thanh Nhã chỉ có nhiêu đó, ta xem nàng ấy
như muội muội mà thôi, chẳng qua thấy nàng ấy tội nghiệp nên thông cảm
chứ không có ý gì khác!
Hạng Nguyên Hoán thở dài, nhún vai bất đắc dĩ:
- Nếu nàng không tin thì ta cũng không còn gì để nói.
Nhìn biểu cảm của hắn không giống như nói dối.
- Sau này nếu để ta phát hiện giữa ngươi và nàng ta có gì khác, ta nhất định sẽ không dễ dàng tha cho ngươi.
Bạch Thiên Hoan híp mắt đầy nguy hiểm uy hiếp hắn.
Hạng Nguyên Hoán lập tức một tay nắm lấy tay nàng, một tay khác giơ lên, sảng khoái cam đoan:
- Yên tâm, tuyệt đối không có!
- Sau này cũng không được có liên quan gì nữa!
Thấy nàng không hất tay hắn ra, hắn lại càng được voi đòi tiên, hai tay cùng nắm chặt tay nàng:
- Có Hoan muội muội ở đây, bất kể là Lý Thanh Nhã, Tô Thanh Nhã hay Triệu Thanh Nhã gì đó, ta cũng không thèm ngó tới.
Bạch Thiên Hoan híp mắt nguy hiểm:
- Hửm? Còn có Tô Thanh Nhã và Triệu Thanh Nhã?
Hạng Nguyên Hoán phì cười ra tiếng, cưng chiều vuốt cái mũi đáng yêu của nàng.
- Ta chỉ có Bạch Thiên Hoan!
Một cơn giận cứ thế mà trôi qua.
Lửa giận này vừa tắt, Bạch Thiên Hoan lại nhớ tới một màn trong phòng tắm khi nãy, hai má hơi ửng hồng.
- Còn một điều nữa, sau này khi ta tắm rửa, không cho phép chàng vào phòng tắm.
Nói đến chuyện khi nãy, vẻ đùa cợt trên mặt Hạng Nguyên Hoán lại trở về.
- Ta thì cảm thấy, sức của mình lớn hơn Họa Mi, chà lưng cho nàng sẽ càng thoải mái hơn Họa Mi, hơn nữa, ta còn có thể giúp nàng xoa bóp, nhất
định sẽ càng dễ chịu hơn cả đêm hôm đó.
Bạch Thiên Hoan tức
giận bưng chung trà lên ném Hạng Nguyên Hoán, hắn dễ dàng bắt được chung trà, đưa lên nhấp một hớp, rồi híp mắt ra vẻ hưởng thụ:
- Đúng là trà ngon!
Sớm muộn gì cũng có ngày nàng bị hắn làm tức chết.
Nàng đành phải chuyển đề tài lần nữa:
- Chàng vừa nói, Lý cô nương lần đó rơi xuống nước, quên mất chuyện trước kia nên mới đột nhiên thích chàng, có phải không?
Hạng Nguyên Hoán gật đầu, không hiểu sao nàng lại đột nhiên hỏi như vậy:
- Nàng hỏi cái này làm gì?
Uống hết trà, Hạng Nguyên Hoán lại rót thêm một chung, cung kính đưa đến
trước mặt Bạch Thiên Hoan, nàng nhìn ghét bỏ, đẩy tay hắn ra, tự mình
cầm cái chung mới.
Hạng Nguyên Hoán thấy thế, ân cần nhấc bình trà châm trà cho Bạch Thiên Hoan.
Nhìn nước trà nhẹ tỏa hơi nóng được rót vào trong chung, Bạch Thiên Hoan hài lòng nâng chung trà lên, nhấp một ngụm mới mở miệng:
- Trước đây ta chưa từng thấy triệu chứng mà chàng nói này, ta muốn thử xem sao!
Là một người hành y, điều hưng phấn nhất chính là gặp phải những triệu chứng bệnh nan giải.
Nghe vậy, chân mày Hạng Nguyên Hoán nhăn lại.
- Nàng muốn chữa bệnh cho nàng ấy?
Lý Thanh Nhã nếu không tốt lên, cùng lắm là vẫn giống như bây giờ,
nhưng..........nếu Lý Thanh Nhã tốt lên, có một số việc..........e rằng cũng giấu không được.
Mà một số việc này, là những việc hắn cố hết sức để giấu.
- Chàng không muốn ta chữa cho nàng ấy?
- Không phải không cho nàng chữa, có điều........
Hạng Nguyên Hoán khó xử chỉ ra vấn đề quan trọng:
- Nàng ấy bây giờ rất có thành kiến với nàng, không thể nào để nàng chữa bệnh cho mình đâu.
- Vấn đề này không lớn, có điều, ta muốn xem thử nàng ấy rốt cuộc là xảy
ra chuyện gì, hơn nữa, ta thấy nàng ấy cũng tội nghiệp, chữa khỏi cho
nàng ấy thì nàng ấy sẽ không còn say đắm chàng nữa mà có thể chuyển sang thích Lưu đại ca, đây không phải là mọi người đều vui vẻ sao?
Bạch Thiên Hoan suy nghĩ lạc quan.
Nhưng Hạng Nguyên Hoán không hề thấy biện pháp này khả thi, không khỏi lắc lắc đầu.
- Nàng lúc nãy cũng nói chưa từng gặp phải loại bệnh này, nếu không thể chữa khỏi thì sao?
- Luôn luôn có biện pháp!
Nụ cười trên mặt Bạch Thiên Hoan đầy tự tin.
- Không làm không được?
- Không làm không được!
Bạch Thiên Hoan gật đầu khẳng định.
Thấy nàng kiên quyết, Hạng Nguyên Hoán biết mặc hắn có nói gì đi nữa cũng không thay đổi được quyết định của nàng.
- Vậy được, chuyện này ta có thể giúp nàng, nhưng nếu không được thì
chúng ta rời khỏi Sơn Thành, sau khi về nàng ngoan ngoãn làm thế tử phi
của ta!
Nàng hừ mũi.
- Nói cứ như ta gấp gáp muốn gả cho chàng vậy!
- Là ta gấp gáp muốn cưới nàng.
Hạng Nguyên Hoán nắm chặt tay Bạch Thiên Hoan, ánh mắt đặc biệt nóng bỏng
chuyên chú nhìn nàng, giọng nói khàn khàn lộ ra vẻ quyến rũ khêu gợi:
- Hoan muội muội, nói cho ta biết, nàng có từng nghĩ muốn gả cho ta không?
Câu hỏi bất thình lình khiến Bạch Thiên Hoan trở tay không kịp, vẻ mặt hơi
bối rối, theo bản năng trốn tránh ánh mắt của hắn.
- Đương nhiên là không!
Nàng hơi dùng sức, định rút tay mình ra khỏi tay hắn.
Hạng Nguyên Hoán đương nhiên không dễ dàng bỏ qua cho nàng, hắn cầm tay nàng càng chặt hơn.
- Hoan muội muội, có thể hứa với ta một chuyện không?
- Chuyện gì?
Bạch Thiên Hoan trừng chỗ tay hai người giao nhau:
- Nói chuyện thì nói đàng hoàng.
Hạng Nguyên Hoán không buông lỏng tay nàng chút nào, hai mắt vẫn sáng rực nhìn nàng.
- Giờ này khắc này, người ta muốn ở cùng là nàng, bất kể ai nói gì, nàng chỉ cần tin một câu này của ta là đủ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...