Thần Y Tiểu Vương Phi
Hạng Nguyên Hoán đột nhiên lên tiếng khiến Bạch Thiên Hoan quay đầu lại, hai mắt khó hiểu đón lấy ánh mắt của hắn.
Ánh mắt Hạng Nguyên Hoán rực lửa nhìn chằm chằm nàng, trái tim nàng bỗng chốc rối loạn.
Nghĩ đến trước kia Hạng Nguyên Hoán từng nhiều lần truy hỏi chuyện nàng gả
cho hắn, mặt nàng lại đen đi mấy phần, nghiêm mặt nhắc nhở hắn:
- Ngươi cũng không nhìn xem đây là nơi nào?
Hạng Nguyên Hoán liếc bốn phía xung quanh, vô tội chớp chớp mắt:
- Nơi này thì sao? Không phải nơi bàn luận chuyện này à?
Nơi bàn luận chuyện này? Hắn muốn cho mọi người đều biết sao? Còn ngại chưa đủ mất mặt?
- Ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần? Giữa ta và ngươi………….
Bạch Thiên Hoan áp chế cơn giận, nặn ra từng chữ từng câu từ kẽ răng, giọng nói hơi nâng cao.
Lời vừa nói một nửa thì Hạng Nguyên Hoán lạnh nhạt ngắt lời nàng.
- Hoan muội muội, nàng có phải nghe lầm câu hỏi của ta không?
Hạng Nguyên Hoán khóe mắt và khóe miệng đều đang cười, thoải mái dựa vào
lưng ghế, nụ cười tuấn mỹ khiến người ta nhìn mà cảm thấy rất mê hoặc
lòng người.
Nghe lầm?
- Ngươi lúc nãy hỏi gì?
Bạch Thiên Hoan sửng sốt rồi ấp úng hỏi.
- Lúc chúng ta mới vào trà lâu, không phải có người đang thảo luận hội
đấu thú lần này có người tay không đấu với mãnh hổ sao, mọi người đều
đoán xem rốt cục là người thắng hay hổ thắng.
- Ngươi lúc nãy là hỏi ta, người thắng hay hổ thắng?
- Nếu không nàng cho là gì?
Hạng Nguyên Hoán cười ý tứ sâu xa.
Tim Bạch Thiên Hoan lỡ một nhịp.
Nàng đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết nàng vì nghĩ đến những lời hắn nói lúc trước mà xuất thần.
“Nàng trở thành thê tử của ta” câu này và vẻ mặt nghiêm túc của hắn luôn
quanh quẩn trong đầu nàng, không xua đi được, khiến nàng phiền não.
Cho nên khi vào trà lâu, Hạng Nguyên Hoán hỏi gì nàng cũng không nghe rõ mới xuất hiện tình huống lúng túng bây giờ.
- Ơ, ta lúc nãy nghe lầm!
Bạch Thiên Hoan vội vàng kéo thần trí về, bình tĩnh đáp lại, dường như cảm
xúc mất khống chế vừa rồi của mình chưa từng phát sinh.
Khóe môi Hạng Nguyên Hoán chứa ý cười, không hề truy hỏi nàng.
- Vậy Hoan muội muội bây giờ phải chăng có thể nói cho ta biết, nàng cảm thấy người thắng hay hổ thắng?
- Thắng thì thế nào mà thua thì thế nào, cược một thi thể không cảm thấy rất thất đức sao?
Hạng Nguyên Hoán sờ sờ cằm.
- Hình như rất thất đức.
Bạch Thiên Hoan thở phào nhẹ nhõm, may mà Hạng Nguyên Hoán không hỏi tiếp nên nàng có thể nghỉ lấy hơi.
Không thể không thừa nhận, Hạng Nguyên Hoán là một nam nhân nguy hiểm, lúc
nào nàng cũng phải đề cao cảnh giác, bằng không sẽ bị hắn bỡn cợt.
Nói không chừng..........lúc trước hắn nói với nàng những lời đó chỉ vì muốn thắng nàng mà thôi.
Giữa hai người họ thế nhưng có một ước hẹn mười vạn lượng hoàng kim!
***
Cuối cùng đã tới lúc bắt đầu, sau khi chờ phần lớn mọi người đi vào, Hạng
Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan mới thong thả ra khỏi trà lâu.
Vừa ra khỏi trà lâu, Hạng Nguyên Hoán cảm giác được hơi thở khác thường từ chung quanh truyền đến.
Trước khi vào sân đấu thú, Hạng Nguyên Hoán kề sát tai Bạch Thiên Hoan:
- Sau khi kết thúc hội đấu thú hôm nay, ta có một bí mật muốn nói với nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...