Sự xuất hiện của Bạch Thiên Hoan ngoài dự liệu của hai gã sát thủ.
Hai gã sát thủ cảnh giác nhìn nàng.
- Ngươi là ai?
Bạch Thiên Hoan mỉm cười nhướng mày, trong ánh nắng ban mai, gương mặt của nàng nhìn không quá chân thật.
- Bổn cô nương đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, họ Bạch, tên Thiên Hoan!
Lời Bạch Thiên Hoan vừa dứt, hai gã sát thủ nhìn nhau một cái: đây gọi là
gì, đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công, dê béo đợi làm thịt tự đưa tới cửa.
Ánh mặt trời dần sáng tỏ,
gương mặt xuất trần của Bạch Thiên Hoan càng mỹ lệ động lòng người,
khuôn mặt trái xoan lớn cỡ bàn tay, làn da trắng ngần như trứng gà bóc,
long lanh trong sáng, chân mày tựa viễn sơn, đôi mắt sáng như hai viên
trân châu đen ngâm trong đầm nước, môi đỏ không son nhưng vẫn kiều diễm
ướt át như hoa đào tháng năm.
Váy thêu hoa màu lam của nàng
là vân cẩm thượng hạng, được cắt may khéo léo, tôn lên dáng người hoàn
mỹ của Bạch Thiên Hoan không thể nghi ngờ, cho dù nàng chỉ hờn dỗi đứng
yên cũng toát ra phong thái quyến rũ.
Kinh thành thập đại mỹ nhân, nàng dư sức đứng đầu bảng.
Thấy dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của Bạch Thiên Hoan, hai gã sát
thủ tâm thần đều có chút hoảng hốt, bị ghim một châm cũng không phát
giác.
‘Phốc phốc’ hai tiếng, hai gã sát thủ đột nhiên ngã xuống đất.
Bạch Thiên Hoan nhếch môi hài lòng cười một tiếng, chán ghét nhìn lướt qua
tên sát thủ trên mặt đất, rút ngân châm trên cổ tay hai gã ra, màu xanh
nhàn nhạt trên ngân châm khúc xạ tia sáng trong con ngươi đen nhánh của
nàng.
Nước hoa cà độc dược thời cổ quả nhiên độc tính mạnh hơn thời hiện đại.
Thu hồi ngân châm, Bạch Thiên Hoan giả vờ mang dáng vẻ sợ hãi, kêu la lo lắng khắp nơi:
- Người đâu, người đâu mau tới đây, có thích khách, có thích khách!
***
Đại phu nhân Lý Minh Chi biết hai gã sát thủ bị bắt thì lập tức nôn nóng
đến Phong Viên quan tâm Bạch Thiên Hoan, lại sai hạ nhân đưa tổ yến
thuốc bổ các loại đến an ủi nàng.
Không lâu sau khi đại phu nhân rời đi, nha hoàn tâm phúc của Bạch Thiên Hoan là Họa Mi vội vã chạy về Phong Viên.
Bạch Thiên Hoan giả vờ bị kinh hãi đang lười biếng nằm trên giường, tay che trán, đôi mắt đẹp khẽ nhắm.
Lúc Bạch Thiên Hoan bị gởi nuôi, Họa Mi chỉ là kẻ ăn mày bên đường được
nàng ấy thu nhận, lúc nàng ấy được đón về Thượng thư phủ, Họa Mi cũng
theo về cùng, bởi vì ân cứu mạng ban đầu nên nàng hết sức trung thành
với Bạch Thiên Hoan.
- Đại tiểu thư!
Họa Mi thấy chung quanh không có ai, mới gọi Bạch Thiên Hoan một tiếng.
Đôi mắt mỹ lệ mở ra:
- Nghe ngóng thế nào?
- Đúng như người đoán, đại phu nhân nhận hai gã thích khách từ chỗ lão
gia để thẩm tra xử lý, chỉ trong thời gian một khắc, hai gã thích khách
đã không chịu nổi hình phạt, cùng tắt thở, đã bị người ta đem đi bãi tha ma từ cửa sau rồi.
Lý Minh Chi quả nhiên ngoan độc, lòng dạ Tư Mã Chiêu của bà ta rõ rành rành. (Tư Mã Chiêu chuyên quyền định cướp ngôi của nhà Ngụy, chuyện này ai ai cũng biết. Về sau, câu “lòng dạ Tư
Mã Chiêu” dùng để chỉ một việc gì đó mà mục đích quá rõ ràng, quá lộ
liễu, ai ai cũng biết.)
Lần này không đạt được mục đích, lần sau bà ta nhất định sẽ dùng phương pháp càng thâm độc hơn, nhưng
mà………..phải xem bà ta còn cơ hội đó hay không đã.
- Được, ta biết rồi.
- Còn nữa……….
Họa Mi rụt rè nhìn nàng:
- Hôm nay khắp nơi ngoài đường đều dán đầy lệnh truy nã.
- Lệnh truy nã?
Nàng không rõ tại sao Họa Mi đột nhiên lại nói chuyện này.
- Thế tử gia Hạng thân vương phủ bị mất bảo bối, ngài ấy treo thưởng một
vạn lượng bạc bắt kẻ phạm tội, phạm nhân là một nữ tử ngực có bớt hình
trái tim!
Mà ngực Bạch Thiên Hoan vừa vặn có một cái bớt như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...