- Thế tử gia~~~
Bạch Xuân Yến nghiêng người tao nhã hành lễ với Hạng Nguyên Hoán.
- Đứng lên đi!
Ánh mắt Hạng Nguyên Hoán lướt qua Bạch Xuân Yến, nhìn về phía Bạch Thiên
Hoan đứng phía sau nàng ta, giống như không hề nhìn thấy nàng ta vậy.
Bạch Xuân Yến khẽ cắn môi dưới, nhất thời lúng túng, Bạch Thiên Hoan mỉm cười giới thiệu với Hạng Nguyên Hoán.
- Thế tử gia hôm qua đã gặp rồi, đây là nhị muội Xuân Yến của ta.
- Hóa ra là vậy!
Hạng Nguyên Hoán nhìn cũng lười nhìn một cái.
Bạch Xuân Yến bị xem nhẹ, gương mặt lúc đỏ lúc trắng, nàng ta lại cúi đầu nhún người thi lễ.
- Nếu đại tỷ và thế tử gia có việc, vậy muội xin đi trước.
Lúc sắp rời đi, Bạch Xuân Yến cố ý vấp chân, thân thể ngã về phía Hạng
Nguyên Hoán, nhưng cũng trong nháy mắt đó, Hạng Nguyên Hoán đã kịp thời
né tránh, nàng ta nặng nề ngã trên mặt đất.
Bạch Xuân Yến
đau đến nhíu chân mày, Hạng Nguyên Hoán không đỡ nàng ta, cứ để nàng ta
ngã xuống như vậy, nhưng vì có thể gả vào Hạng thân vương phủ, nàng ta
trước hết chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nàng ta lồm cồm bò dậy, cố ý lộ ra một nửa bả vai bên trái.
- Ơ, nhị muội, ngực của muội có bớt hình trái tim bao giờ thế?
Bạch Thiên Hoan phối hợp kêu lên.
Tiếng kêu ấy thành công thu hút ánh mắt Hạng Nguyên Hoán nhưng hắn vừa nhìn
cái bớt kia liền nhận ra đó là giả, nhưng đồng thời hắn cũng liếc thấy
chiếc vòng tay huyết ngọc trên cổ tay nàng ta thì lập tức chú ý.
Nếu hắn không nhìn lầm thì đó hẳn là vật mà Hoàng đế Ngô quốc thưởng cho
thừa tướng Ngô quốc, từ lâu hắn đã nghe nói trong Lương quốc có người
cấu kết với thừa tướng Ngô quốc nên gần đây Hoàng thượng mới sai lục
hoàng tử điều tra nội gián nghiêm ngặt, chẳng lẽ…….
Bạch
Xuân Yến lúc này mới ‘kịp thời’ kéo cổ áo, đối mặt với cái nhìn chăm chú của Hạng Nguyên Hoán, tim nàng ta đập thình thịch, xấu hổ cúi đầu ấp
úng nói:
- Đây là vết sẹo trước kia không cẩn thận bị thương để lại mà thôi.
Mục đích đã đạt được, lúc này Bạch Xuân Yến mới rời đi, trước khi đi vẫn không quên nháy mắt với Bạch Thiên Hoan.
Vẻ mặt Bạch Thiên Hoan không chút thay đổi trừng gương mặt ngây ngốc của Hạng Nguyên Hoán.
- Người đã đi rồi, thế tử gia nên hoàn hồn lại đi.
Bạch Thiên Hoan nửa mang theo trào phúng và ranh mãnh cất tiếng.
Hạng Nguyên Hoán trong nháy mắt khôi phục, quay đầu dí dỏm nhìn Bạch Thiên Hoan:
- Thế nào? Hoan muội muội ghen à?
- Xí, ta ghen với ngươi? Chẳng qua đúng lúc ta có việc muốn nói với thế
tử gia, ta biết một quán trà khá thích hợp để bàn chuyện.
Hạng Nguyên Hoán rút một chiếc quạt ngọc từ sau thắt lưng, ‘xoạt xoạt’ mở ra, tươi cười rạng rỡ:
- Hoan muội muội hẹn, cho dù là đầm rồng hang hổ, gia cũng muốn đi!
Ba hoa!
Theo sau Bạch Thiên Hoan, vẻ mặt Hạng Nguyên Hoán trở nên nghiêm trọng, hi
vọng chuyện này không liên quan đến Bạch Hiển Nhân, nếu không………cấu kết
với địch phản quốc, chính là tội giết cả nhà!
Hạng Hân Lạc
sau khi đến tiền sảnh, phát hiện người đã đi mất thì nổi cơn phẫn nộ,
Bạch Hiển Nhân liên tục nhận lỗi, lại đích thân sai người đưa nàng ấy về Hạng thân vương phủ mới xem như qua chuyện.
***
Hai người Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan đi đến một trà lâu yên tĩnh, Bạch Thiên Hoan đặt một gian nhã phòng.
Nhưng khi tiểu nhị vừa mới rời đi thì bỗng nhiên có một người toàn thân đều là vết thương lảo đảo xông vào.
Vừa vào, hắn liền hướng về phía Hạng Nguyên Hoán quỳ xuống, Bạch Thiên Hoan định thần nhìn lại, đối phương không phải ai xa lạ, chính là gã đầu
trọc hôm qua bắt nàng và Hạng Nguyên Hoán.
- Chủ tử, cứu thuộc hạ với!
Hạng Nguyên Hoán chợt cau mày:
- Xảy ra chuyện gì?
- Phân đàn đột nhiên bị quan phủ niêm phong, nói là có chứng cứ phân đàn
cấu kết với địch quốc, đàn chủ vì giúp chúng thuộc hạ rời đi mà bị giết
rồi, hiện tại khắp nơi đều có quan binh đuổi theo thuộc hạ, không ngờ
lại gặp được chủ tử ở nơi này, xin chủ tử cứu thuộc hạ!
Đang nói chuyện thì Bạch Thiên Hoan thính tai nghe được tiếng lục tung đồ
đạc ầm ĩ, hình như là quan sai đang bắt đầu tra xét trà lâu.
Lén nhìn vẻ mặt âm u của Hạng Nguyên Hoán, gã đầu trọc sợ hãi bò dậy:
- Thuộc hạ vẫn là đến nơi khác thì hơn!
- Không cần, ngươi cứ ở lại đây đi.
Người cất tiếng là Bạch Thiên Hoan.
- Nhưng……..
- Nghe lời ta, ngươi cứ ở lại đây, ta đảm bảo ngươi sẽ bình an vô sự.
Bạch Thiên Hoan mỉm cười nhướng mi.
- Chuyện này……..
Hắn lại len lén nhìn Hạng Nguyên Hoán.
Hạng Nguyên Hoán mặt không chút thay đổi nhấp ngụm trà:
- Ở lại đi!
- Dạ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...