Thần Y Tiểu Vương Phi

Không lâu sau, tiếng bước chân tới gần, Bạch Thiên Hoan ở trong ngực đối
phương không nhúc nhích, chóp mũi nhạy cảm của nàng ngửi được một mùi
đàn hương nhàn nhạt pha lẫn hơi thở đặc biệt của nam giới, mùi này không lâu trước đó nàng đã ngửi được trên người một người.

Người đó chính là_____Hạng Nguyên Hoán!

Một khắc trước hai người họ tách ra, nàng cho rằng hắn đi rồi, nào ngờ hắn lại ở chỗ này!

Hơi thở ấm áp của hắn phả bên tai nàng ngứa ngứa tê tê.

Cơ thể hai người dính sát vào nhau, nàng có thể cảm giác được trái tim của hắn đập mạnh mẽ ở phía sau, nhịp đập đó không giống như bình thường mà
có chút……….nhanh!

Đúng như dự đoán của Bạch Thiên Hoan, người phía sau nàng chính là Hạng Nguyên Hoán.

Sau khi nàng rời đi, hắn vẫn đứng ở phía xa nhìn theo, nhìn nàng đi từ
trong một tiệm y phục ra ngoài, đổi thành y phục gã sai vặt, kế đó lại
đi đến cửa hàng son phấn bột nước, sau khi bước ra, mặt của nàng dường
như đã biến thành một người khác nhưng đôi mắt xinh đẹp long lanh kia
lại không gạt được hắn.

Kế đó, nàng đi đến tửu lâu nơi Ngụy
Tử Phong đang ở, hắn tận mắt thấy Bạch Thiên Hoan hạ độc trong rượu của

Ngụy Tử Phong, lại châm thêm một châm trên cột sống hắn ta, Ngụy Tử
Phong dưới tác dụng của rượu không hề phát giác, cứ như vậy trúng chiêu
của nàng.

Nàng thông minh, giảo hoạt như hồ ly, dễ dàng trừ
khử đại phu nhân Thượng thư phủ; nàng làm việc nhanh nhẹn như sói, thân
thủ rất tốt, dễ dàng quật ngã một đại hán hơn hai trăm cân; nàng dịch
dung cao siêu, thân là đại tiểu thư Thượng thư phủ nhưng luôn mang độc
dược theo bên người.

Quãng thời gian quen biết Bạch Thiên Hoan này, hắn lúc nào cũng có phát hiện mới, nàng quả thực như một câu đố bí ẩn.

Hương thơm thiếu nữ nhàn nhạt phả vào mũi, thấm vào gan ruột, mùi hương
này………..hơi quen thuộc, tựa như……….mùi hương của nữ nhân đêm đó.

Nghĩ đến đây, hắn có chút tâm hoảng ý loạn, cánh tay ôm nàng càng siết chặt hơn, vùi mặt vào gáy nàng.

- Thơm quá ~~ - Hắn lầm bầm.

Bạch Thiên Hoan cau mày, muốn đẩy hắn ra nhưng hai tay lại bị hắn kẹp chặt, không cách nào nhúc nhích.

- Buông ta ra!


Nàng thấp giọng, tức giận gắt hắn.

- Suỵt ~~

Hơi nóng phả vào tai nàng, nàng còn định nói gì thì tiếng bước chân đã đến
gần, nàng đành phải ổn định hô hấp, không dám lộn xộn để tránh bị phát
hiện.

Nhưng, Hạng Nguyên Hoán phía sau nàng lại được voi đòi tiên, bàn tay đặt bên hông nhân cơ hội thăm dò vào trong y phục nàng.

Bạch Thiên Hoan xấu hổ cắn chặt răng.

Đợi sau khi người ở đầu hẻm đi xa rồi, nàng dẫm chân thật mạnh.

Bàn chân bị dẫm trong dự liệu đột nhiên dời đi, khiến chân nàng dẫm xuống
nền đất thật mạnh, mặt đất cứng làm chân nàng hơi đau.

- Ngươi mau buông ta ra, nếu không, đừng trách ta không khách sáo!

Nàng thấp giọng giận dữ mắng, tên khốn kiếp này lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, quá ghê tởm.

Tay hắn không hề có chút buông lỏng.

- Không khách sáo? Không khách sáo thế nào?

Nụ cười đểu cáng của hắn giống như một con sói đuôi to đạt được âm mưu vậy.

Nàng dùng mấy phần lực, bình thường sức của nam nhân cũng đấu không lại nàng nhưng hôm nay thật kỳ quái, nam nhân phế vật Hạng Nguyên Hoán cà lơ
phất phơ này nàng lại đẩy không ra được, hóa ra hắn là kẻ thâm tàng bất
lộ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận