Giọng trầm thấp của Hạng Nguyên Hoán vang lên trên đỉnh
đầu, Bạch Thiên Hoan cười yếu ớt với hắn, lúc nàng cười, đôi mắt cong
cong thành vầng trăng xinh đẹp.
Có thể lại được thấy nụ cười của nàng thế này, bất kể hắn làm gì cũng đáng.
- Ta ngủ lâu lắm sao?
Đôi hàng mi chớp chớp, nhìn ánh đèn khắp phòng, nàng kinh ngạc:
- Bây giờ là giờ nào?
- Đã sau giờ Tý rồi!
Sau giờ Tý, hèn gì bầu trời ngoài cửa sổ đen kịt, nàng lại hôn mê lâu như thế.
- Có phải chàng lo cho ta lắm không?
Bạch Thiên Hoan đau lòng nhìn gương mặt tiều tụy của hắn, bàn
tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, râu trên cằm hắn chỉa vào tay nàng hơi
đau.
Hai ngày nay hắn không cạo râu, râu ria lởm chởm.
Bàn tay to của hắn đặt lên mu bàn tay nàng, cảm nhận hơi lạnh từ lòng bàn tay ấy.
Nghe giọng nàng nói, nhìn ý cười nơi mắt nàng, Hạng Nguyên Hoán
lúc này mới có cảm giác chân thật rằng nàng lại trở về bên mình.
Hôm nay trên đường đến hoàng cung, trong lòng hắn luôn sợ mình
đến muộn, đôi mắt nàng sẽ vĩnh viễn nhắm lại trước mắt hắn.
Môi mỏng khẽ cong lên, giọng hắn hơi khàn mang theo sự dí dỏm quen thuộc thường ngày:
- Nàng nếu không tỉnh lại, sợ là ta sẽ lôi đại phu ra khỏi chăn.
- Ta tỉnh rồi, vị đại phu kia tránh được một kiếp, hôm khác ta phải tạ ơn ông ấy đàng hoàng mới được.
Bạch Thiên Hoan cười chớp chớp mắt.
- Tạ ơn ông ấy? Vậy thì miễn đi, ta sợ ông ấy không có phúc hưởng, vả lại~~
Bàn tay to của hắn dịu dàng vuốt ve vùng bụng bằng phẳng của nàng:
- Nơi này có con của chúng ta, nếu nó có mệnh hệ gì, ông ấy sẽ phải xuống dưới đất hưởng thôi!
- Chàng có thể nói chuyện dễ nghe hơn chút không?
- Ta đây là đang giảng đạo lý cho con, sau này thân phận của nó tôn quý, bất kỳ ai cũng không thể ức hiếp nó được.
Bạch Thiên Hoan tức khắc lườm hắn.
- Chàng nói kiểu gì vậy, dạy hư con, gì mà bất kỳ ai cũng không
thể ức hiếp, chàng muốn để nó sau này trở thành ác bá đầu đường xó chợ
à?
Hạng Nguyên Hoán cười híp mắt nhìn nàng, ngón tay chỉa nhẹ lên mũi nàng:
- Được, sau này ta không dạy nó, toàn bộ giao cho nàng dạy, tránh nàng nói ta dạy hư con.
- Xem ra sau này đúng là phải đề phòng.
Bạch Thiên Hoan ra vẻ nghiêm túc gật đầu.
Hạng Nguyên Hoán nhướng mày, không đồng ý hay phủ nhận.
Hai người đùa vui một lát, vẫn không ai nhắc tới chuyện buổi sáng, nàng đưa chủ đề câu chuyện quay trở lại:
- Hôm nay chàng mang ta từ trong cung về thế nào?
- Bế về.
Hạng Nguyên Hoán hời hợt trả lời.
- Bế về? Đơn giản như vậy?
Bạch Thiên Hoan không tin, híp mắt nhìn hắn:
- Hoàng thượng rộng lượng đến thế, để chàng mang ta về?
- Nếu không, nàng cho rằng làm thế nào bây giờ nàng có thể an toàn nằm ở đây?
- Sát hại hoàng tử là tội lớn, ta ở đây, e là sẽ mang đến phiền phức cho vương phủ.
Bạch Thiên Hoan nghĩ nghĩ, định đứng dậy:
- Không được, ta không thể ở lại vương phủ!
Hạng Nguyên Hoán vô cùng cảm động vì hành động của nàng định hi sinh bản thân cho vương phủ.
Hắn tức khắc đè lại bả vai nàng, ấn nàng xuống.
- Nàng yên tâm đi, chuyện này đã giải quyết rồi!
- Giải quyết rồi?
Bạch Thiên Hoan mở to mắt.
Hạng Nguyên Hoán cười dí dỏm:
- Đã tìm được hung thủ thực sự, cho nên, nàng không cần mang con của ta bỏ nhà ra đi.
Bạch Thiên Hoan lại lườm hắn, hai tay khẩn trương nắm chặt ống tay áo của hắn.
- Mang con bỏ nhà ra đi gì chứ, ta như vậy không phải vì nghĩ
cho vương phủ sao? Nhưng, chàng vừa nói gì? Tìm được hung thủ thực sự
rồi?
- Ý trên mặt chữ, hung thủ thực sự đã đền tội vào buổi tối, thừa nhận chính hắn ta động tay động chân trên con dao khi nàng di chuyển
tim thái tử với ý đồ mưu hại thái tử, giá họa cho nàng.
Hạng Nguyên Hoán giải thích đơn giản.
Động tay động chân trên con dao?
Những thứ dụng cụ như dao rõ ràng là không có vấn đề, bây giờ
hắn lại giải thích với nàng là dao có vấn đề, khiến nàng cực kỳ khó
hiểu.
- Chỉ là động tay động chân trên dao? Thật không?
- Đương nhiên là thật!
Hạng Nguyên Hoán vỗ vỗ tay nhỏ của nàng:
- Ta lừa nàng làm gì, cho nên nàng không cần lo lắng.
Bạch Thiên Hoan bối rối lắc đầu.
- Ta không phải nghi ngờ chàng lừa ta, mà là ta cảm thấy chuyện
này rất kỳ quặc, dao và dụng cụ ta đều đã kiểm tra qua, không có vấn đề
gì cả, nếu có vấn đề thì ta sẽ không dùng!
Đáy mắt Hạng Nguyên Hoán lóe lên một tia sáng, hắn che miệng
ngáp một cái, cởi giày leo lên giường, kéo chăn chui vào, ôm nàng vào
lòng.
- Mặc kệ có vấn đề gì, hiện tại nàng đã không sao rồi, cho nên,
những chuyện khác nàng không cần lo lắng gì cả, sau này, nhiệm vụ của
nàng chính là sinh hạ con của chúng ta khỏe mạnh.
Hạng Nguyên Hoán hôn lên đỉnh đầu nàng.
Bạch Thiên Hoan biết hắn không muốn nhắc chuyện này nữa.
Cũng đúng, bất kể nói thế nào, chuyện của thái tử đã giải quyết, nàng không cần vì chuyện đó mà phiền lòng nữa, điều quan trọng nhất là, hiện tại bọn họ đã yên ổn, nàng không hề liên lụy đến Hạng thân vương
phủ.
Nằm trong lòng Hạng Nguyên Hoán, Bạch Thiên Hoan tìm một tư thế thoải mái để nằm.
- Hừ, quả nhiên là mẹ quý nhờ con! Sau khi biết ta mang thai, đãi ngộ của ta thật là tốt.
Bạch Thiên Hoan nhắm mắt, nói một câu nghe như châm chọc.
Hạng Nguyên Hoán rất không đồng ý nhướng mày:
- Nói vậy là sai rồi, còn phải xem xem rốt cuộc là con do ai
sinh cho ta, chỉ có con của Hoan muội muội thì ta mới quý trọng.
- Hửm, nghe ý của chàng là muốn để nữ nhân khác sinh con cho chàng à?
Bạch Thiên Hoan sẵng giọng, mở mắt ra.
- Oan uổng!
Hạng Nguyên Hoán lập tức giơ cờ trắng đầu hàng:
- Ta thề, ta tuyệt đối sẽ không cưới nữ nhân khác, con của chúng ta sẽ là người làm chứng cho ta!
- Thôi thôi thôi, ít đem con ra làm lá chắn đi, nhưng, nếu như
thật sự có một ngày như vậy, ta sẽ vĩnh viễn biến mất trước mặt chàng.
Trái tim Hạng Nguyên Hoán run lên, hắn hôn lên trán nàng, ưng thuận phát lời thề:
- Tuyệt đối sẽ không có ngày đó.
- A, đúng rồi, ta nhớ hai ta đang chiến tranh lạnh, ta hẳn là nên phát cáu, phạt chàng đi ngủ thư phòng mới phải.
Cánh tay Hạng Nguyên Hoán ôm nàng càng chặt hơn, bá đạo tuyên bố:
- Chiến tranh lạnh kết thúc rồi.
Bạch Thiên Hoan ở trong lòng hắn cười khẽ:
- Bá đạo quá.
Có điều, nàng thích sự bá đạo của hắn.
Ngày thứ nhất, trong kinh thành lưu truyền chuyện Bạch Thiên
Hoan hạ độc giết thái tử; ngày thứ hai, kẻ đầu sỏ đền tội, tội danh giết người của Bạch Thiên Hoan không thành lập.
Đồng thời chuyện Hạng Nguyên Hoán dẫn người huyết tẩy hoàng cung cũng vào ngày thứ hai bỗng dưng bị người khác đè ép xuống, khắp nơi đầu đường cuối ngõ không còn ai dám nhắc lại chuyện này, cũng không ai biết chuyện này đã bị đè xuống như thế nào.
Đinh Viễn Sơn đã có thể xuống giường đi lại, ngồi trong vườn hoa đợi Hạng Nguyên Hoán, bảo thuộc hạ của mình khi thấy Hạng Nguyên Hoán
chuẩn bị về Tùng Viên thì gọi hắn sang vườn hoa.
- Mẫu phi sai muội muội chăm sóc ngươi, sao không thấy bóng dáng muội ấy đâu?
Hạng Nguyên Hoán oán trách:
- Trở về ta sẽ tìm mẫu phi một chuyến, nhất định để mẫu phi nói chuyện tử tế với muội ấy, quá thiếu trách nhiệm rồi.
- Là ta nói muốn ăn bánh ngọt trong một cửa tiệm ở thành tây, để nàng ấy đi mua cho ta!
Đinh Viễn Sơn khẩn trương biện hộ cho Hạng Hân Lạc:
- Nàng ấy mấy ngày nay chăm sóc ta vô cùng tốt.
- Ta nghe nói, khi muội muội chăm sóc ngươi thì thường xuyên làm đổ chén thuốc của ngươi, khi thay băng cho ngươi thì thường xuyên làm
rách miệng vết thương của ngươi.
Đinh Viễn Sơn hơi khựng lại:
- Là tự ta không cẩn thận.
- Được rồi, ngươi khỏi phải giải thích thay muội ấy, muội ấy làm việc thế nào ta còn không biết chắc? Muội ấy là muội muội của ta, ta
sống với muội ấy hơn mười năm đấy.
- Được rồi, trước tiên đừng nói chuyện của Lạc Lạc.
Đinh Viễn Sơn lúng túng chuyển đề tài, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn:
- Chuyện ngày hôm qua, ta đã nghe nói.
Vẻ mặt Hạng Nguyên Hoán vẫn bỡn cợt như thường.
- Tin tức của ngươi quá chậm, chuyện hôm qua mà hôm nay ngươi mới biết.
- Đừng có vờ ngớ ngẩn với ta, ta có việc muốn hỏi ngươi.
- Ngươi muốn hỏi gì?
- Nghe nói hôm qua ngươi dẫn người đi huyết tẩy hoàng cung?
- Không có dẫn người, chỉ một mình ta!
Hạng Nguyên Hoán giải thích qua loa.
Đinh Viễn Sơn sững sờ.
- Một mình ngươi?
Hạng Nguyên Hoán nhún vai:
- Ta biết ngươi lo điều gì, chẳng qua là lo quan hệ giữa ta và
tổ chức Hắc Ưng bị Hoàng đế biết, nhưng mà, trước kia ông ta không biết
còn bây giờ đã biết.
Những lời sâu xa khó hiểu này khiến đầu óc Đinh Viễn Sơn ù ù cạc cạc.
- Nghĩa là sao?
Đối mặt với Đinh Viễn Sơn, Hạng Nguyên Hoán suy nghĩ một lát rồi vẫn đem tình hình thực tế nói cho hắn.
- Tối qua ta đến hoàng cung tìm Hoàng thượng.
Miệng Đinh Viễn Sơn ngập ngừng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, thoáng chốc đã đoán ra được sự thật:
- Hèn gì hôm nay chuyện ngươi huyết tẩy hoàng cung không bị đồn
đại khắp đầu đường cuối ngõ, ngươi đi tìm Hoàng thượng, có phải đã đáp
ứng yêu cầu gì của ông ta không?
Hạng Nguyên Hoán vô cùng nghiêm túc lắc đầu.
- Không phải ông ta đưa ra yêu cầu, mà là ta tìm ông ta hợp tác.
Hợp tác! Là điều kiện thế nào mới khiến Hoàng đế bỏ qua việc xử lý mối uy hiếp cực lớn là Hạng thân vương phủ?
- Nội dung hợp tác giữa các ngươi là gì?
- Chỉ là chuyện giúp quốc gia chúng ta càng hùng mạnh hơn thôi.
Hạng Nguyên Hoán vẫn trả lời hời hợt như cũ.
Câu trả lời sao cũng chả sao như thế, Đinh Viễn Sơn hiểu rằng hắn không muốn nói.
Hắn ngoài mặt trả lời nhẹ nhàng như vậy, nhưng trên thực tế nhất định sẽ khác rất xa.
- Ngươi điên rồi.
Kinh ngạc hồi lâu, Đinh Viễn Sơn mới phun ra ba chữ này.
Hạng Nguyên Hoán cúi đầu mỉm cười, hàng mi dài che đi đôi mắt, không nhìn được cảm xúc trong mắt hắn.
- Chúng ta đều như nhau, không phải sao?
Hạng Nguyên Hoán dùng một câu chỉ đúng trọng tâm, nói:
- Ngươi cũng cam tâm tình nguyện bị Phong Tử đánh thành thế này vì muội muội đấy thôi.
Đinh Viễn Sơn giống như bị Hạng Nguyên Hoán đánh trúng vậy.
Không sai, họ đều như nhau, vì người mình yêu mà cam tâm tình nguyện bỏ ra hết thảy.
Dù như thế là sai, nhưng chỉ cần có thể cứu người mình yêu,
khiến người ấy bình an, thì chuyện gì họ cũng có thể làm được.
Hạng Nguyên Hoán điên rồi, hắn cũng điên rồi, họ đều là người “điên” cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...