Thần Y Tiểu Vương Phi

Chiếc khăn của nàng bị người khác nhặt, điều này nói rõ
chuyện tối qua nàng tham gia rất có khả năng đã bị người của Cung thân
vương phủ biết.

- Xác định là cái khăn của ta sao?

Bạch Thiên Hoan cau mày hỏi.

- Dựa theo màu sắc là có thể xác nhận, ta đã bảo Bạch Thiên đi điều tra thực hư rồi!

Nếu là cái khăn bình thường thì không sao, hỏng là hỏng ở chỗ
trên cái khăn ấy có tên nàng, chỉ cần thấy nó sẽ rất dễ dàng liên tưởng
đến nàng.

Cung thân vương phủ và Hạng thân vương phủ xưa nay đối nghịch
nhau, chuyện này nếu bị Cung thân vương biết, sợ rằng sẽ rất phiền toái.

- Nàng không cần lo lắng, chuyện này cứ giao cho ta, bất luận
thế nào, ta cũng sẽ không để Cung thân vương phủ chạm đến nàng một li
một tí!

Hạng Nguyên Hoán nghiêm túc nhìn vào mắt Bạch Thiên Hoan bảo đảm từng chữ một.

Nàng đương nhiên biết hắn sẽ bảo vệ nàng, bao nhiêu lần hắn đã
dùng tính mạng bản thân để cứu nàng, nàng biết bất kể chuyện gì xảy ra,
hắn cũng sẽ bảo vệ nàng.

Nhưng, những chuyện trước kia họ gặp phải đều chỉ nguy hiểm đến hai người họ mà thôi, còn lần này thì khác.

- Nguyên Hoán, nếu thật đến lúc đó, chàng nhất thiết không được hành động thiếu suy nghĩ!

- Ta mà sợ Cung thân vương à?

- Ta biết chàng muốn cứu ta, nhưng Hạng thân vương phủ sớm đã là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Cung thân vương phủ, nếu Cung
thân vương làm lớn chuyện này ra, đến lúc đó không chỉ một mình ta rơi
vào nguy hiểm, mà cả Hạng thân vương phủ e là cũng sẽ rơi vào nguy hiểm!

Chuyện Bạch Thiên Hoan lo lắng, hắn đương nhiên hiểu được.

Có điều, nàng có thể để ý đến việc này nói rõ rằng nàng đã xem Hạng thân vương phủ như nhà của mình.

Hắn nắm chặt tay nàng, nhìn nàng chăm chú.

- Chỉ dựa vào câu vừa rồi của nàng, chuyện lần này bất kể thế nào ta cũng chắc chắn sẽ bảo vệ nàng.

- Nguyên Hoán, chàng nghe không hiểu lời ta vừa nói sao? Ta……..

Hạng Nguyên Hoán đưa tay ra hiệu ngắt lời Bạch Thiên Hoan rồi cười không đứng đắn:

- Nàng cho rằng Cung thân vương phủ có thể nắm được thóp của
Hạng thân vương phủ sao? Nhiều năm nay Cung thân vương ở trong triều làm chuyện xấu xa cũng không ít, chỉ cần ông ta dám ra tay, ta sẽ xem xem
ông ta cười đến cuối cùng như thế nào!

Nghe Hạng Nguyên Hoán nói, Bạch Thiên Hoan kinh ngạc.

- Ý chàng là……..

- Để đề phòng Cung thân vương phủ thọc một dao sau lưng Hạng
thân vương phủ chúng ta, từ lâu ta đã phái người của tổ chức Hắc Ưng đi
thu thập không ít hành vi tội ác lừa trên gạt dưới của từ trên xuống
dưới Cung thân vương phủ.

Hạng Nguyên Hoán cười quỷ dị, chớp chớp mắt với nàng đầy ranh mãnh:

- Năm xưa khi phụ vương đánh giặc trên tiền tuyến, Cung thân vương đã tham ô quân nhu, đây chính là tử tội diệt môn!

Bạch Thiên Hoan hoàn toàn thay đổi cách nhìn với Hạng Nguyên Hoán.

- Hóa ra chàng âm thầm thu thập nhiều chứng cứ như vậy!

- Hiện tại nàng đã hiểu tướng công nhà nàng lợi hại cỡ nào chứ?


Cho hắn chút màu là hắn muốn mở phường nhuộm luôn.

- Nhưng, nếu chàng công bố chứng cứ về Cung thân vương phủ thì
chuyện về thân phận tổ chức Hắc Ưng sợ là cũng sẽ bại lộ, vậy chàng
chẳng phải rất nguy hiểm sao?

Hoàng đế luôn kiêng kỵ tổ chức Hắc Ưng.

Hạng Nguyên Hoán bật ra một tiếng cười khẽ.

- Chuyện này nàng yên tâm, tự ta sẽ xử lý.

Trong lòng Bạch Thiên Hoan càng cảm động nhiều hơn.

Nếu Cung thân vương không ra tay, Hạng Nguyên Hoán tuyệt đối sẽ
không dùng con át chủ bài này, chỉ mong lão Cung thân vương có chút tự
mình biết mình, tránh được tai họa vạn kiếp bất phục.

Càng quan trọng hơn là, nàng không muốn để Hạng Nguyên Hoán đưa ra con át chủ bài.

Nhìn ra nỗi lo lắng của Bạch Thiên Hoan, hắn kéo tay nàng qua, hôn vào lòng bàn tay nàng:

- Nhiệm vụ của nàng là cho nhà chúng ta một đứa trẻ mập mạp!

- Đệch!

Bạch Thiên Hoan nổi giận muốn đánh Hạng Nguyên Hoán nhưng hắn đã nhanh chóng chuồn mất.

Cung thân vương phủ.

Bên ngoài phòng Ngụy Tử Phong chật ních người, lúc hắn được mang về vương phủ, người của Cung thân vương phủ đã vào cung mời thái y tới
chữa trị.

Suốt một canh giờ trôi qua, thái y vẫn chưa ra, đám người Cung thân vương đứng đợi bên ngoài lo lắng.

Cung thân vương phi Trương Giai Mẫn vì thương tâm quá độ, được
hai nha hoàn đỡ mới không đến nỗi hôn mê, hai trắc phi bên cạnh ngoài
mặt tỏ ra quan tâm nhưng trên thực tế là vui khi thấy người khác gặp
họa.

Trương Giai Mẫn nức nở không ngừng.

- Vương gia, nếu Phong nhi có gì bất trắc, ta cũng không sống nữa!

- Vương phi đừng lo lắng, thái y đều đang ở đây, Phong nhi nhất định sẽ không sao!

Cung thân vương Ngụy Bình nhẹ nhàng an ủi Trương Giai Mẫn.

- Phải đấy, tỷ tỷ, Tử Phong phúc lớn mạng lớn, sao có thể có chuyện gì chứ?

Một trắc phi trước giờ luôn thích nịnh nọt Trương Giai Mẫn nói.

Một trắc phi khác cười lạnh.

- Vừa nãy khi Tử Phong bị khiêng đến, sắc mặt đã trắng bệch, hơn nữa nhiều chỗ bị đánh gãy xương, chỉ sợ………

Trương Giai Mẫn giận run người, chỉ vào trắc phi nọ:

- Lý trắc phi, ngươi………ngươi………

- Tỷ tỷ, muội là nói lời thật, thấy Tử Phong như vậy, muội cũng
rất đau lòng, vương gia chỉ có hai nhi tử là Tử Phong và Tử Tự của muội
thôi!

Trương Giai Mẫn đương nhiên hiểu ý của Lý trắc phi.

Chỉ cần Ngụy Tử Phong xảy ra chuyện, vị trí thế tử Cung thân vương phủ này sẽ rơi vào người Tử Tự.

- Tử Tự chỉ là một thứ tử mà thôi, sao có thể đánh đồng với Tử Phong của ta? Đích là đích, thứ là thứ!

Hai người lại muốn âm thầm phân cao thấp, Ngụy Bình cau mày, sinh lòng chán ghét:


- Được rồi, hai người đừng tranh cãi nữa.

- Dạ!

Hai người họ còn định tiếp tục tranh cãi, bị Ngụy Bình quở trách như vậy thì sợ hãi liên tục cúi đầu hành lễ với Ngụy Bình, không dám
nói nữa.

Lại nửa canh giờ trôi qua, cửa phòng rốt cuộc được mở, một thái y từ bên trong bước ra.

Trương Giai Mẫn sắp lao về trước, thấy Ngụy Bình liền cung kính lui ra phía sau ông.

- Thái y, Phong nhi sao rồi? Nó bây giờ không sao nữa, có phải không?

Trương Giai Mẫn tràn đầy hi vọng nhìn thái y, mong thái y có thể nói ra câu trả lời khẳng định.

Nhưng thái y vẻ mặt ưu sầu, lắc đầu với Trương Giai Mẫn.

- Vương gia, vương phi!

Ông cung kính chắp tay với hai người rồi mới nói:

- Thế tử gia sợ rằng………

Ngụy Bình hiểu tính nghiêm trọng trong đó, quét mắt qua nha hoàn và hạ nhân chung quanh, gương mặt lạnh lùng cay nghiệt lớn tiếng quát:

- Những người không liên quan toàn bộ lui xuống.

Các nha hoàn và hạ nhân, ai nấy đều vô cùng cơ trí, đâu dám trái lời Ngụy Bình bèn vội vàng lui xuống, chỉ còn lại Ngụy Bình, Trương
Giai Mẫn và hai vị trắc phi.

Họ cùng vào trong phòng.

Khắp người Ngụy Tử Phong quấn đầy băng vải, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt, Trương Giai Mẫn nhìn mà lo lắng từng
cơn.

- Thái y, Tử Phong rốt cuộc thế nào? Có thể chữa khỏi hay không?

Ngụy Bình sắc mặt bình tĩnh hỏi thái y.

Dù lúc này, trong lòng ông đã sóng trào cuồn cuộn nhưng ông là
chủ nhân Cung thân vương phủ, nhất thiết phải duy trì sự trấn tĩnh.

- Thế tử gia quả thực bị thương quá nặng, hơn nữa, thời gian
phát hiện quá muộn, qua sự kết hợp chữa trị của bốn thái y chúng tôi,
cuối cùng đã cứu được mạng của thế tử gia.

Thái y tránh nặng tìm nhẹ nói.

Ngụy Bình cau mày.

- Sau đó?

Thái y do dự một chút rồi vẫn nói rõ từng chữ:

- Tuy đã cứu được mạng, nhưng, thân thể thực sự bị thương quá
nặng, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn hại, nửa đời sau nhất thiết phải dựa
vào thuốc để điều dưỡng, quan trọng nhất là, xương bắp chân ở chân trái
cậu ấy...bị thương quá nặng, chúng tôi không có cách nào nối được, cho
nên...

Giọng của Ngụy Bình khẽ run:

- Ý ông là, chân trái của nó bị tàn phế?

Thái y lắc đầu.

- Không phải hoàn toàn hết cách.


- Thái y, chỉ cần các ông nghĩ cách cứu Phong nhi, bất kể các ông muốn gì, Cung thân vương phủ chúng ta đều có thể cho!

Trương Giai Mẫn vội vã nói.

Bà chỉ có một nhi tử này thôi.

Thái y lại lắc đầu liên tục.

- Mấy chúng tôi là những người y thuật tốt nhất trong Thái y thự nhưng vẫn hết cách.

- Vậy vừa rồi ông nói không phải hoàn toàn hết cách là ý gì?

Thái y do dự một chút mới nói:

- Vương gia và vương phi nên biết hơn nửa tháng trước, ở Sơn
Thành từng có một thần y thay tim cho người khác, nếu vị thần y này ra
tay, chân Ngụy thế tử vẫn có khả năng phục hồi như cũ!

Mọi người có mặt tại chỗ đều trầm mặc mấy giây.

Thái y thường hầu hạ trong cung nên không biết vị thần y kia chính là Bạch Thiên Hoan.

Bạch Thiên Hoan hiện tại là thế tử phi Hạng thân vương phủ, mà
Hạng thân vương phủ và Cung thân vương phủ trước giờ như nước với lửa.

- Ngoại trừ cô ấy, còn ai có y thuật có thể chữa khỏi chân của Phong nhi không?

Ngụy Bình không hề suy nghĩ trực tiếp đặt ra câu hỏi.

Vị thái y nọ lắc đầu.

- Đến bây giờ chưa nghe nói người nào khác có khả năng, hơn nữa, chuyện này nhất định phải nhanh, qua chiều hôm nay, cái chân này sẽ bị
phế, vương gia phải nhanh chóng tìm ra người này, chân của Ngụy thế tử
mới có một cơ hội sống!

Các thái y sau khi chữa xong cho Ngụy Tử Phong thì để lại vài
đơn thuốc, dặn dò đại phu của vương phủ chăm sóc tốt cho Ngụy Tử Phong
rồi rời đi.

Trong phòng, ngoại trừ Ngụy Tử Phong, chỉ có Ngụy Bình, Trương Giai Mẫn, Lý trắc phi và Tống trắc phi.

Chỉ còn lại bốn người, Trương Giai Mẫn không kiềm được nói:

- Vương gia, hay là chúng ta phái người đi Hạng thân vương phủ
một chuyến, mời thế tử phi qua đây xem cho Phong nhi, vương gia thấy thế nào?

- Tỷ tỷ, thứ lỗi cho muội nói, Cung thân vương phủ chúng ta và
Hạng thân vương phủ trước nay luôn đối lập, tỷ cho rằng phái một hạ nhân đi, Hạng thân vương phủ của họ sẽ để thế tử phi đích thân ra tay sao?
Hơn nữa, y thuật của vị thế tử phi kia rốt cuộc như thế nào vẫn còn là
một ẩn số!

Lý trắc phi lành lạnh ở bên cạnh nói.

- Nhưng, cũng không thể bỏ mặc Phong nhi, vương gia, ta chỉ có
một nhi tử này thôi, Tử Phong nếu bị phế một chân, nhất định sẽ rất khổ
sở, không bằng cứ để ta đích thân đi mời!

Trương Giai Mẫn đề nghị.

- Tỷ tỷ, tỷ nói vậy không đúng rồi, tỷ đích thân đi mời là đại
diện cho Cung thân vương phủ chúng ta, tỷ cầu xin thế tử phi ra mặt như
vậy, không phải nói rõ rằng Cung thân vương phủ chúng ta cúi đầu trước
Hạng thân vương phủ sao?

- Là mặt mũi quan trọng hay chân của Phong nhi quan trọng?

Trương Giai Mẫn phẫn nộ quát, nước mắt tức giận lại trào ra, trong lòng lo cho Ngụy Tử Phong, vừa nói vừa lao ra cửa:

- Vương gia, ta đi Hạng thân vương phủ mời Hạng thế tử phi đến một chuyến, sẽ về ngay.

- Đứng lại!

Một tiếng quát nghiêm nghị vang lên phía sau, người quát chính là Ngụy Bình.

Trái tim Trương Giai Mẫn chợt lạnh.

- Lão gia, ta nói là chỉ cá nhân ta cầu xin họ, không phải vương phủ chúng ta, ta……..

- Vương phủ chúng ta một người cũng không được đi, đây là mệnh lệnh, ai đi chính là kháng lệnh của bổn vương.

Ngụy Bình phất tay áo xoay người rời đi.


Khóe môi Lý trắc phi cong lên nham hiểm, nhẹ sờ lên đầu tóc.

- Tỷ tỷ, muội cũng muốn giúp tỷ, nhưng vương gia đã hạ lệnh như
vậy, muội muốn giúp cũng không giúp được, muội còn có việc, xin đi
trước!

Lý trắc phi đi rồi, Trương Giai Mẫn căm hận nhìn bóng lưng bà ta:

- Tiện nhân này!

Xoay người nhìn thấy Tống trắc phi, trong đầu Trương Giai Mẫn chợt hiện lên một kế.

Bà tiến lên trước cầm tay Tống trắc phi, tiện thể tháo vòng ngọc phỉ thúy trên tay mình đeo vào tay Tống trắc phi.

- Tỷ tỷ, tỷ thế này.

Tống trắc phi liên tục kêu lên:

- Vòng tay này là cái tỷ thích nhất, muội không thể nhận!

- Cứ nhận cứ nhận, tỷ đã tặng cho muội thì muội cứ nhận, vả lại, muội không phải luôn thích nó sao?

Trương Giai Mẫn cười đẩy tay bà trở lại.

- Dù muội thích cũng không thể đoạt đồ của tỷ tỷ, đây là của hồi môn năm xưa tỷ gả vào vương phủ!

Tống trắc phi đương nhiên biết mức độ quý của chiếc vòng tay này.

- Muội muội cứ nhận lấy là được.

- Tỷ tỷ có phải có chuyện gì cần muội giúp không?

Tống trắc phi nghi hoặc nhìn bà.

- Muội xem, bình thường tỷ đối đãi với muội không tệ, hơn nữa, nhiều năm nay, tỷ cũng chưa từng cầu xin muội điều gì.

- Tỷ tỷ muốn muội đi Hạng thân vương phủ một chuyến, mời Hạng thế tử phi tới đây chữa trị cho Tử Phong?

Tống trắc phi suy đoán.

Trương Giai Mẫn cúi đầu cầm khăn tay lau nước mắt, thở dài, vừa lo lắng vừa đau lòng nhìn về phía giường Ngụy Tử Phong.

- Tử Phong là nhi tử duy nhất của tỷ, nếu chân nó bị phế, nó
nhất định sẽ không chịu nổi, muội không phải là không có con sao, sau
này Tử Phong cũng làm nhi tử của muội, chỉ cần có nó một ngày, nửa đời
sau của muội đều không cần lo lắng!

Trương Giai Mẫn tiếp tục khuyên nhủ và dụ dỗ.

Trong lòng Tống trắc phi cười lạnh.

Phải, bà không có con.

Nhiều năm trước, lẽ ra bà cũng có một đứa con, nhưng đứa con ấy
chỉ đợi trong bụng bà bốn tháng liền biến mất một cách kỳ lạ, không ngờ
vì lần đẻ non ấy mà bà không thể nào sinh con được nữa.

Lúc đó bà đã tra được trong thức ăn của bà bị trộn thuốc sảy thai, mà người sai khiến sau lưng chính là Trương Giai Mẫn.

Bà lúc nào cũng cầu nguyện cho nhi tử của Trương Giai Mẫn chôn
cùng nhi tử của bà, nên bà lúc nào cũng ở cạnh bà ta chờ thời cơ báo
thù.

Lần này Ngụy Tử Phong bị đánh thành như vậy, đúng là ông trời có mắt, bà ta cũng có ngày hôm nay.

Tống trắc phi suy nghĩ chốc lát, bàn tay đặt lên vòng ngọc phỉ thúy lạnh như băng trên cổ tay, thành khẩn nói:

- Tỷ tỷ, chuyện của tỷ chính là chuyện của muội, tỷ yên tâm.

Trương Giai Mẫn cười gian xảo.

- Vậy đa tạ muội muội.

Một canh giờ sau.

Tống trắc phi đi rồi, Trương Giai Mẫn luôn chờ tin của bà, nhưng đợi hoài vẫn không nghe được tin tức gì, nửa canh giờ sau, Tống trắc
phi lén lút trở về.

- Tỷ tỷ, không hay rồi!

Tống trắc phi hoang mang nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui