Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, dùng cầu này để hình dung Lăng Tiêu lúc này, không thể thích hợp hơn.
Lúc gặp lại Mục Y Nhân, sau khi xác nhận nàng vẫn mạnh khỏe, ngay ngày thứ hai, Lăng Tiêu liền chạy về nông thôn.
Ở chỗ đó... Có vài mẫu đất cằn cõi của Lăng gia, cùng một căn nhà cũ.
Ông nội của hắn, còn tại trên đời này.
Đường xá gập ghềnh, Lăng Tiêu không có lái xe, chỉ là mang theo Minh Thừa đi bộ, một đường tăng tốc đuổi đến Lăng gia thôn.
Hắn vẫn chưa trực tiếp tiến vào thôn làng, mà chính là từng bước một đi phía sau núi Lão Lâm.
Tại bên trong khe núi Hoang Cổ này có hai ngôi mộ nhỏ, nếu không phải trước mặt có một tấm bia đá, thì chắc chắn cũng không có ai nhận ra đây là hai cái phần mộ.
Lăng Tiêu đi vào trước phần mộ, không nói một lúc, mặc cho khe nước ở bên cạnh, làm ướt nhẹp hết quần áo của mình.
Rất lâu sau, hắn hít thở sâu một hơi.
Thân thể cứng nhắc, chậm rãi quỳ xuống, ở trong hốc mắt của hắn đã sớm đỏ bừng.
"Ba! Mẹ! Con trai bất hiếu, lâu như vậy mới trở về nhìn hai người, để hai người chịu khổ rồi!"
Đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới... Chỗ thương tâm.
Đàn ông dưới đầu gối là vàng, chỉ là không thấy... được chỗ hiếu.
Cho dù Lăng Tiêu mạnh hơn, lại ngạo mạn ngông cuồng hơn đi nữa. Tại trước mặt cha mẹ, cuối cùng hắn vẫn là một đứa bé.
Minh Thừa không nói, ngồi xổm xuống bắt đầu lấy ra tiền giấy, bày nhang đèn cùng rượu.
Lăng Tiêu coi như không có gì, chỉ là ngậm lấy nước mắt, đối với tấm bia của cha mẹ, tự lẩm bẩm.
"Ba! Mẹ! Con trai của hai người đã trưởng thành, sẽ không để hài người thất vọng, con của hai người so với những đứa trẻ khác thế gian này đều không thua kém bất cứ điều gì, hai người có thể kiêu ngạo vì điều đó! Hiện tại chân của ta cũng đã chửa khỏi, ta còn tìm được Y Nhân. Còn có... Ta đã giết một nhà Trần Bá Thiên, 137 mạng người!"
Lăng Tiêu đã mất đi sự lãnh khốc trước kia, hắn giờ phút này, chỉ là một đứa bé, một đứa trẻ khát vọng tình thương yêu của cha mẹ.
"Cha, con mang cho cha loại rượu gạo Giang Thành mà ngài thích uống nhất đây. Mẹ, con đốt thêm tiền giấy cho mẹ nhé, mẹi ưa thích mua quần áo, ưa thích mua túi sách, ưa thích mua đồ trang điểm, thích gì thì cứ mua, phía dưới không có thì mẹ cứ báo mộng cho con, con sẽ đốt cho mẹ. Tuyệt đối đừng ủy khuất chính mình."
"Cha, mẹ! Con sẽ sống thật tốt, để tâm huyết của hai người kéo dài, tiếp tục kéo dài tiếp."
"Cha mẹ ở dưới cửu tuyền chờ lấy, lại cho con một chút thời gian, con chắc chắn tự tay mình diệt sạch Hoa gia! Đem một nhà Hoa gia chém đầu, một tên cũng không để lại!"
Nói đến đây, khí thế của Lăng Tiêu, đột nhiên chuyển một cái, nhiệt độ xung quanh, trong nháy mắt hạ xuống, Minh Thừa vội vàng hoảng sợ nói:
"Này này này, Thiếu chủ, ta còn ở lại chỗ này đây a! Ngài tranh thủ thời gian thu khí thế lại đi, đừng làm ta bị thương mà!"
Lăng Tiêu trừng mắt liếc hắn một cái.
"Ngươi đừng có nói nhiều!"
"Hắc hắc hắc... Thiếu chủ, ta là một loại người, nếu cảm thấy không thoải mái, ta cũng không kìm nén được a."
Dừng một chút, hắn lần nữa mở miệng nói:
"Thiếu chủ, ngài cũng đừng quá thương tâm. Người chết không thể sống lại. Bất quá, cha mẹ của ngài ở dưới suối vàng nếu như biết rõ, cũng đều vì ngài cảm thấy kiêu ngạo!"
Lăng Tiêu gật gật đầu.
Ngay tại lúc này, ở phía sau lưng rừng cây, một ông lão khập khiễng chậm rãi đi tới.
Khi lúc nhìn thấy bóng lưng của Lăng Tiêu, trong nháy mắt thân thể của ông lão run lên, hai mắt mở to ra mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhẹ giọng hô:
"Là... là... Tiêu Tiêu sao?"
Lăng Tiêu sững sờ, quay đầu nhìn lướt qua, cảm xúc ở trong lòng ngổn ngang!
"Ông nội!"
Ông lão ba chân bốn cẳng vội vàng chạy đến trước mặt Lăng Tiêu, thở dốc một tiếng, cùng Lăng Tiêu quỳ cùng một chỗ, sờ lấy khuôn mặt của hắn, cánh tay.
"Cháu ngoan! Đúng là cháu sao! Đúng là cháu rồi! Ông nội rốt cuộc cũng tìm được cháu! Ông trời thật có mắt nha!"
Ông lão hung hăng ôm lấy Lăng Tiêu, giống như sợ hắn chạy mất.
"Cháu ngoan của ông, cháu chịu khổ rồi!"
"Ông nội! Thật xin lỗi, cháu muộn như vậy mới trở về, để ông phải lo lắng."
" Không muộn, về là tốt rồi, về là tốt rồi! Hiện tại người của Hoa gia đã đi, Đại bá của con cùng thúc thúc bọn họ, cũng đều không ở nhà, bây giờ con rở về mới tốt, sẽ không bị bọn chúng ức hiếp! Sau này để ông nội chăm sóc cho con, con không cần ở bên ngoài trốn tránh nữa. Con muốn đi nơi nào ông nội đều cõng con đi."
Lăng Tiêu nín khóc mỉm cười, lắc đầu, nói:
"Ông nội, ngài không cần lo lắng cho con, chân của con đã khỏi, là tự con đi về."
"Cái gì?"
Lăng lão gia tử kinh hô một tiếng, liền vội vàng đỡ Lăng Tiêu đứng lên, sau khi liên tục xác nhận, mừng rỡ như điên.
"Ông trời có mắt a! Ông trời có mắt! Để cháu của ta, gãy chân đã khỏi, cám ơn ông trời, cám ơn ông trời!"
Lăng lão gia tử vừa nói, vừa hướng về phương Nam, dập đầu mấy cái.
Lão nhân gia thuần phác, làm nội tâm băng lãnh của Lăng Tiêu hiện lên một tia dòng nước ấm.
"Ông nội, đừng dập đầu nữa, ngài phải chú ý thân thể của mình."
"Ừm! Tốt! Lăng Tiêu, năm đó đều do ông nội không có bản lĩnh, không thể bảo vệ được cha mẹ của con, bất quá bây giờ con đã trở về, hai chân đã bình phục, chuyện này là chuyện đáng mừng. Ông nội còn lưu lại chút tiền tiết kiệm, về sau mua cho con một căn nhà, tìm một nàng dâu, cha mẹ con dưới suối vàng có biết rõ, cũng có thể an tâm."
Lăng Tiêu dở khóc dở cười.
"Ông nội, chúng ta mới vừa vặn gặp mặt, ngài đừng muốn tìm vợ cho con chứ?"
"Đúng đúng, không vội, không vội! Cháu ngoan cùng ông trở về nào, trưa nay ông nội sẽ nấu vài món ăn, hai người chúng ta lại uống một ít rượu."
Lăng lão gia tử cùng Lăng Tiêu cùng nhau trở về Lăng gia thôn.
Một già một trẻ, vừa đi vừa nói, chỉ chốc lát, liền về đến nhà.
"Lăng Tiêu a, năm đó ông nội đi vào trong núi tìm con mấy lần, đều không có tìm được, rốt cuộc con đi đến nơi nào?"
"A! Thì ra là thế, quả nhiên, cháu của ông, cũng là không giống nhau. Con có lẽ không biết, thời điểm con ra đời, bầu trời ở phía trên biệt thự chúng ta tất cả đều là ửng đỏ, lúc đó ông rất vui mừng!"
Minh Thừa đứng ở sau lưng, nhịn không được nói lầm bầm:
"Khó trách hắn tu luyện biến thái như vậy, vật gì vừa học liền biết. Thì ra có liên quan đến hiện tượng lúc hắn ra đời, cũng là cái yêu nghiệt a!"
Lăng gia gia tiếp tục mở miệng nói:
"Tiêu Tiêu, con hiện tại làm việc ở đâu? Sau này có tính toán gì hay không? Nếu không thì lưu lại Giang Châu đi, Tam thúc của con bây giờ đang ở Giang Châu làm ăn cũng không tệ, ông để hắn an bài cho con một công việc tốt."
"Không cần đâu ông nội, con tạm thời còn không muốn tìm việc."
"Không muốn tìm việc cũng được, con mới vừa trở về, trước hãy nghĩ ngơi cái đã, sau đó liên hệ với bà con ở Giang Châu cũng không muộn, nếu có thiếu tiền thì nói cho ông nội biết, ông nội sẽ cho con tiền."
"Ông nội, cháu có tiền rồi, tiền của ngài vẫn là giữ lấy dưỡng lão đi."
"Được! Không hổ là cháu của ông, tính tình của con giống như cha của con vậy! Lúc trước, ông cùng cha của con đều là từ hai bàn tay trắng lập nghiệp, hiện tại cháu của ta mới 18, cũng có thể chính mình lăn lộn, ông nội rất cao hứng. Đúng rồi, con có đi tìm đứa bé Y Nhân kia hay không?"
"Con đã tìm được rồi a! Tối hôm qua cùng một chỗ ăn cơm, nhưng con cũng không có nói ra thân phận của con."
"A?Tại sao lại không nói a! Y Nhân vì con, bỏ ra nhiều như vậy, nàng đang một lòng chờ con trở về! Mà lại, cứ mỗi lần gặp nàng thì liền thấy nàng đều đi tảo mộ cha mẹ của con, con cũng không thể bạc đãi người ta được, nếu không ông nội cũng sẽ không tha thứ cho con."
Lúc này trong lòng của Lăng Tiêu ấm áp hẵn lên.
Cô gái ngốc này.
"Ông nội, tạm thời con không muốn cùng Y Nhân nhận nhau sớm như vậy, dù sao thù của cha mẹ còn chưa báo được. Đợi đến khi con diệt Hoa gia, việc đầu tiên con làm liền sẽ hướng Y Nhân cầu hôn."
Nghe được lời nói này của Lăng Tiêu, Lăng gia gia không chỉ không cười, ngược lại nhíu mày, thật sâu thở dài một hơi.
"Tiêu Tiêu, ông nội nói một câu, có thể con không thích nghe. Kỳ thật... Có một số việc đã qua, liền cho nó qua đi! Hoa gia, thật sự là quá mạnh mẽ! Con mới nói con vất vã lắm mới trở về được, nếu lại đi tìm Hoa gia thì chẳng phải là tự chui đầu vào lưới hay sao? Đến lúc đó, như như con có điều gì bất trắc, ông nội biết sống sao đây?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...