Nghĩ như vậy Sở Lưu Nguyệt đi tới trước mặt Tiêu Tiêu sau đó đứng song song cùng nàng rồi cúi đầu nhìn phía dưới, nhanh chóng nói:
- Hôm nay ta muốn vẽ cũng không phải cái mọi người vẫn hay thấy trước kia mà là một cách vẽ mới do ta nghĩ ra, cách vẽ này có tên là vẽ tranh trừu tượng. Loại tranh này không giống với tranh bình thường, nóđược xưng là tranh của linh hồn. Cái gọi là tranh của linh hồn chính là người lương thiện vẽ có thể nhìn ra hình ảnh lương thiện, người có lòng hảo tâm có thể nhìn thấy sự thanh thản, thoải mái trong tranh của ta. Cũng giống như vậy, nếu người không tốt sẽ thấy được những thứ dơ bẩn, người độc ác sẽ thấy ma quỷ bên trong tranh.
Sở Lưu Nguyệt nói xong người dưới đài đều quay sang nhìn nhau thật lâu không nói được tiếng nào, ai nấy đều ngây người cảm thấy quá mức kinh ngạc. Không phải chỉ là một bức tranh thôi sao? Làm sao có thể thần kỳ như vậy? Người lương thiện thì nhìn ra hình ảnh lương thiện, người không tốt sẽ thấy những vật dơ bẩn, kẻ ác sẽ thấy ma quỷ, thật sự linh vậy sao?
Trong đám đông có người kêu lên:
- Rốt cuộc là thật hay giả?
- Đúng vậy a, vẽ đi vẽ đi, chúng ta muốn nhìn xem bức tranh trừng tượng là như thế nào.
- Ta là người tốt nhất định sẽ nhìn thấy thứ đẹp đẽ.
- Đúng, ta là người thiện lương nhất định sẽ thấy hình ảnh lương thiện.
Không ít người nói theo, vốn là lực chú ý của mọi người đều dồn về phía Tiêu Tiêu nhưng vừa nghe Lưu Nguyệt nói liền chuyển hết lực chú ý đến tranh trừu tượng.
Đôi mắt hoa khôi Tiêu Tiêu của Hương Minh Lâu sáng ngời, nàng nhìn Sở Lưu Nguyệt đứng không xa hơi dâng khóe môi. Nha đầu này thật có ý tứ, khó trách Túc Diệp tìm cách gây khó dễ, chính hắn cũng không nhịn được muốn trêu chọc nàng phải không?
- Bắt đầu đi, bắt đầu đi.
Có người lên tiếng thúc giục, dưới đài bớt ồn ào rất nhiều, không ít người muốn nhìn xem tranh trừu tượng thần kỳ của Sở Lưu Nguyệt.
Trên đài cao, Tiêu sai người chuẩn bị hương án, sau đó sai người châm hương, ước định thời gian vẽ sẽ là một nén hương.
Trong lòng Sở Lưu Nguyệt đã chuẩn bị tốt, vừa thấy có người thúc giục liền bình tĩnh chìa tay lấy bút lông bắt đầu vẽ tranh.
Kỳ thật nàng đâu có biết vẽ tranh, chẳng qua là vẽ bừa vài nét mà thôi, cái gọi là tranh trừu tượng chính là vẽ tùy tâm tùy ý thôi. Đừng nói là người cổ đại, ngay cả chính người hiện đại cũng có rất nhiều người không thể hiểu được nghệ thuật vẽ tranh trừu tượng. Nhưng vì lời nói lúc trước của nàng nên chắc chắn sẽ không có người chất vấn nàng về bức tranh.
Sở Lưu Nguyệt vừa vẽ vừa để ý Tiêu Tiêu bên cạnh. Chỉ thấy thần thái ưu nhã vẽ từng nét cực kỳđẹp mắt. Hình ảnh hồ điệp đùa giỡn cánh hoa sống động hiện trên mặt giấy Tuyên Thành, chỉ liếc mắt nhìn qua khiến người ta cảm thấy cả bông hoa lẫn cánh bướm kia đều đang sống.
Sở Lưu Nguyệt quay lại nhìn giấy Tuyên Thành trước mặt mình chỉ thấy mực đen nguệch ngoạc mà chính nàng cũng không biết nàng đang vẽ cái gì. So sánh hai bức tranh với nhau quả thật thấy một đầu mồ hôi lạnh, sau đó nàng không dám nhìn Tiêu Tiêu vẽ nữa mà chỉ có thể thôi miên: không có việc gì, không có việc gì, cùng lắm thì thua một lần dù sao Túc Diệp cũng chỉ nói nàng đến so tài với Tiêu Tiêu mà cũng không nói muốn nàng thắng a. Nghĩ như thế trong lòng nàng cảm thấy dễ chịu một chút.
Một nén hương đã cháy hết, tỳ nữ của Hương Minh lâu đến thu tranh vẽ. Khi đến lấy tranh của Sở Lưu Nguyệt mấy người không nhịn được kinh ngạc nhìn nửa ngày không hiểu nàng đang vẽ cái gì. Sau đó mới nhớ ra lúc trước Sở Lưu Nguyệt nói vẽ tranh trừu tượng gì đó, nhưng sao các nàng đều nhìn không ra cái gì? Chẳng lẽ các nàng là người có tâm địa xấu? Nghĩ như thế mấy tỳ nữ nọ không khỏi kinh hãi, khi cầm lấy tranh vẽ của Sở Lưu Nguyệt thì sắc mặt trấn định hơn nhiều, một tỳ nữ trong đó thậm chí còn bày ra vẻ mặt bình thản và nói thêm một câu:
- Tranh này quả nhiên không giống bình thường, ta nhìn thấy trong tranh tràn đầy hoa tươi.
- Ta cũng nhìn thấy, ta thấy vườn trái cây trĩu quả.
- Ta nhìn thấy con sông nhỏ trước nhà ngoại tổ.
Trên đài cao mấy tỳ nữ thi nhau thảo luận, trên mặt mỗi người đều tỏ ra hưởng thụ.
Sở Lưu Nguyệt vốn đã chuẩn bị xong tinh thần nhận thua chợt nghe được các nàng ngươi một câu ta một câu thì khóe miệng không khỏi giật giật. Mấy nha đầu này quả nhiên mắc câu, không biết những người khác thế nào?
Người bên dưới nghe mấy nha hoàn nói thì nóng lòng muốn xem, vội thúc giục:
- Nhanh, cho chúng ta nhìn xem tranh trừu tượng là cái dạng gì. Nhanh lên!
- Đúng vậy a, nhanh lên nào.
Người bên dưới la hét ầm ĩ, chẳng những là họ mà Tiêu Tiêu cũng cảm thấy hiếu kỳ. Sở Lưu Nguyệt vẽ gì mà mấy tiểu nha hoàn của nàng khen không ngớt lời như vậy? Vậy nên cũng mở miệng thúc giục:
- Tốt rồi, để mọi người xem một chút đi.
Hai tiểu nha hoàn nhanh chóng mở bức tranh Sở Lưu Nguyệt vẽ ra sau đó trịnh trọng nhìn xuống mọi người. Muốn nhìn xem có người nào nhìn mãi vẫn không hiểu giống như các nàng hay không.
Bức tranh vừa mở ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, một lúc lâu sau vẫn không phản ứng kịp, ngốc nghếch nhìn bức tranh trước mắt. Cố gắng nhìn, dùng sức nhìn nhưng vẫn chỉ nhìn ra mấy vệt mực đen ngòm cùng mấy điểm hồng xen kẽ nhưng thật sự xem không hiểu. Trong đó có hình như con vịt, còn có như con mèo, nhưng mèo cũng không thành mèo, sao mắt lại lớn như vậy? Bên cạnh kia là chó sao, nhưng sao cổ lại dài như vậy? Mọi người cố nhìn xem.
Sở Lưu Nguyệt vốn đang lo lắng người khác không mắc mưu nhưng đã được mấy tiểu nha hoàn cổ vũ rồi nên thừa lúc chưa có ai mở miệng thì nàng mang vẻ mặt vui vẻ ngọt ngào đi lên giải thích.
- Mọi người đã nhìn rõ ràng chưa? Đây là tranh trừu tượng. Cái gọi là tranh trừu tượng chính là dùng tâm để cảm nhận, giống như đây, thấy được không? Nó là đóa hoa mỹ lệ, mọi người im lặng nhắm mắt sẽ cảm nhận được hương thơm của nó.
Sở Lưu Nguyệt nói đến đây thì cũng tự nhắm mắt ra vẻ cực kỳ hưởng thụ, nàng căn bản là đang thôi miên bản thân. Phía dưới có không ít người làm theo nàng sau đó có vẻ như thật sự cảm nhận được hương hoa.
Sở Lưu Nguyệt thấy kế hoạch gần thành công lại khích lệ:
- Mọi người nhìn thấy con mèo đen nhỏđáng yêu này đi, nó đang mỉm cười nhìn chúng ta đó.
Trong đám người mọi người nghe nàng nói có vẻ như thật sự thấy một con mèo đen nhỏ tủm tỉm nhìn bọn họ cười. Bỗng nhiên có người kêu lên:
- Ta nhìn thấy rồi, thật sự, hóa ra là con mèo nhỏ xinh đẹp, vẽ thật đẹp, thật sự là nhìn cái thấy ngay.
- Đúng vậy, ta cũng thấy, ta cũng thấy.
Không ít người kêu lên, có một số người mặc dù có lòng phản bác nhưng nghĩđến nếu nói ra sẽ bị những người khác cho rằng mình là người có tâm địa không tốt nên cuối cùng cũng không dám nói. Tình huống trở thành nghiêng về một bên.
Lúc này cũng không có ai để ý đến hoa khôi Tiêu Tiêu vẽ cái gì. Tiêu Tiêu cũng không quan tâm, nàng đang cật lực nhịn cười.
Nàng có thể khẳng định Sở Lưu Nguyệt căn bản là không biết vẽ tranh nên mới vẽ hoa không ra hoa, cây không ra cây. Nhưng nàng thật không người Sở Lưu Nguyệt lại thông minh như vậy, sự thông minh này so với cầm kỳ thư họa còn đặc sắc hơn.
Tiêu Tiêu nghĩ vậy cũng đi tới trước bức tranh của Sở Lưu Nguyệt phối hợp nói:
- Thật là một bức họa đặc biệt, Tiêu Tiêu cam bái hạ phong, Sở nhị tiểu thư Quốc công phủ thắng.
Vì câu nói của Tiêu Tiêu nên sự tình càng trở nên kỳ dị. Bên dưới mọi người thi nhau thảo luận, nói tranh của Sở Lưu Nguyệt tinh diệu cỡ nào, có thể thấy gì trong đó, tóm lại bầu không khí trở nên sôi trào.
Sở Lưu Nguyệt nhìn những người kia rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tiêu, gò má bất giác cảm thấy nóng bỏng. Nếu Tiêu Tiêu cố tình làm khó dễ thì nàng còn có thể lý sự một chút nhưng không ngờ tới Tiêu Tiêu không những không làm khó dễ mà còn trực tiếp tuyên bố nàng thắng, điều này khiến nàng ngượng ngùng.
Đám nha hoàn Hương Minh lâu cảm thấy choáng váng, chẳng lẽ bức tranh kia quả thật có càn khôn, ngay cả chủ nhân cũng khen nó đặc biệt? Vừa nghĩ vậy vừa nhanh chóng đi lên phía trước lớn tiếng tuyên bố:
- Hôm nay Sở tiểu thư và tiểu thư nhà chúng ta thi tài vẽ tranh, Sở tiểu thư thắng.
Đám người lại lần nữa phát ra tiếng huyên náo, trong đó có người khen kỹ năng vẽ của Sở Lưu Nguyệt cao siêu mới có thể trác tuyệt. Sở Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy quẫn bách, hận không thể lập tức rời khỏi chỗ này. Nàng nghĩ sao làm vậy, ngẩng đầu chào Tiêu Tiêu:
- Đa tạ Tiêu Tiêu.
- Không có gì- Tiêu Tiêu gật đầu nhìn cô gái này thấy gương mặt nàng đỏ bừng xem ra có chút chột dạ nhưng đúng thật là rất đáng yêu.
Sở Lưu Nguyệt sai Thạch Lựu mang bản vẽ lấy lại sau đó xuống đài, Tiêu Tiêu cũng theo sau nàng đi xuống.
Hôm nay vốn là thời khắc Tiêu Tiêu tỏa sáng nhưng không ngờ lại bị Sở Lưu Nguyệt chiếm thượng phong. Chẳng qua là Tiêu Tiêu không thèm để ý mà trái lại trên môi nàng vẫn hiện lên sự vui vẻ, trong mắt mang theo ánh sáng nhu hòa, nói cho cùng nàng nên cảm ơn tiểu nha đầu này mới phải.
Thạch Lựu đi sau lưng Sở Lưu Nguyệt ôm bức tranh trong tay cảm thấy mờ mịt, nàng mơ màng nghĩđến tiểu thư thắng, vậy mà tiểu thư thắng hoa khôi Tiêu Tiêu? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng than thở bên tai mà nàng chỉ càng thấy không chân thực, tiểu thư học vẽ lúc nào, hơn nữa còn vẽ trừu tượng gì đó. Nhưng vì sao nàng không nhìn ra tiểu thư vẽ cái gì, chẳng lẽ nàng là người tâm tư không tốt? Thạch Lựu nghĩ như thế xong thì không khỏi cảm thấy kinh hãi, thật muốn mở bức tranh trong tay ra nhìn cho kỹ.
Thấy nhóm người từ trên đài cao đi xuống những người vây xem bốn phía bỗng phục hồi lại tinh thần. Hôm nay bọn họ xuất hiện ở đây vốn là muốn nhìn hoa khôi Tiêu Tiêu nhưng sao bây giờ lại quên mất...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...