Ngày thứ hai, Sở Lưu Nguyệt tỉnh dậy từ rất sớm, bởi vì hôm nay muốn xuất phủ nên khi trời vừa sáng nàng đã thức dậy.
Đổng mụ mụ ôn nhu hỏi:
- Tiểu thư, hôm nay người muốn xuất phủ sao?
Sở Lưu Nguyệt biết Thạch Lựu nhất định sẽ đem chuyện nàng muốn xuất phủ nói cho Đổng mụ mụ, vốn nàng còn đang muốn giải thích một chút với bà nhưng không ngờ Đổng mụ mụ lại mở miệng trước:
- Tiểu thư, người phải cẩn thận, sức khỏe vừa mới không phục được một chút không nên quá sức.
Sở Lưu Nguyệt hơi bất ngờ khi thấy Đổng mụ mụ tin tưởng mình như vậy, nàng vươn tay nắm tay bà, cười trả lời:
- Đổng mụ mụ, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để mình xảy ra chuyện gì, ta còn phải bảo vệ ngươi và Thạch Lựu mà.
Một câu đã khiến Đổng mụ mụ dơm dớm nước mắt, bà ôm lấy Sở Lưu nghẹn ngào mở miệng nói:
- Tiểu thư a, mụ mụ không cần người bảo hộ, nhưng nghe được người nói như vậy, trong lòng mụ mụ cảm thấy vô cùng ấm áp. Cả đời mụ mụ không có con, chỉ có một mình tiểu thư, nhìn tiểu thư thông minh như vậy mụ mụ thật yên tâm.
Sở Lưu Nguyệt không nói, khóe môi kéo lên nụ cười rạng rỡ.
Ngoài cửa, Thạch Lựu đi vào, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu thư?
Thạch Lựu vừa vào đến đã nhìn thấy khóe mắt Đổng mụ mụ cùng tiểu thư hồng hồng, nhịn không được dừng lại nhìn hai người, Đổng mụ mụ lập tức lau khô nước mắt, nhanh chóng giúp Sở Lưu Nguyệt đứng lên.
Sở Lưu Nguyệt mặc quần áo, nhìn Thạch Lưu phía ngoài cửa đi vào:
- Làm sao vậy?
- Tiểu thư, sáng sớm nay nô tỳ đã đi tìm hiểu, chúng ta có thể từ sau viện trèo tường đi ra ngoài. Sau viện của chúng ta có một ngõ nhỏ, bình thường không có người qua lại, tiếp đến là tường cao, đó là tường bao của Sở Phủ, mặc dù hơi cao một chút, nhưng vẫn có thể trèo qua được.
- Được, đi, chúng ta theo nơi đó đi ra ngoài.
Sở Lưu Nguyệt vừa nghe liền gật đầu, ý bảo Đổng mụ mụ giúp nàng búi một kiểu tóc giống nha hoàn, sau đó dặn dò bà:
- Nếu như có người tới tìm ta, ngươi hãy nói thân thể ta không thoải mái nên đi ra ngoài tản bộ.
Trong trí nhớ của nàng, Sở Phủ có diện tích vô cùng lớn, khu lớn nhất chính là phía đông của phủ, là nơi ở của Đại bá Sở Thiên Hạ, người kế thừa tước vị Quốc Công, cũng chính là người đứng đầu của Quốc Công Phủ. Khu vực phía tây là nơi ở của cha nàng và Nhị Bá, chỉ khác nhau cửa vào nhưng ba phủ đệ lại nối tiếp nhau. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy Sở Gia có vẻ vô cùng đoàn kết, tuy bên trong mâu thuẫn không ngừng, nhưng Sở Gia cũng không ngại thể hiện sự đồng tâm hiệp lực cho người ngoài xem.
Trừ ba phủ đệ, Sở Phủ còn có Tứ phòng, là gia đình Tứ thúc của Sở Lưu Nguyệt, chỉ là hiện tại bọn họ không ở Kinh Thành mà buôn bán ở Lang Thành của Nam Ly Quốc, mỗi năm vào dịp đầu năm mới về một lần, bình thường rất ít trở lại Kinh Thành.
Trong phòng, Đổng mụ mụ nhanh chóng giúp Sở Lưu Nguyệt vấn tóc, nhìn nàng rất dễ khiến người ta nhầm tưởng thành một nha hoàn, thật sự khó nhận ra nàng là một tiểu thư thế gia*. Người gầy teo, sắc mặt vàng nhợt, ngay cả quần áo trên người cũng sờn cũ. Nhìn nàng như vậy trong lòng Đổng mụ mụ không khỏi chua xót, nhưng lúc này Sở Lưu Nguyệt đã đứng lên muốn đi ra ngoài, nàng sai Thạch Lựu đi trước dẫn đường.
*thế gia: gia đình quyền thế.
- Chúng ta đi thôi.
- Vâng, tiểu thư.
Hai thân ảnh mảnh khảnh tiến thẳng đến tường phía sau Đào Viện, tường hậu viện này không cao, cho nên hai người cũng không cần quá tốn sức là có thể ra bên ngoài. Nhưng tường cao bao quanh phủ thì hơi phiền phức, lần này Sở Lưu Nguyệt quyết định thử thân thủ của mình nên dùng một chút lực, sau đó nhảy tới trên tường cao. Không ngờ nàng có thể nhảy lên tường cao này thật, mặc dù loạng choạng thiếu chút nữa ngã xuống dưới, nhưng may mắn vẫn trụ được, điều này khiến nàng vô cùng vui vẻ. Xem ra chờ khi thân thể nàng khỏe lại, nàng sẽ chăm chỉ luyện võ công hơn.
Dưới tường cao, Thạch Lựu vui mừng nhìn Sở Lưu Nguyệt:
- Tiểu thư, không ngờ người còn có công phu này.
- Nhanh chút, ta kéo ngươi lên, nơi này có người qua lại, đừng để cho người ta phát hiện.
May mắn hai người chọn vị trí có một gốc cây lớn ở ngoài nên trong thời gian ngắn không bị người khác phát hiện.
Thạch Lưu không nhiều lời, nhanh chóng đưa tay nắm lấy tay Sở Lưu Nguyệt, Sở Lưu Nguyệt dùng lực kéo Thạch Lưu lên tường, sau đó cùng Thạch Lựu nhảy xuống tường.
- Đi thôi, đi đến hiệu cầm đồ.
Hai người vừa xuống đến mặt đất, Sở Lưu Nguyệt liền nói. Thạch Lưu gật đầu, nhanh chân dẫn Sở Lưu Nguyệt theo hướng đến hiệu cầm đồ.
Hiệu cầm đồ là nơi làm ăn thu được lợi nhuận rất lớn, đối với điểm này Sở Lưu Nguyệt đã sớm biết, nhưng nàng không nghĩ tới trâm cài bằng vàng ròng này chỉ đáng giá hai lượng bạc, hơn nữa còn ra kỳ hạn một tháng, nếu trong một tháng hai người không đến chuộc thì trâm cài này sẽ thuộc về Hiệu Cầm Đồ. Quả nhiên hiểm độc a, sắc mặt Sở Lưu Nguyệt có chút âm trầm. Bên trong quầy, vẻ mặt chưởng quầy âm hiểm nhìn hai người, trên mặt khinh thường, ý nói cho hai người hai lượng bạc là tốt lắm rồi, đây chính là đồ bất chính, ăn trộm của chủ tử bán được hai lượng bạc rồi còn muốn như thế nào?
Thạch Lựu tức giận, lôi kéo ống tay áo Sở Lưu Nguyệt, thấp giọng thì thầm:
- Tiểu thư, quên đi, chúng ta không lo, của hiệu này là hắc điếm.
Sở Lưu Nguyệt cũng biết đây là điếm hắc*, nhưng bây giờ không có bạc không được a, nàng phải bảo vệ mình, Đổng mụ mụ và Thạch Lựu, nên muốn làm vài thứ để phòng thân.
*hắc điếm: cửa hiệu làm ăn phi pháp.
- Quên đi, ta cầm.
Sở Lưu Nguyệt hung hăng nói, đem trâm cài ra, nàng cũng không tin trong một tháng, nàng không kiếm được mấy lượng bạc. Đến lúc đó sẽ đem thứ này chuộc lại cũng được, hôm nay lấy ít, sau này cuộc lại cũng mất ít.
Thạch Lựu không nói nữa, tóm lại cho dù tiểu thư làm gì, nàng đều sẽ ủng hộ, Đổng mụ mụ đã cố ý dặn dò nàng rồi.
- Tiểu thư, chúng ta đi thôi, bây giờ người muốn đi đâu?
Thạch Lưu biết chủ tử nhà mình kiên trì đem trâm cài đi cầm là vì phải mua đồ gì đó.
- Dẫn ta đến hiệu thuốc.
Sở Lưu Nguyệt nhìn hai lượng bạc trong tay, khóe môi cong lên nụ cười u ám. Nàng chỉ cần một lượng bạc là có thể điều chế ra vài phương thuốc, một lượng bạc còn lại trước hết sẽ mua một ít tú hoa châm, sau đó để lại một chút bạc vụn bên người, phòng khi cần dùng đến.
Thạch Lựu vừa nghe nàng muốn đi hiệu thuốc, liền nghĩ chủ tử của mình cảm thấy không thoải mái, nàng biến sắc, vội hỏi:
- Tiểu thư, người bị bệnh sao? Người không thoải mái ở đâu?
- Ta không sao, đi thôi.
Sở Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời, thúc giục Thạch Lựu, hai người lén lút xuất phủ, cho nên trở về sớm một chút vẫn tốt hơn.
Thạch Lựu không hỏi nữa, dẫn Sở Lưu Nguyệt đi đến một hiệu thuốc. Sở Lưu Nguyệt mua mấy vị thuốc rồi đi ra, hai người tiếp tục đi đến sạp hàng trên ngã tư đường để mua tú hoa châm. Sở Lưu Nguyệt quyết định đem tú hoa châm trở thành ám khí để luyện, dù võ công không bằng người, cũng có thể bất ngờ khống chế đối thủ.
Thượng Kinh chính là kinh đô của Nam Ly quốc, nên không khí vô cùng náo nhiệt, trên ngã tư đường kẻ đến người đi tấp nập, người bán hàng rong cũng rất nhiều. Sở Lưu Nguyệt dẫn Thạch Lựu đến một quán nhỏ tú hoa châm, nàng chuẩn bị mua mấy bao tú hoa châm về luyện tập.
Sở Lưu Nguyệt đang cúi đầu chọn tú hoa châm, bên tai lại nghe thấy rất nhiều lời bàn luận, không ngờ những người ở đây đang nói về nàng.
- Đúng rồi, các ngươi biết không? Xem ra Sở nhị tiểu thư một lòng đi tìm cái chết, lúc trước ở trước cửa Tĩnh vương Phủ đập đầu tự sát không thành, nghe nói về phủ lại tự sát lần nữa.
- Cái gì, về phủ lại tự sát, ngươi nghe ai nói vậy?
- Hạ nhân của Sở Gia vụng trộm nói ra, nhưng chuyện này chúng ta chỉ nên nói chuyện phiếm, trăm ngàn lần không thể truyền ra ngoài, không thể đắc tội với Sở Gia, tự tìm phiền toái.
- Biết, biết.
Người xung quanh liên tục gật đầu, sau đó lại có người hiểu chuyện nói:
- Đúng rồi, lúc trước ta nhìn thấy xe ngựa Tĩnh Vương Phủ hướng đến Sở Phủ, sợ là Tĩnh vương gia này đến thăm Lưu Liên tiểu thư, nghe nói Lưu Liên tiểu thư bị bệnh rất nặng, Tĩnh Vương Gia quả thật là người si tình.
- Nếu Lưu Liên tiểu thư hết bệnh, các ngươi nói xem Tĩnh Vương Gia có cưới Lưu Liên tiểu thư làm Tĩnh Vương Phi hay không?
- Nhất định, lần này Tĩnh Vương Gia từ hôn không chừng là vì cưới Lưu Liên tiểu thư, nhất định là người đang đợi Lưu Liên tiểu thư. Nếu Lưu Liên tiểu thư hết bệnh rồi, hai người thật sự là có thể trở thành một đôi trai tài gái sắc.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Một đám người ta nói chuyện ầm ĩ, sắc mặt Thạch Lựu đã trở nên khó coi, ngẩng đầu liếc nhìn chủ tử nhà mình, sợ hãi chủ tử bị thương tổn. Nàng há miệng muốn quát bảo những người kia ngừng bàn luận lại, một đám chỉ biết nói xấu sau lưng người khác, thật đáng giận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...