Tôn Diệu Dương từ sau khi biết được mình được hoàng thượng ban hôn cùng với Dao Hoa công chúa, cả người lập tức kích động mặt mày đỏ bừng không thôi.
Hắn dường như không thể tin được mình lại may mắn đến như vậy —— đệ nhất mỹ nữ Đông Tấn quốc, đệ nhất quý nhân sắp trở thành thê tử của mình. Hắn suốt cả ngày vui vẻ, sung sướng, ăn chơi rượu chè ngày một trác táng hơn, ngồi cũng với bạn nhậu thì ra sức thổi phồng đánh bóng bản thân. Trong khoảng thời gian ngắn, Tôn phủ cũng ngay lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý ở khắp kinh thành, mấy ngày gần đây không ít người nghe được tin đồn nên lập tức hành động.. mang theo nhiều lễ vật đến tặng để nịnh bợ. Vì thế Tôn Diệu Dương mới vô cùng đắc ý, toàn bộ Tôn phủ cũng đều cảm thấy nở mày nở mặt.
Hoàng thượng hạ chỉ cho gọi Tôn Diệu Dương tiến cung, nói là bàn bạc kỹ lưỡng về việc hôn sự. Cho đến giữa trưa thì mới bàn bạc xong.
Tôn Diệu Dương đang muốn ra khỏi cung, thì đã thấy một toán cung nữ phía trước ngăn cản hắn: “Tôn công tử, công chúa chờ ngươi đã lâu, xin mời đi theo chúng ta.”
Vị cung nữ vừa mới nói này quả đúng cung nữ thân cận bên Dao Hoa, bộ dáng rất cung kính. Tôn Diệu Dương tuy rằng sắp trở thành phò mã, nhưng cũng không dám vi phạm đến cấp bậc lễ nghĩa trong cung. Nếu như Dao Hoa không cho gọi hắn, hắn cũng không đời nào có lá gan để đến gặp nàng. Nay lại được chính nàng gọi mình đến phòng thế này,nhất thời mừng rỡ, trên mặt lộ ra ý cười nồng đậm, ánh mắt vì cười mà nheo hết lại, bộ dáng của hắn không khỏi khiến người khác càng thêm khinh thường. Cung nữ nhìn thấy thần sắc của Tôn Diệu Dương này, mày cũng nhẹ nhàng nhíu lại tỏ vẻ khó chịu, một nam nhân hành xử lỗ mãng như vậy,nếu như mà so sánh với người mà Dao Hoa công chúa luôn nhớ nhung Dạ Phi Bạch kia không biết là kém xa bao nhiêu!
Dao Hoa công chúa từ sau khi bị cấm túc cũng có một chút mong chờ, hy vọng. Hoàng thượng yêu thương nàng như vậy làm sao có thể bỏ mặt nàng bị trừng phạt ở đây được, làm sao có thể đem nàng gả cho Tôn Diệu Dương- một cái tên ăn chơi trác táng như vậy. Nhưng nàng nào có biết rằng chỉ từ khi xảy ra những chuyện hôm trước,, hoàng thượng bắt đầu kính trọng Dạ Trọng Hoa vài phần, lại thêm việc hắn hận hoàng hậu vì đã giết hại con nối dõi trong hoàng thất như vậy cho nên đối với việc yêu thương nữ nhi của hắn đã có vài phần ít đi.
Dao Hoa công chúa cứ dần dần sống trong Tinh Hoa cung này đến nhàm chán, sự kiên nhẫn, trông mong mòn mỏi từ sự tha thứ phụ hoàng nàng dần dần bị thời gian xóa nhòa, bây giờ nàng vô cùng oán hận Âu Dương Vũ. Nàng không cam lòng, nàng không cam lòng chính bản thân mình cả đời phải bị hủy hoại trong tay Âu Dương, nàng không cam lòng phải bị gả cho một tên nam nhân như Tôn Diệu Dương. Vì oán hận như vậy nên trong những ngày ở trong cung cấm này, nàng chợt nảy sinh ra một âm mưu âm độc để hãm hại con tiểu tiện nhân đó.
Dao Hoa công chúa phái nô tỳ Tiểu Hân cho gọi Tôn Diệu Dương đến, nàng bây giờ không thể ra khỏi cung, có một số việc không thể chính mình động thủ được, nhưng Tôn Diệu Dương thì có thể. Trước đây nàng từng có Âu Dương Tụ làm tay chân cho nàng nhưng bây giờ chuyện nhờ vả nàng thì là chuyện bất khả thi, Âu Dương Doanh là một loại nữ nhân ngu ngốc hôm trước có gặp Tôn Diệu Dương cùng Âu Dương Vũ nhưng nàng một chút cũng không đối phó được, hiện nay xét đi xét lại vẫn là Tôn Diệu Dương là quân cờ tốt nhất trong tay nàng, nàng có thể lợi dụng Tôn Diệu Dương giúp mình thu xếp hết mọi chuyện này.Tôn Diệu Dương tới Tinh Hoa cung, khi nhìn thấy Dao Hoa công chúa đứng ở dưới tán cây hoa đào để lại cho hắn bóng dáng yểu điệu thướt tha phía sau, đỉnh đầu nàng có vài cánh hoa rơi xuống theo gió thoảng qua, vô cùng diễm lệ. Nhìn thấy một cảnh như vậy, Tôn Diệu Dương đứng bất động ở đó thật lâu sau mới giật mình tỉnh lại, ha ha kêu một tiếng: “Công chúa.”
Dao Hoa công chúa nghe được tiếng của Tôn Diệu Dương kêu nàng, hàng lông mày khẽ nhíu lại không vui, bên môi khẽ cười lạnh. Nàng rất nhanh che giấu đi tâm tình của mình lúc này, xoay người sang chỗ khác. Mày liễu mắt phượng nhìn quanh, mái tóc búi cao của Dao Hoa công chúa được cài thêm trâm ngọc phỷ thúy lên trên. Dưới ánh nắng của mặt trời tỏa ra vầng sáng lộng lẫy kiêu sa. Bộ y phục màu đỏ với cánh phượng được thêu vô cùng tỉ mỉ với chiếc thắt lưng đính thêm mạ ngọc làm tôn thêm vòng eo mảnh khảnh nhỏ nhắn của nàng, phong thái xuất trần thướt tha. Vẻ mặt của nàng nhàn nhã, lại có chút ưu sầu khiến cho người ta muốn ngay lập tức ôm vào lòng mà bảo vệ.
Mặc dù đã quen với việc nhìn thấy người đẹp như vậy thế nhưng Tôn Diệu Dương hắn vẫn không tránh khỏi việc đứng ngây ngốc nhìn nàng, trong lòng thầm than: quả không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân của Đông Tấn quốc, chỉ có điều đúng là nếu mà liếc nhìn sơ qua mà đã đẹp như vậy, khiến cho người ta phải phạm tội như vậy....Hắn nghĩ đến cảnh rước nàng về nhà..... Nghĩ vậy, Tôn Diệu Dương nhịn không được cười bật thành tiếng.
Dao Hoa công chúa thấy Tôn Diệu Dương nhìn chằm chằm vào nàng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, hai tròng mắt đen láy dường như không chớp động nhìn từ trên xuống dưới đánh giá mình. Mặc dù Dao Hoa sớm biết con người của Tôn Diệu Dương đểu cáng ra sao,thế nhưng cho đến hôm nay nhìn thấy tận mắt nàng mới thấy hắn đáng khinh, tinh tởm hạ lưu đến mức nào. Phụ hoàng ơi phụ hoàng, ngươi tại sao lại ngốc nghếch đến mức lại đem ta gả cho tên cầm thú Tôn Diệu Dương này?
Dao Hoa nghĩ vậy liền không khỏi nhớ lại cái đêm đó nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Dạ Phi Bạch, cùng với việc hắn luôn bên cạnh dốc hết sức lực che chở, bảo vệ Âu Dương Vũ. Đúng vậy, tất cả là tại con tiểu tiện nhân Âu Dương Vũ! Dao Hoa nhìn tên Tôn Diệu Dương đê tiện trước mắt vừa cảm thấy tuyệt vọng vừa rất phẫn uất..... Âu Dương Vũ, nếu như ta đã thành ra như vậy thì ngươi cũng đừng mong có cuộc sống an nhàn!
Nghĩ đến đây, Dao Hoa thu bộ mặt ác tâm của mình lại, nhìn Tôn Diệu Dương cười lạnh nói: “Làm càn, sao ngươi dám dùng loại ánh mắt này nhìn bản công chúa, ngươi có tin bây giờ bản công chúa móc mắt của ngươi ra cho chó ăn không!”
“Công chúa diện mạo khuynh quốc khuynh thành như thế nên ta mới.... Ta cũng chỉ là, chỉ là...”
Dao Hoa nghe vậy chỉ cảm thấy ghê tởm, không để mắt hắn tiếp tục nói: “Được lắm, bản công chúa cũng nể tình lời khen của ngươi mà bỏ qua. Thế nhưng nếu như nói đến dung mạo khuynh quốc khuynh thành, ngươi cảm thấy Ngũ biểu muội của ngươi thế nào, nghe Doanh nhi nói, ngươi có một chút cảm tình với Âu Dương Vũ, đã từng muốn thành thân với nàng, chuyện này là thật sao?”
Tôn Diệu Dương không biết tại sao Dao Hoa lại hỏi những điều này, cẩn thận đánh giá thần sắc của nàng nhưng cũng không thấy bất kì manh mối nào. Chẳng lẽ nàng đang nghi ngờ hắn, nghĩ như vậy hắn liền vội vàng xua tay nói: “Đó chỉ là Doanh nhi nói lung tung thôi, Âu Dương Vũ mặc dù đúng là dung mạo khuynh quốc, nhưng so với công chúa đệ nhất mỹ nhân Đông Tấn quốc này thì còn kém xa, có được một vị diễm thê như công chúa thế này thì ta nào dám không an phận đi tơ tưởng đến bất kỳ nữ nhân nào khác chứ.” Nói xong trên mặt lộ ra vẻ lấy lòng tươi cười.Dao Hoa thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, cười nhạo nói: “Bản công chúa đã rộng lượng như thế, ngươi ngay cả một chút cảm kích cũng không có, trên thế gian này chuyện ba thê bốn thiếp đối với nam nhân mà nói là lẽ thường tình không phải sao? Ngươi nếu đã không đồng ý như vậy, về sau ngươi cũng đừng mong nghĩ đến chuyện nạp thiếp đi.”
Tôn Diệu Dương nghe vậy có chút sợ sệt, trên đời này nào có nam nhân nào không muốn nghĩ đến chuyện có nhiều vợ để hầu hạ đâu. Tôn Diệu Dương nhìn mỹ nhân trước mắt, công chúa đẹp thì đẹp thật, nhưng nghĩ đến việc về sau hắn chỉ nhìn đến mỗi khuôn mặt của nàng, chỉ có một mình nàng là thê tử của hắn, trong lòng tự nhiên có chút mất mát, bất mãn. Hắn nhớ đến vẻ đẹp mặn mà,kiêu sa của Âu Dương Vũ, nàng có bộ dáng kiêu ngạo, tâm tư thâm sâu khó có thể thấu hiểu tận đáy lòng nàng đang suy nghĩ gì.
Tôn Diệu Dương xấu hổ cười cười: “Nếu công chúa đã rộng lượng như vậy, ta đương nhiên là rất vui mà chấp nhận rồi! Chỉ có điều...”
Dao Hoa công chúa nhìn hắn một cái, đôi mắt đẹp mang theo một tia hàm xúc không rõ: “Điều gì?”
Tôn Diệu Dương chần chừ một lát mới nói: “Tiểu biểu muội của Ta rất cứng đầu a, nàng rõ ràng đã từ chối không đồng ý gả cho ta!”
“Ngươi đường đường là một nam tử hán, một nữ tử yếu đuối như thế lại không làm gì được sao? À, thì ra trên thế gian này, thứ mà ngươi sợ nhất chính là nữ nhân sao...” Dao Hoa xoay người lại chống mắt lên nhìn Tôn Diệu Dương, dùng ngữ khí bình thản nói ra những lời ác ý
Tôn Diệu Dương đột nhiên ngẩng đầu, chần chờ nói: “Ý công chúa là...?”
Dao Hoa nhìn dãy núi đằng xa kia, nở nụ cười khó hiểu.
Chỉ cần Tôn Diệu Dương cùng Âu Dương Vũ bị bắt gặp là đang có gian tình với nhau thì tấm thân trong sạch của Âu Dương Vũ sẽ nhanh chóng bị hủy hoại, còn Tôn Diệu Dương cũng sẽ đừng mong có khả năng nghĩ đến việc trở thành phò mã tương lai của Đông Tấn quốc, đây chính là một mũi tên trúng hai con nhạn!
Âu Dương Vũ từ ngày gặp Dạ Trọng Hoa cho đến bây giờ trong lòng có cả một bụng là phiền muộn, ngày lại đến rồi đi. Ngày tổ chức hôn lễ sẽ đến không bao lâu nữa, nhưng cho đến nay nàng vẫn chưa nghĩ ra cho mình một biện pháp tốt nhất để có thể đào hôn, Tiểu Kỳ Lân bây giờ cũng chưa có tiến triển gì. Dạ Trọng Hoa lại phái thêm nhiều ám vệ hơn ở xung quanh nàng để bảo vệ nhân tiện theo dõi nàng đề phòng nàng chạy trốn, quả thật bây giờ nàng có mà chạy đằng trời a.
Âu Dương Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, sớm biết sẽ có ngày hôm nay nàng lúc trước đã không cứu hắn rồi.
A Tú nhìn thấy tiểu thư một mình ngồi trong phòng đùa nghịch lọ dược phẩm, thấy nàng tỏ ra rầu rĩ không vui như thế nàng trong bụng nghĩ rằng tiểu thư nàng lâu ngày không gặp Dạ Nhị hoàng tử nên ngồi buồn tương tư.
Âu Dương Vũ nhìn thấy bộ dạng lo lắng của A Tú liền cười bất đắc dĩ: “A Tú à, ngươi đang nghĩ ngốc nghếch gì thế?”
A tú mở to hai mắt nhìn: “Chẳng lẽ không đúng sao a? Nô tỳ thấy Dạ Nhị hoàng tử là nam nhân tốt nhất trên thế gian không ai sánh bằng. Mỗi lần tiểu thư gặp nguy hiểm đều luôn bên cạnh tiểu thư, che chở bảo vệ tiểu thư đấy thôi!”
Âu Dương Vũ lắc đầu cười nói: “Thôi được rồi, hôm nay Ta thấy thời tiết tương đối tốt, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi.”
“Đúng vậy, đúng vậy a! Biết đâu có thể tình cờ gặp được Dạ Nhị hoàng tử a.”
Âu Dương Vũ bên môi gợi lên một chút ý cười bất đắc dĩ: “A Tú à, ngươi có cảm thấy gần đây miệng ngươi hoạt động quá công suất rồi không?”
Mùa xuân ấm áp, Âu Dương Vũ miễn cưỡng đứng lên, thoải mái co giãn gân cốt một chút. Mấy ngày gần đây Âu Dương Doanh và Âu Dương Tụ đều không có tới tìm nàng gây sự cho nên nàng sống trong biệt việc quá thanh nhàn. Cho nên hôm nay nàng tự cho phép mình phóng túng bản thân một lần đem tiền ra ngoài thưởng thức dạo chơi phố phường náo nhiệt nơi cổ đại này.
A Tú đi bên cạnh Âu Dương Vũ, ánh mặt trời khẽ chiếu soi lên da thịt trắng nõn nà của nàng, làn da trắng mịn láng bóng như da em bé vậy, mang theo một loại ánh dương ấm áp của mùa xuân, tinh khiết, đơn thuần không nhiễm bất cứ bụi trần nào. Đôi mắt của nàng bình tĩnh mà tự tin, thế nhưng nhìn vào đôi mắt này của nàng không ai có thể hiểu được thấu suy nghĩ của nàng. A Tú nhìn nàng đến si mê, Ngũ tiểu thư thật không giống như lúc xưa.
Nếu như nói không giống như vậy thì nàng bây giờ khác xưa ở điểm nào, A Tú nàng thậm chí cũng không biết giải thích rõ ràng sự thắc mắc của mình lúc này. Tóm lại, chỉ cần có tiểu thư bên cạnh như thế này nàng cái gì cũng không sợ.
Hai người đi dạo không bao lâu, a tú liền mở miệng nói: “Tiểu thư, người có nóng không, nắng như thế này người có đau đầu không?”
“Tiểu thư người có mệt không?”
“Tiểu thư, người có khát nước không?”
A tú ở bên cạnh Âu Dương Vũ lải nhải: “Sớm biết như thế này nô tỳ đã kêu xe ngựa tới rồi!”
Âu Dương Vũ thở dài một hơi: “A Tú, ngươi lắm chuyện thế, ta đang suy nghĩ nếu như có một ngày ngươi gả cho một tên nam nhân nào thì chắc lỗ tai của phu quân ngươi đến điếc mất thôi.”
A Tú xấu hổ đỏ mặt, dậm chân: “Tiểu thư...”
“Ha ha, nhìn ngươi ngượng ngùng kìa.” Âu Dương Vũ thấy A Tú ngượng ngùng như vậy, cũng không định trêu ghẹo nàng thêm nữa. Nàng thoáng nhìn qua Nhất Phẩm Hiên đối diện rồi nhìn A Tú cười nói: “A tú, hẳn giờ ngươi cũng mệt rồi, chúng ta đến Nhất Phẩm Hiên uống trà nghỉ ngơi đi? Như thế nào?.”
A tú tiếp tục chà chà chân: “Tiểu thư, người ta rõ ràng không có nghĩ như vậy, người như thế nào lại mặc định như vậy mà xuyên tạc ý tứ của nô tỳ vậy chứ!”
Âu Dương Vũ thấy nàng lại lải nhải như vậy, liền cầm ngay ấm trà bên cạnh, nàng tự tay rót cho A Tú một chén trà. A tú thấy tiểu như đối đãi với mình như thế có chút kinh ngạc, Âu Dương Vũ mở miệng nói: “A tú, ngươi nói nhiều như vậy nói, chắc là khát nước rồi, uống nhiều một chút.” A tú khẽ kêu một tiếng: “Tiểu thư, người chỉ biết trêu ghẹo nô tỳ!”
A tú đúng là có khát thật, nhanh nhảu nốc cạn chén trà, Âu Dương Vũ nhìn thấy bộ dạng nhanh nhảu uống trà của nàng như vậy bất đắc dĩ cười trừ. Trà ngon như vậy lại bị dáng vẻ thưởng thức như vậy làm mất giá trị vốn có của trà đạo mất rồi. Âu Dương Vũ nâng chén trà lên nhấp một ngụm, đột nhiên có cảm giác có người tiến vào, ngẩng đầu lên thì liền bắt gặp ánh mắt sắc bén với ý cười nồng đậm trên môi vừa sủng nịch nhưng cũng vừa bá đạo.
“Vũ nhi hôm nay lại có nhã hứng đến đây uống trà sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...