Tuyết uyên đại lục.
“Tiểu thư, Người rốt cục tỉnh? Có khát hay không? Có muốn uống nước không?”
Âu Dương Vũ mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở mắt ra, đập vào mắt là một khuôn mặt thanh tú, nàng mạnh mẽ ngồi dậy, vì động tác đột ngột bất ngờ nên ảnh hưởng đến miệng vết thương đau thiếu chút nữa ngất xỉu.
“Tiểu thư từ từ một chút, vết thương của người còn chưa khỏi hẳn, bây giờ không cần phải cử động mạnh như thế.” Một cô gái có dung mạo thanh lệ kia thấp thỏm lo lắng nhắc nhở nàng..
Dưới sự giúp đỡ của nàng, Âu Dương Vũ chậm rãi tựa vào cạnh giường, nàng đưa tay bắt lấy chén nước uống một ngụm. Lúc này mới cảm thấy tỉnh táo hoàn toàn.
Bởi vì đã có sự chuẩn bị về mặt tinh thần kĩ lưỡng cho việc xuyên không nên nàng hầu như không có cảm giác lóng ngóng hay ngạc nhiên như các vị tiền bối khác đã từng, ngược lại nàng có chút hưng phấn đánh giá tình hình hiện tại.
Trong phòng bài trí vô cùng đơn giản, trừ chiếc giường ra thì xung quanh cũng chỉ có bốn tường cùng với một cái bàn nhỏ. Rèm cửa sổ thì cũ nát giống như chưa từng chưa thay qua, cửa sổ thì muốn mục hết, nhìn không ra đây là cái chỗ xó xỉnh gì.
Cuối cùng Âu Dương Vũ kết luận, thì ra chủ thể này vốn không có một cuộc sống sung sướng.
Âu Dương Vũ sờ sờ trên cái trán bị thương, vì không có một chút kí ức về thân thể này, mà bản thân lại là đặc công xuất sắc của cục tình báo, cho nên nàng dễ dàng dụ dỗ cô gái trước mắt hỏi cung nàng vài chuyện trong quá khứ.
Tuyết uyên đại lục có bốn cường quốc, gồm là Đông Tấn, Tây Tần, Nam Nguyên, Bắc Tuyết.
Và như đúng mỗi chữ cái đầu của bốn nước này, mỗi vùng được phân biệt các địa điểm chiếm đóng căn cứ theo bốn phương, lấy không gian ở giữa chính là rừng rậm hắc ám kéo dài vạn dặm, mà còn lại bên ngoài bốn quốc gia này chính là dải rừng dài mênh mông vô tận.
Mà nơi Âu Dương Vũ đang ở chính là Đông Tấn quốc.
Gia tộc của Âu Dương Vũ là gia tộc cao quý, cha của nàng - Âu Dương Lưu bây giờ là Tả thừa tướng của Đông Tấn quốc dưới một người trên vài người. Nhưng mà nội bộ bên trong tướng phủ xa hoa này, đích nữ Âu Dương Vũ lại so với tôi tớ trong gia phủ cũng không bằng.
Cái này kể ra cũng có nguyên nhân của nó.
Mẹ ruột của Âu Dương Vũ - Dương Thị, là viên ngọc quý duy nhất của Dương đại tướng quân, năm đó mang theo toàn bộ gia tộc tài phú gả vào Âu Dương phủ. Năm đó toàn bộ sính lễ của Dương phủ làm cho mọi người nghẹn họng nhìn trân trối
Dương thị cùng Âu Dương Lưu nên đôi vợ chồng, cuộc sống ổn định, kiêm điệp tình thâm. Nhưng mà cuộc vui nào cũng tàn, chuyện gì đến cũng đến, Âu Dương Lưu bị trưởng công chúa- con gái của Tôn thị nhìn trúng. Tôn thị vì có địa vị quyền thế, nên đã nói với hoàng đế cầu tình để bà ta trở thành bình thê của Âu Dương Lưu
Âu Dương Lưu hưởng thụ cuộc sống sung túc sau cuộc hôn nhân mới mà lại không biết rằng Dương thị- phu nhân của hắn âm thầm rơi lệ.Tôn thị là một người giả nhân giả nghĩa, thủ đoạn ngoan độc, người ngay thẳng không mưu lợi như Dương thị căn bản không thể ứng phó nổi với thủ đoạn của Tôn thị. Huống chi từ khi Tôn thị gả vào Âu Dương phủ được ba năm, bà ta luôn tìm mọi cách quấn quýt, không từ mọi thủ đoạn nào hòng đem Âu Dương Lưu trở thành người đàn ông của riêng mình, đồng thời cũng luôn miệng bôi nhọa phỉ báng Dương thị, biến Dương thị trở thành một người phụ nữ ác độc.
Sau bảy năm kể từ khi gả vào phủ, Dương thị rốt cục cũng mang thai, cũng bởi vì thủ đoạn tiểu nhân của Tôn thị - hạ thuốc lên người nàng khiến cho Dương thị phải cố sống cố chết đứng trước ngưỡng cửa của Thần chết để cố gắng sinh hạ Âu Dương Vũ, sau đó phát hiện mình bị bệnh nan y.Khi biết được tin này Âu Dương Lưu cảm thấy bất công cùng với oan uổng nên đã trút hết bầu tức giận vào Dương thị.
Cuối cùng, mẹ ruột của nàng lại dùng một phương thức ngu ngốc nhất mọi thời đại đó là nguyện hy sinh chính bản thân mình để có thể bảo vệ được cho đứa con gái đáng thương duy nhất – là kết tinh tình yêu của hắn với nàng.
Nhưng Dương thị đâu có ngờ rằng sự hy sinh để bảo vệ cho cô con gái bé bỏng đó lại là một động lực lớn cho Tôn thị để bà ta có thể thoải mái bóc lột rêu rao bôi xấu thanh danh cả người ra đi lẫn người ở lại. Cuối cùng cuộc đời của Âu Dương Vũ không đi về đâu, sống chui sống rủi trong căn phòng rách nát không hơn gì bọn kẻ ở.
Và rồi bi kịch của Âu Dương Vũ cũng tới, giấy hủy hôn của Hoài An vương
Vì Dương thị đã từng cứu một mạng của Trữ phi bên bờ vực của cái chết nên trong lòng Trữ phi cảm thấy vô cùng áy náy, cho nên mới ra mặt làm chủ cuộc hôn nhân giữa con trai mình là Hoài An vương với Âu Dương Vũ, có thể nói đây cũng chính là việc mà Dương thị đã lấy sinh mệnh ra để đổi một tương lai tươi sáng cho con gái của mình.
Nhưng mà không ai có thể ngờ được, năm đó cô bé Âu Dương Vũ trắng trẻo đáng yêubao nhiêu thì khi lớn lên lại trở nên tự ti nhát gan, ngu si bao cỏ, đến mức khiến cho người khác không muốn kết bạn cũng không muốn đến gần. Mà nàng chỉ vì muốn có được cái ghế vương phi của Hoài An vương kia nên đã dùng mọi thủ đoạn tiểu nhân.
Hoài An vương nổi tiếng là kẻ phong lưu nhưng cũng không thể chịu được loại phụ nữ ngu si của Âu Dương Vũ nên cuối cùng viết một tờ giấy từ hôn gửi đến.
Âu Dương Vũ mặt lửa đỏ gay mặc bộ gả y đỏ rực chạy vội vào phủ Hoài An Vương, nhưng đúng lúc vào phòng thì chợt thấy hai thân ảnh một nam một nữ đang cùng nhau triền miên ân ái. Nàng tức giận chạy ra khỏi vương phủ đập đầu tự vẫn.
Sau đó Âu Dương Vũ xuyên qua.
“Tiểu thư có muốn ăn chút gì đó cho ấm bụng không?” Nói nửa ngày trời, Tú Nhi thấy sắc trời cũng đã muộn liền nhìn Âu Dương Vũ hỏi.
Tú Nhi là con gái của tỳ nữ từng hầu hạ mẹ nàng, cũng là người duy nhất trong phủ tỏ thái độ quan tâm ân cần và chăm sóc cho Âu Dương Vũ.
Thấy Âu Dương Vũ gật đầu, Tú Nhi xoay người rời đi, không lâu sau nàng quay trở lại, trong tay bưng một chén canh đen thui, mà trừ món đó ra không còn món gì khác cả.
Tú nhi mang vẻ mặt đầy có lỗi, khóe miệng cười trừ, trấn an nói: “Là do Tú nhi không tốt, đi muộn cho nên đồ ăn trong phòng bếp đã bị lấy hết đi rồi...”
Tuy rằng biết Tú nhi đang làm bộ mặt hơi quá, phát hiện ra đôi mắt của nàng hơi ngấn nước mắt. Nếu như là Âu Dương Vụ trước kia thì lời nói dối về chuyện thức ăn này của Tú nhi cũng không có gì là lạ, nhưng Âu Dương Vũ của bây giờ không phải là kiểu người dễ dàng bị người khác dắt mũi lừa gạt như vậy.
Chỉ lấy được một chén canh đen thui này? Lại bị người ta bắt nạt? Rốt cuộc cuộc sống của Âu Dương Vũ trước đây phải chịu đựng những thứ gì?
Trong đầu Âu Dương Vũ nảy lên một ý tưởng, có điều nàng vẫn chưa muốn làm lớn chuyện này, cho nên cố kiềm chế cái suy nghĩ này trong lòng.
Nhưng nếu nàng mà không gây chuyện, thì sẽ dễ dàng bị người khác khinh thường.
Ngay khi Âu Dương Vũ khó xử nhìn chằm chằm chén canh đen xì, đang do dự có nên đổ nó đi không thì ngoài cửa truyền đến một giọng điệu mỉa mai trào phúng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...