Trên mặt An Nhã Âm mang theo ủy khuất nồng đậm, trong lời nói lộ vẻ trách cứ: “Trong mắt của chàng có còn coi ta là vợ chàng không, có còn coi cha ta ra gì không, còn phụ hoàng của chàng, cả hoàng tổ mẫu nữa?”
Dạ Phi Khanh không khỏi đau đầu ôm trán, thái dương từng đợt co rút đau đớn, đau đầu vô cùng.
Âm thanh vang lên đầy chất vấn của An Nhã Âm dần dần chiếm thế thượng phong, hắn hận, hận ả ta cố tình gây sự khiến hắn không kiềm được lửa giận, công bằng, công lý ở đâu hả?!
Hắn càng hận chính mình vì sao lại đồng ý cuộc hôn nhân này!
Dạ Phi Khanh bắt đầu thở dốc, ngón tay chỉ thẳng vào An Nhã Âm, đầu ngón tay run lên dữ dội, trong miệng nói: “Tiện nhân, đừng mở miệng nói bậy, chuyện này có liên quan gì đến Võ trữ hầu các người, có liên quan gì đến phụ hoàng với hoàng tổ mẫu? Tất cả những chuyện này đều do một tay độc phụ ngươi gây ra!”
An Nhã Âm giơ tay ôm miệng khóc, ống tay áo bị máu tươi vấy bẩn. Bộ dạng nàng lúc này thật sự khiến người khác không khỏi đau lòng không thôi. Người ngoài không biết còn tưởng Dạ Phi Khanh là một ông chồng quá đáng ức hiếp vợ mình.
Âu Dương Vũ nhìn trán Dạ Phi Khanh bắt đầu bạo gân xanh, trong lòng biết hắn bị An Nhã Âm bức đến điên rồi.
Ở trong chuyện này, Âu Dương Vũ thực ra đứng về phía Dạ Phi Khanh, hắn là một người điềm tĩnh, âm thầm tính kế người, nếu không phải có người bức hắn đến đường cùng thì tuyệt đối sẽ không lộ ra loại thái độ lộ liệu như vậy.
Đáy mắt Âu Dương Vũ ánh lên ý cười không dễ phát hiện.
Vị An tiểu thư này thực sự đúng là khó lường, bề ngoài nhu nhược là thế nhưng bên trong thì hung hãn khó thấy.
Cửa hôn sự này của Dạ Phi Khanh thật sự tốt vô cùng nha, nàng liếc mắt nhìn sang Dạ Trọng Hoa, hắn cũng đưa đôi mắt lạnh lùng có chút ý cười nhàn nhạt lướt qua nhìn nàng.
An Nhã Âm không có ý định nhân nhượng, không tiếng động khóc, nước mắt theo của nàng hai má hoạt rơi xuống, giống như mã não bình thường ánh mắt ướt sũng, thoạt nhìn rất đáng thương.
Thái hậu vốn không khoẻ, mới vừa rồi được Âu Dương Vũ châm cứu nên sức khỏe có khá hơn một ít. Giờ lại bị màn gà vịt chí chóe của đôi vợ chồng trẻ mới cưới, đầu óc không khỏi đau nhức,ôm trán lắc đầu, vợ chồng gây sự, ai cũng cho tự cho mình là đúng, phải cân nhắc quyết định thế nào mới phải đây?
Thái hậu ngẩng đầu, phất phất tay, làm như vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài nói: “Được rồi, được rồi, hai người các ngươi, mỗi người nói bớt lại vài câu đi có được không.”
Thấy thái hậu trông có vẻ mệt mỏi, An Nhã Âm cúi đầu xuống, áp chế tiếng khóc của mình.
Âu Dương Vũ biết vậy cũng tốt bụng đến xoa huyệt thái dương cho thái hậu nhằm giảm bớt đau nhức cho bà.
Cũng không ngờ thái độ của Dạ Phi Khanh lại ngày một gay gắt, giận đã làm lu mờ lý trí. Hắn tiến lên từng bước, quỳ xuống trước mặt thái hậu, vẻ mặt quyết tuyệt: “Hoàng tổ mẫu, Phi Khanh muốn từ hôn. Cháu không thể cùng loại phụ nữ độc ác này ở chung một chỗ, một giây cũng không thể!”Thái hậu không khỏi cả kinh, từ nhỏ đến lớn Dạ Phi Khanh luôn là một thằng bé hiếu thuận, ngoan ngoãn vâng lời người khác, có bao giờ thấy nó bày ra vẻ mặt giận dữ mà cương quyết như thế này đâu, bà bất ngờ thốt lên: “Phi Khanh, con...”
“Phi khanh nguyện cả đời không cưới vợ chứ không muốn dấn thân mình ở cùng với loại phụ nữ tâm tia rắn rết này!” Trên mặt Dạ Phi Khanh mang theo loại thần sắc ngoan cố, biểu thị quyết tâm của mình.
An Nhã Âm vốn đã bình tĩnh lại nhưng khi nghe Dạ Phi Khanh nói những lời này thì không khỏi bùng lên lửa giận.
Âm thanh mang theo vài phần sắc nhọn mà réo rắt thảm thiết: “Nếu chàng không thích ta thì vì sao không nói sớm hơn? Vì sao phải qua cửa rồi mới đòi từ hôn? Rõ ràng là chàng đang muốn làm nhục ta! Nhã Âm còn mặt mũi nào nữa, cả Võ trữ Hầu phủ còn mặt mũi nào nữa, được lắm, chàng muốn từ hôn à, vậy, ta chết cho chàng xem!”
Lời vừa dứt, cả người liền xông ra ngoài.
“Nhã Âm!” Thái hậu cả kinh, giơ tay ra ngăn cản nhưng rồi cảm thấy đầu đột ngột choáng váng, lập tức ngã ngồi xuống ghế.
Âu Dương Vũ hơi ngạc nhiên, trong lòng cũng hiểu rõ, cô gái An Nhã Âm này sao có thể dễ dàng tự làm tổn thương bản thân mình được?
Chỉ sợ là đang diễn trò thôi.
An Nhã Âm nhấc váy xông thẳng ra ngoài, cũng chạy thẳng về phía Dạ Phi Khanh.
Trong mắt nàng thoáng hiện một tia ngoan độc, cho dù có phải chết cũng phải cho gã đàn ông này chết không được tử tế, mỗi lời nói của hắn không khác gì ném rác vào mặt nàng, muốn xuống địa ngục, vậy cùng nhau đi!
Dạ Phi Khanh vừa định đứng lên, vốn tưởng ả định chạy thẳng đâu đó tìm chết, ai ngờ lại bay thẳng về phía mình, ánh mắt ngoan độc chỉ dành cho một mình hắn thấy.
Nàng giống như đang truyền thông điệp cho hắn: cùng xuống địa ngục với ả đi.
Dạ Phi Khanh cảm thấy da đầu run lên, vừa phản ứng lại thì đã bị khối cơ thể của An Nhã Âm ập thẳng vào người, hắn không đứng vững được, theo quán tính ngã xuống.
Ngay khoảng khắc ngã tự do đó thì Âu Dương Vũ cảm thấy kịch chưa đủ hấp dẫn bèn thét chói tai: “Cẩn thận!”
Ngay sau đó, chỉ nghe ầm một tiếng, Dạ Phi khanh ngã phịch xuống đất, ót đau đến không nói nên lời.
Còn chưa kịp tỉnh táo lại thì Dạ Phi Khanh thấy một cỗ nóng bỏng nhiệt lưu đánh về phía hắn ngực, lập tức liền dính ở tại ngực, như hỏa thiêu bình thường, nóng hắn ngực một mảnh hỏa lạt lạt đau.
“A!” Dạ Phi Khanh nhịn không được thét chói tai.
Dương ma ma đứng một bên mở to hai mắt nhìn, hai tay còn duy trì động tác cầm khay, ngây người nhìn bộ dáng chật vật của Dạ Phi Khanh.
Nàng chỉ nghĩ thái hậu còn chưa dùng bữa sáng, lại nghe nói Âu Dương Vũ và Ninh vương điện hạ tiến cung từ sáng sớm, nghĩ đi nghĩ lại bây giờ có chuẩn bị cũng không kịp, đành nấu nồi cháo tổ yến dâng lên bọn họ dùng cho ấm bụng.Ai ngờ ba bát cháo tổ yến nóng hổi vừa mới tiến vào điện Phương Hoa thì mắt đã nhìn thấy một bóng người đưa lưng về phía mình, mất đà ngã xuống, nàng theo bản năng lui về phía sau, nhưng người nọ đâu chịu buông tha, tay còn rảnh rỗi quơ phải khay của nàng.
Thế là toàn bộ ba bát cháo không đáp ở đâu an toàn hơn mà hạ cánh ngay trên người hắn, từng hơi nóng từng đợt bốc lên từ ngực hắn khiến cho người khác nhìn vào không khỏi run rẩy, mẹ ơi, chắc bỏng rát lắm đây.
Nạn nhân Dạ Phi Khanh nằm bẹp trên mặt đất há miệng thở dốc, vừa định giãy dụa đứng lên thì lại có “sao chổi” ập tới. Trước mặt hắn An Nhã Âm cũng lảo đảo vài bước, nhưng vừa ổn định được thân mình thì bị trượt chân bởi cháo vương vãi trên sàn, và vâng, một màn chụp ếch diễn ra với sự chứng kiến của hai vợ chồng nhà Ninh vương, vị thái hậu và cả vị chủ mưu bất đắc dĩ Dương ma ma, cả người nhào thẳng về phía tấm đệm bằng xương bằng thịt.
Dạ Phi Khanh kinh hoảng trừng to mắt, nhưng nào tránh thoát kịp đành phó mặt cho “sao chổi” An Nhã Âm bổ nhào tới vị trí nào đó trên người mình, vâng, vị trí lấy đi cả mạng của hắn cũng không đủ.
Bỏ lại một tiếng thét lớn, Dạ Phi Khanh thực sự ngất xỉu.
An Nhã Âm kinh hoảng, lấy lại tinh thần liền giãy dụa đứng lên nhưng mới kịp nâng mông lên thì dưới chân lại làm cú đúp thứ hai, vâng, lại một lần nữa, mạnh mẽ ngã xuống.
Và lần này là ngồi chuẩn lên vị huynh đệ của Dạ Phi khanh!
“Đau quá á á á!” Âm thanh vang vọng đầy bất lực đau đớn từ miệng Dạ Phi Khanh phát ra vang vọng cả Phương Hoa điện, mặt mày hắn tái nhợt trắng bệch đi, môi tím tái mím chặt, toàn thân bắt đầu co rút dữ dội.
• Ta là ta không biết nó thốn cỡ nào đâu....A di đà phật*
Trong điện mọi người đều ngẩn ra, tình huống chỉ diễn ra trong nháy mắt, chồng nằm vất vưởng, vợ ngồi lên cái người anh em của chồng, với đầy cháo vụn trên sàn.
Thái hậu há hốc mồm nhìn về phía Dạ Phi Khanh, ôi cháu tôi, bà muốn ngất.
Âu Dương Vũ nhìn một màn hài kịch phía trước, nhịn không được muốn ôm bụng cười to, nhưng nàng phải dùng hết nội công để dồn ép, không thể cười, phải giả vờ làm bộ bị chấn động.
Mà Dạ Phi Khanh, vừa lúng túng, vừa xấu hổ.
Bị một tiếng kêu làm cho bừng tĩnh, ý thức được vị trí mình ngồi lạ đến mức nào, sắc mặt lập tức ửng hổng, vội vàng đứng lên.
Tảng đá nặng trên người biến mất, Dạ Phi Khanh không còn chút sức lực, theo bản năng cuộn chặt người, khuôn mặt vặn vẹo khó coi vô cùng.
Nếu không phải hắn có khả năng chịu đựng siêu cường thì chỉ sợ lúc này hắn đã ngồi báo danh với Diêm Vương.
Dạ Trọng Hoa chỉ thản nhiên, vác bộ mặt lạnh tanh đi tới hai bước, nói: “Không sao chứ?”
Dạ Phi Khanh nghe được âm thanh trầm thấp vang lên bên tai, cố gắng áp chế cảm giác đau đớn gian nan lắc đầu, chống hai tay lên nhỏm dậy, hắn phải duy trì dáng vẻ tôn nghiêm của một người đàn ông, đặc biệt là trước mặt Dạ Trọng Hoa.Thái hậu mắt thấy Dạ Phi Khanh như vậy, liền mỏi mệt khoát tay áo, bà thật sự không muốn can dự vào chuyện gia đình chúng nó, cho dù có là đứa cháu mình quý đi chăng nữa, bèn nói: “Nhã Âm, con và Phi Khanh...”
Vốn định đuổi hai chúng nó về trước thì mắt đã thấy ngoài điện xuất hiện một thân ảnh màu vàng chói.
Nhờ có người tới bẩm báo nói là sức khỏe Thái hậu không ổn nên hoàng thượng mới vội vàng chạy đến, ai ngờ vừa tới thì thấy một màn chật vật này.
Dạ Phi Khanh khó khăn nhấc lưng ngồi gục dưới đất, mặt mày nhăn lại trông rất khó coi, trên người hắn dính đầy cháo tổ yến, còn có lớp da lộ bên ngoài đã ửng đỏ vì bỏng.
An Nhã Âm đỏ mắt đứng một bên, Âu Dương Vũ nhẹ giọng an ủi thái hậu, Dạ Trọng Hoa sắc mặt âm trầm nhíu mày đứng cạnh Dạ Phi Khanh, có ý định giúp đỡ hắn đứng dậy.
Thấy thế Hoàng thượng lạnh lùng lên tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì ở đây?”
Hắn nhìn thoáng qua bộ dáng thê thảm của Dạ Phi Khanh, không khỏi nhíu mày, trầm giọng nói: “Phi Khanh, con ở đây làm gì? Sao lại để bản thân mình thành ra thế này?”
Dương ma ma đã sớm bị dọa đến choáng váng, cả người quỳ trên mặt đất lạnh run, nàng đâu có ngờ ngũ hoàng tử tự nhiên vung tay lên!
Dạ Phi Khanh đổ mồ hôi lạnh, hắn thực sự rất đau, lại đúng lúc hoàng thượng tới mới miễn cưỡng thẳng người dậy nhưng dưới hạ thân thì đau chết người, hai chân mềm nhũng. Hắn há mồm thở dốc, một chữ cũng không thốt ra nổi.
Hoàng thượng mang vẻ mặt âm trầm, mới trở thành phu quân ngay hôm qua thì hôm nay lại mang bộ dáng lôi thôi xuất hiện trước mắt hắn, hỏi còn thể thống gì không?
An Nhã Âm đương nhiên bắt lấy cơ hội, nước mắt đã cạn lập tức tuôn trào, lập tức quỳ xuống trước mặt hoàng thượng, âm thanh tràn đầy ủy khuất, rất đáng thương: “Phụ hoàng, Phi Khanh chàng ấy... chàng ấy muốn từ hôn, chàng ấy muốn giết Nhã Âm, Nhã Âm, chi bằng chết để quên đi...”
Vừa nói vừa khóc rồi liếc mắt nhìn xem bộ dáng khó coi của hoàng thường hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Phi Khanh, gia tộc nhà Võ trữ hầu có thế lực cường đại, vốn hắn muốn cho Dạ Phi Khanh một chỗ dựa vững chắc, thế mà lại không chấp nhận?
Hoàng thượng nhìn An Nhã Âm trấn an nói: “Nhã Âm cứ bình tĩnh nào, nếu Phi Khanh có sai gì, phụ hoàng thay con làm chủ.”
Đáy mắt chợt lóe, An Nhã Âm cầm lấy khăn tay lau nước mắt sau đó đại khái kể hết toàn bộ diễn biến sự việc cho hoàng thượng nghe, thêm cả thái độ nức nở thương tâm.
Vốn đau đến thấu tim, Dạ Phi Khanh nghe vậy tức giận đến mức khó thở.
Hoàng thượng càng nghe càng tức giận, sắc mặt càng lúc càng âm trầm, xưa nay hắn cảm thấy Dạ Phi Khanh là một hoàng tử hiếu thảo, thế nhưng chuyện này sao có thể?!
Chỉ vì một loại đàn bà ở kỹ viện mà không tiếc đắc tội với người nhà Võ Trữ Hầu!
Hoàng thượng khó khăn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Dạ Phi Khanh, uy nghiêm nói: “Phi Khanh, con quá hồ đồ! Con bé Nhã Âm tốt như vậy, thiện lương như vậy, thậm chí còn chịu ủy khuất tiếp đón nữ nhân bên ngoài vào cửa. Chỉ trách nàng ta không đủ phúc khí, tại sao lại quay sang trách Nhã Âm? Muốn trách thì chỉ trách con bé quá thiện lương, con thật sự không nên đổ hết tội lỗi lên đầu nó!”An Nhã Âm quỳ trên mặt đất, bị tai nạn vừa rồi nên trông nàng nhìn rất thảm thương, tóc rối tán loạn, y phục bê bếch những cháo là cháo, vô cùng chật vật.
Dạ Phi Khanh mím môi, trong lòng tức giận cuồn cuộn, nói không ra lời.
Hoàng thượng thấy Dạ Phi Khanh không có phản ứng, sắc mặt liền trầm xuống, quát: “Còn không mau xin lỗi Nhã Âm?”
Dạ Phi Khanh mạnh mẽ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đầy nghiêm nghị của phụ hoàng hắn, trong lòng như bị chùng xuống rên lên một tiếng.
An Nhã Âm thấy vậy bắt đầu khiêu khích, bắt đầu nức nở. Mắt thấy Dạ Phi Khanh vẫn còn ngoan cố, không khỏi trừng mắt liếc hắn, ôn nhu an ủi An Nhã Âm: “Nhã Âm, Phi Khanh nó biết sai rồi. Nếu nó còn tái phạm thì đến mách với phụ hoàng, phụ hoàng sẽ thay con làm chủ.”
An Nhã Âm nghe vậy mới từ từ đứng dậy, không khóc nữa nhỏ giọng nói: “Tạ phụ hoàng.”
Hoàng thượng vừa lòng gật gật đầu, quét mắt cảnh cáo nhìn Dạ Phi Khanh, nói: “Phi Khanh, đưa Nhã Âm về phủ rồi lựa lời xin lỗi con bé đi.”
“Người đâu, mời Vương thái y đến Hiền Vương phủ chuẩn trị cho vương gia và vương phi.”
Vì ở trước mặt hoàng thượng nên Dạ Phi Khanh đành nhẫn nhịn xuống, giỏi lắm, dám đổi trắng thay đen, nếu hắn lên tiếng thì hắn sẽ gặp bất lợi, thậm chí còn bị phụ hoàng mắng là không biết tốt xấu, An Nhã Âm, tạm thời ngươi thắng.
Lúc này Dạ Phi khanh nhìn về phía An Nhã Âm,trong mắt không giấu được sự phẫn nộ, đôi mắt kia của ả ánh lên một tia đắc ý, môi còn nhếch cong lên cười thành tựu.
Dạ Phi khanh cảm thấy máu nóng xông lên tận não, phẫn nộ vô cùng.
Mà An Nhã Âm lại đột nhiên tâm địa tốt lên, đi đến nâng hắn dậy, còn cẩn thận sợ hắn đau, Dạ Phi Khanh theo bản năng muốn gạt tay ả ra nhưng căn bản không đủ lực, đành phó mặt chịu đứng ý cười quỷ dị trên mặt ả.
Thái hậu thở dài nói: “Được rồi, các con trở về đi, đừng để người khác thấy rồi chế giễu.”
Thái hậu nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, sầu khổ ôm trán nói: “Thật là...mới ngày đầu thành hôn thôi đã nháo loạn thế này rồi.”
Hoàng thượng cười cười: “Không sao, thương nhau lắm cắn nhau đau mà. Bọn họ vẫn là đôi vợ chồng mới cưới, chỉ cần ở thêm vài ngày là hiểu nhau thôi.”
“Ta không cho là như vậy.” Thái hậu nhìn một bên Âu Dương Vũ nói, “Chỉ có tình cảm của Phi Bạch dành cho Vũ Nhi là sâu đậm thủy chung nhất thôi.”
Dạ Trọng Hoa không nói gì chỉ ánh lên ý cười trong mắt, theo bản năng nhìn phía Âu Dương Vũ thì thấy nàng khẽ ngượng ngùng cúi đầu.
Hoàng thượng thở dài: “Nếu Phi Khanh thật sự không thích thì cùng lắm trẫm sẽ ban thưởng thêm mấy mỹ nhân khác cho hắn là được rồi.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.” Thái hậu thở dài.
Khi trở về Ninh vương phủ, Âu Dương Vũ ngồi gục ở trên giường cười như được mùa, nàng chưa bao giờ chứng khiến được tình huống nào hài chết cười như vậy. Chỉ cần nhớ lại gương mặt nhẫn nhịn vị đau đớn của Dạ Phi Khanh kia thôi thì nàng chỉ muốn cười thật to.Dạ Trọng Hoa đứng bên giường cũng nhìn nàng bằng đôi mắt khó hiểu, hắn chưa bao giờ thấy nàng thoải mái cười to đến thế, bên môi khẽ run bất đắc dĩ lên tiếng: “Vui đến mức đó sao?”
“Chứ sao a, chết cười mất thôi, chàng biết ta nhịn cười vất vả thế nào không hả? Ôi hình tượng của hắn trước kia lễ phép, ôn nhuận lãng tử bao nhiêu thì chính khắc tinh của hắn hôm nay đã hoàn toàn dẫm đạp lên nó, chàng còn nhớ bộ dáng của hắn không, a ha ha ha ha.”
Âu Dương Vũ đột nhiên nhớ tới cái gì, một bên ôm bụng cười, một bên hỏi, “Chàng phải cho ta biết, chàng làm thế nào để đưa hai vị oan gia này về một nhà a?”
“An Nhã Âm có một vị huynh trưởng tên là An Vân Dật, lúc trước ta có một đoạn giao tình với hắn. Năm đó ta tình cờ gặp hắn, phát hiện khối ngọc bội hắn đeo bên hông là đồ giả, hỏi ra mới biết là bị đánh tráo. Lúc đó ta còn tưởng hàng thật đã qua tay vị hồng nhan tri kỉ nào. Sau này hắn mới ấp a ấp úng nói cho ta biết, là vì hắn nhỡ làm mất khối ngọc bội của muội muội hắn, vì chuyện đó, mà An Nhã Âm làm om sòm cả lên bảo hắn phải bồi thường. Nàng nghĩ xem, ngay cả huynh trưởng của mình cũng đối xử như thế, huống chi là với những người khác?”
“An Nhã Âm là người có tính ích kỷ, kiêu ngạo, làm việc gì cũng hung hãn, bạo lực. Đương nhiên cái tính cách này đâu dễ dàng bị người khác phát hiện? Chỉ có ai nên biết mới biết thôi.”
Âu Dương Vũ che miệng cười không ngừng, An Nhã Âm cũng là một con cọp cái a. Nàng không ngừng cười khiến Dạ Trọng Hoa nhịn không được ôm nàng giữ chặt trong lồng ngực mình, nhẹ nhàng xoa bụng nàng: “Đừng cười nữa, cẩn thận đứa bé trong bụng.”
“Ơ...” Âu Dương Vũ đột nhiên ngừng một chút, chau mày kêu lên, Dạ Trọng Hoa khẩn trương nhìn nàng hỏi “Nàng sao vậy?”
Âu Dương Vũ ngưng cười tức giận nói: “Nó lại đá ta...”
Dạ Trọng Hoa cong môi cười, véo yêu mũi nàng: “Nó đang ngủ, ai bảo nàng cười dữ dội làm chi, đánh thức nó.”
Âu Dương Vũ bối rối không nói gì, vừa định lên tiếng phản bác thì Dạ Trọng Hoa đã cẩn thận bế nàng lên giường, sau đó ôm chặt nàng trong vòng tay: “Sáng sớm đã bị thái hậu triệu vào cung, giờ ngủ thêm một giấc đi.”
Âu Dương Vũ nhịn không được sự quan tâm và dịu dàng của hắn bèn áp sát người mình vào lồng ngực hắn, đôi mắt khẽ nhắm, ngửi được mùi hương hoa quỳnh thoang thoảng cùng với hơi thở đậm chất đàn ông riêng của mỗi hắn, nàng có cảm giác như chỉ cần ở mãi bên cạnh hắn thì cho dù có khó khăn gì nàng cũng không cần lo lắng gì nữa.
Gian hàng bán đồ thủy tinh của Âu Dương Vũ ở kinh thành Tây Lăng càng ngày càng thu hút lượng khách hàng lớn, dần dần nhu cầu lấn ác số lượng.
Mùa đông ở Tây Lăng năm nay có khác so với những năm trước, cái lạnh cũng khắc nghiệt hơn, mưa cũng triền miên xảy ra, cho nên nhà nào có chút khá giả thì nhanh chóng trang bị một bộ cửa bằng kính thay vì là bằng giấy.
Sáng sớm, Âu Dương Vũ lười biếng ngồi hóng mát bên ngoài viện, trong tay đang cầm chén sữa ấm áp.
Lâm quản sự đứng một bên nhẹ giọng nói: “Vương phi, hôm nay có năm người ngoài kinh từ xa đến hỏi có còn kính thủy tinh để bán không?”Âu Dương Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên một tia cười nhạt: “Ngươi cứ làm việc của mình đi, có người hỏi thì cứ bảo đợi thêm thời gian nữa.”
Lâm quản sự xưa nay thông minh, vừa nghe lời này liền biết Âu Dương Vũ đã có chủ ý của mình đành lên tiếng ứng thanh sau đó rời đi.
Âu Dương Vũ mỉm cười, kính thủy tinh quả là bảo bối, xem ra, phải tìm thời cơ mở rộng tiêu thụ.
Nàng đứng dậy đi về phía thư phòng, Dạ Trọng Hoa đang ở bên trong xử lý công vụ. Nghe tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu lên thì thấy Âu Dương Vũ đến liền buông bút trong tay lo lắng hỏi: “Vũ nhi, làm sao vậy?”
Âu Dương Vũ tìm chỗ ngồi thoải mái bên cạnh hắn rồi mở miệng nói: “Về chuyện của cửa hàng thủy tinh a, ta muốn cho thúc phụ tham gia, chàng cảm thấy thế nào?”
Dạ Trọng Hoa có chút sửng sốt, nghĩ ngợi một lát hắn mới khẽ gật đầu nói: “Cũng tốt. Lão già ấy vừa rảnh rỗi lại có hứng thú với thể loại này nên không vấn đề gì.”
Sau khi hai người bọn họ đến phủ An Dương Vương, trông An Dương vương phi rất vui vẻ khi gặp Âu Dương Vũ, lôi kéo Âu Dương Vũ vào phủ nói đủ thứ từ chuyện nhà đến chuyện kinh doanh, Âu Dương Vũ cười đáp lại vài câu thì bắt gặp An Dương vương cười vui vẻ bước đến.
“Vũ nhi, Trọng Hoa, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây thăm chúng ta vậy!” An Dương vương vừa nhìn thấy hai đứa cháu mình yêu quý đến thăm, trong lòng không khỏi cao hứng, bên tay còn ôm đứa bé trai, cười lang lảnh.
Từ hôm được trở thành cha của hai nhóc tì thì cả người ông trông hào sảng mà trẻ trung hơn nhiều.
Âu Dương Vũ nhợt nhạt cười, tiến lên bế thử đứa bé mới nói: “Thúc phụ có hài lòng với bể kính đựng cá Vũ nhi tặng hôm trước không?”
“Ha ha, bể cá đó ta rất hài lòng, rất thích thú!” An Dương vương hồ hởi khen ngợi, khó có dịp cô cháu dâu có bảo vật lạ tặng cho hắn.
Âu Dương Vũ nhìn Dạ Trọng Hoa liếc mắt một cái, tiếp tục nói: “Hôm nay Vũ nhi đến đây chính là thương lượng với thúc phụ vài chuyện có liên quan đến thủy tinh.”
“Thế à? Nói ta nghe xem nào.” An Dương vương vừa nghe chuyện có liên quan đến thủy tinh, trong lòng vừa có chút cao hứng, vừa tò mò thích thú.
Âu Dương Vũ nhấp một ngụm trà rồi mới tiếp tục nói: “Cửa hàng thủy tinh làm ăn càng ngày phát đạt, nhưng chỉ giới hạn trong một phạm nhỏ ở một lãnh thổ rộng lớn như Tây Lăng này thì cũng không phải là cách hay.”
An Dương vương khẽ gật đầy, tỏ vẻ đồng ý.
“Cho nên, Vũ nhi muốn trao bản quyền bán thủy tinh cho các huyện lân cận, khiến cho phạm vi buôn bán được mở rộng hơn.”
“Trao bản quyền?” An Dương vương nghe vậy có chút không hiểu bèn lặp lại lần nữa. Dạ Trọng Hoa ngồi một bên chỉ thản nhiên uống trà không có ý kiến, đưa đôi mắt tràn đầy thích thú nhìn Âu Dương Vũ. Xem ra tham vọng của vợ hắn còn hơn cả đại hồng thủy rồi!
“Là trao quyền bán thủy tinh lại cho người khác, để bọn họ kinh doanh, nhưng nguồn cung cấp chính là ở đây.” Âu Dương Vũ cẩn thận giải thích.Hai mắt An Dương vương sáng lên: “Cách này không tệ, nhưng con tính trao quyền bán lại cho ai?”
Âu Dương Vũ mỉm cười, đây cũng chính là mục đích của chuyến đi ngày hôm nay, nàng khẽ mở miệng nói: “ Cho nên Vũ nhi mới đến đây bàn bạc với thúc.”
Nói xong nghiêm mặt nói: “Thúc phụ, Vũ nhi muốn mời thúc gia nhập vào một phần của cửa tiệm, không phải làm gì cả ngoài việc lấy danh nghĩa là ông chủ của cửa tiệm, cuối năm thúc sẽ được chia hoa hồng.”
Âu Dương Vũ nhìn bộ dáng nghi hoặc của An Dương vương, nói: “Không bao lâu nữa Vũ nhi sẽ bước vào kỳ sinh nở cho nên không có thời gian quan tâm đến cửa hàng, nhưng nếu bán bản quyền thì cần sự trợ giúp rất nhiều từ phía thúc phụ.”
“Vậy Vũ nhi nói xem, cần bổn vương làm gì?” An Dương vương cũng có chút hưng trí hỏi.
Âu Dương Vũ lập tức đem ý tưởng mấy ngày trước bàn với Dạ Trọng Hoa nói cho An Dương vương: “Bán bản quyền ra rồi nhưng không thể chỉ bán cho một nơi, Tây Lăng chia làm Hà Bắc, Hoài Đông, Lĩnh Nam, Quan Trung, Ngũ Lũng Tây, mỗi một nơi đều phải được phân phối đều. Cho nên, chúng ta sẽ tổ chức một buổi bán đấu giá.”
“Bán đấu giá?” An Dương vương ngớ người, hôm nay cái quái gì hắn nghe cũng đều như sấm dậy bên tai, không hiểu nhìn Dạ Trọng Hoa. Tiếc rằng đáp lại ông chỉ là ảnh mắt khinh thường, thờ ơ của hắn, khóe môi khẽ cười ý bảo lão là người thiên cổ, không hiểu chuyện đời.
“Đúng vậy, bán đấu giá, năm khu vực sẽ tề tựu với nhau tại nơi diễn ra buổi đấu giá.” Âu Dương Vũ cong ý cười nháy mắt với Dạ Trọng Hoa.
Dạ Trọng Hoa khẽ lắc đầu cười khổ, lém lỉnh đến mức này thì chỉ có nàng thôi.
An Dương vương có chút hiểu ra, nếu một trong năm khu vực đó, có nơi trả giá cao nhất thì quyền bán thủy tinh sẽ thuộc về khu vực đó. Thật ra thì bán cho ai cũng được, miễn là việc kinh doanh của bọn họ vẫn giữ mức ổn định, việc lấy hàng vẫn diễn ra ở chỗ bọn hắn là được...
Dạ Trọng Hoa khẽ nhấp ngụm trà, thản nhiên lên tiếng hỏi: “Vậy nếu bản quyền đã trao cho khu vực đó, rồi giá bán lại tăng lên một cách ồ ạt, cách giải quyết trường hợp đó là gì?”
Âu Dương Vũ cười nhẹ, chàng cố ý thử ta phải không? Bèn phỗng mũi nói: “ Sẽ có luật buôn bán giữa năm khu vực đó, không cho phép vượt mức giá gốc, nếu không sẽ bị phạt nặng.” Thế nào Trọng Hoa, còn chiêu gì, chàng tung hết ra đi.
Thế là bản giá được ra đời.
Dạ Trọng Hoa trong mắt lóe lên một tia tán thưởng, nhìn về phía Âu Dương Vũ khẽ cười, Ngũ nhi, không nên quá thông minh, như thế sẽ khiến chồng nào cảm thấy thất bại đấy!!!
“Cho nên, thúc phụ, buổi đấu giá cần phải có thúc đứng ra làm chứng, hiệp ước giá mới có hiệu lực được.” Cuối cùng Âu Dương Vũ cũng nói ra mục đích của mình.
An Dương vương bị những lời Âu Dương Vũ nói thuyết phục hoàn toàn, hắn có một niềm hứng thú với thủy tinh hơn nữa theo như lời Âu Dương Vũ nói thì đề nghị này hình như không tồi: “Được, cứ làm theo ý của Vũ nhi đi, con muốn ta phải làm sao?”Âu Dương Vũ cười nói: “Hạng mục đấu giá Vũ nhi sẽ sai người đến an bài, đến lúc đó thúc phụ chỉ cần xuất hiện để làm chứng thôi.”
An Dương vương gật đầu, Âu Dương Vũ lại cùng ông nói một chút chuyện nữa, nhìn sắc trời đã không còn sớm, Dạ Trọng Hoa mới đứng dậy đạm mạc lên tiếng: “Không còn sớm nữa, ông cứ chuẩn bị trước, chúng ta về đây.”
An Dương vương phi vừa đúng lúc ôm thằng bé vồ về trên tay đi ra, thấy hai bọn họ đã về bèn quay đầu hỏi An Dương vương: “Mới vừa rồi hai đứa nói chuyện gì với chàng mà vui vẻ thế?”
An Dương vương vui vẻ cười một tiếng: “Vũ nhi quả là kỳ nữ của thiên hạ, luôn có thể nghĩ ra được những chuyện phi thường mà người khác không làm được.”
An Dương vương phi có chút không rõ, rồi nghe tiếng cười ha ha của hắn: “Không phải Đông Tấn quốc liên tục bôi xấu này nọ cháu dâu nhà ta hay sao, nếu biết đã gả đi một kỳ nữ tài sắc vẹn toàn như vậy, chắc tên hoàng đế đó phải đau lòng đến thắt ruột mất.”
Từ sau khi Âu Dương Vũ thương lượng với An Dương Vương xong liền bắt đầu khâu chuẩn bị tổ chức buổi bán đấu giá.
Dạ Trọng Hoa là người khó chịu nhất, một mặt là ủng hộ những ý tưởng mới lạ của nàng, mặt khác vì nó khá tốn nhiều thể lực lẫn tinh thần cho nên hắn chỉ muốn giam cầm nàng lại trong Ninh vương phủ, không cho nàng di chuyển nhiều.
Biết rằng cho dù có ngăn cản nàng thì với bản tính bướng bỉnh, ương ngạnh của nàng thì có dùng biện pháp cưỡng chế răn đe cũng vô dụng. Dạ Trọng Hoa sợ nàng mệt nên bàn bạc với nàng số công việc còn lại cứ việc giao cho hắn giải quyết.
Âu Dương Vũ cũng biết chàng chỉ vì lo cho sức khỏe của mình nên không ý kiến gì, nghe lời hắn giao công việc cho hai quản sự. Ban đầu còn mờ mờ đục đục với hình thức mới lạ này nhưng sau khi được Âu Dương Vũ thông não một hồi, cảm thấy ý tưởng vô cùng thú vị, phương pháp của Ninh vương phi không chỉ giải quyết vấn đề thiếu cung thừa cầu mà còn có thể khai thác được nhiều nguồn tài nguyên từ nhiều nơi.
Âu Dương Vũ mệt mỏi cử động thắt lưng, cơ thể nàng gần nhất càng lúc càng nặng nề, ngay cả ngồi một chút cũng đã thấy mệt.
Dạ Trọng Hoa ngồi một bên thấy vậy bèn đến bên đặt nàng ngồi trên người mình, áp đầu nàng tựa vào lồng ngực mình, tay nhẹ nhàng đưa ra sau xoa bóp.
Âu Dương Vũ nằm bất động trong lòng hắn, đôi mắt bán mị, nhẹ giọng thở một tiếng thoải mái.
“Đường đường là Ninh vương phi, không sợ bị đói đã đành còn hành hạ mình mệt mỏi như vậy làm gì?” Dạ Trọng Hoa tức giận nói.
Âu Dương Vũ quay đầu nhìn hắn, cười nói: “Chàng đang đau lòng cho ta hay là đau lòng cho đứa bé trong bụng ta?”
Dạ Trọng Hoa hơi nhếch môi, mày có chút nhăn lại: “Ý của vương phi là, bổn vương không đau lòng vì nàng?”
Âu Dương Vũ cố ý nói: “Đúng, đúng thế, cái này không cho làm, cái kia không cho động, trước kia chàng đâu có như vậy. Không phải đau lòng vì đứa bé thì là vì cái gì.””Mạnh mồm lắm.” Dạ Trọng Hoa bất giác bật cười, rồi lập tức trở về dáng vẻ lạnh lùng: “Nha đầu không có lương tâm.”
Âu Dương Vũ đem tay hắn kéo qua đặt lên bụng, rồi lười biếng dựa vào người hắn, môi đỏ mọng nhẹ nhàng cong lên.
Sau đó mới chậm rãi nói: “Cảm ơn chàng, muốn ta làm gì ta sẽ nghe chàng.”
Dạ Trọng Hoa nghe vậy không khỏi cảm động, siết chặt cái ôm của mình, đáy mắt ánh lên một tia sủng nịch, yêu thương.
Ba ngày sau, buổi đấu giá được diễn ra.
Tin tức bán đấu giá thủy tinh được lan truyền đi rất nhanh, đối với hoạt động mới mẻ này đã thu hút không ít sự tò mò của nhiều người từ khắp huyện. Đặc biệt là các thương gia làm ăn khá giả, họ biết một khi đấu giá thành công, việc bán buôn kinh doanh của bọn họ sẽ ăn nên làm ra trông thấy.
Nhưng không phải ai cũng có quyền ra vào cửa dễ dàng nếu như không có thư mời từ Âu Dương Vũ, dưới sự giúp đỡ của Dạ Trọng Hoa, hắn phái vài thực hiện một đợt khảo sát, trải qua sàng chọn, mới liệt kê ra được vài người nằm trong danh sách.
Địa điểm đấu giá được tổ chức ở Tửu lâu lớn nhất kinh thành, tửu lâu đó được Dạ Trọng Hoa ra mặt bao hết toàn bộ, bên ngoài được vây quanh bởi rất nhiều hộ vệ của Ninh vương phủ, dưới đài một loạt hàng ghế ngồi được sắp xếp một cách chỉnh tề, phân chia thành 5 hàng theo thứ tự Hà Bắc, Hoài Đông, Lĩnh Nam, Quan Trung, Lũng Tây.
Còn chưa bắt đầu thì bên ngoài tửu lâu hàng ngàn người dân đứng đông đảo chật như nêm cối, bao gồm các thương gia, các nhà buôn, bầu không khí náo nhiệt vô cùng.
“Ninh vương gia và Ninh vương phi đang làm cái gì vậy?”
“Nghe nói là tổ chức bán đầu giá, trao đổi quyền bán thủy tinh gì đó a...”
“Nghĩa là sao?”
“Ta cũng không hiểu lắm, tóm lại bây giờ thanh danh của Ninh vương phi đã vang như cồn, coi bộ tiền thu vào không nhỏ đây!”
“Ninh vương phi đúng là giỏi giang a.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Âu Dương Vũ ngồi trên lầu thoải mái nhấm nháp trà nóng, vị trí ngồi của nàng rất tiện lợi, vừa không lộ mặt, lại vừa có thể xem rõ toàn bộ tình hình diễn ra bên dưới, chủ trì bán đấu giá là hai vị quản sự đảm nhiệm, mà người làm chứng chính là An Dương vương.
Đến thời điểm thích hợp, Âu Dương Vũ mới khẽ gật đầu với người bên cạnh: “Để bọn họ vào đi.”
Những thương gia từ năm xứ sau khi toàn bộ tiến tìm chỗ ngồi cho mình thì hộ vệ với khó khăn đóng cửa lại, ngăn cách với đám đông ồn ào bên ngoài.
Mọi người bên trong đều cảm thấy mờ mịt, hai mặt nhìn nhau, mơ hồ không biết phải làm gì tiếp theo.
Đợi đến khi cảm thấy đám người đó thích ứng với tình hình, Âu Dương Vũ mới khẽ nháp chén rượu, nói: “Bắt đầu đi.”
Lời vừa dứt, từ trên đài cao bước ra một người đàn ông trung niên, chính là Lâm quản sự, hắn mở miệng nói: “Các vị, hôm nay ta chính là người chủ trì cho buổi đấu giá lần này, cũng là quản sự cửa hàng thủy tinh, mọi người cứ gọi ta là Lâm quản sự.”Nói xong dừng một chút, tiếp tục nói: “Lần đấu giá này, người làm chứng chính là An Dương vương, xin mời An Dương vương.”
Mọi người đưa mắt nhìn, loại hình thức này bọn họ chưa bao giờ trải nghiệm qua, vừa thấy An Dương vương xuất hiện, bọn họ từ từ đứng hết lên hành lễ.
An Dương vương lạnh nhạt gật đầu ý bảo ngồi xuống: “Mọi người không cần đa lễ.”
Lâm quản sự tiếp tục nói: “Buổi đấu giá sắp bắt đầu, mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
Nói xong liền lui về sau, từ bên trong một người đàn ông khác bước ra, chính là Dương quản sự.
Trên mặt dẫn ra ý cười, bước tới giữa đài, cầm lấy búa phụ rao lên: “Phiên đấu giá chính thức bắt đầu, xin mọi người chú ý nghe.”
“Thứ nhất, Đối tượng của lần bán đấu giá này chính là bản quyền mua bán thủy tinh, ứng cử tham giá gồm đại diện của Hà Bắc, Hoài Đông, Lĩnh Nam, Quan Trung, Lũng Tây.”
“Thứ hai, giá khởi điểm là một trăm lượng, mỗi lần trả giá chỉ có tăng chứ không giảm. Khi cuộc đấu giá kết thúc, không ai đưa ra giá cao hơn sau ba lần gõ búa thì người ra giá cao nhất sẽ được mua bản quyền với giá mình đã trả..”
“Thứ ba, sau buổi đấu giá, một bên giao tiền, một bên ký ước, trao quyền bán thủy tinh.”
“Cuối cùng, những thương nhân còn lại có quyền mua lại quyền sở hữu từ khổ chủ để buôn bán tiêu thụ ở khu vực mình, nếu như có hiện tượng phá giá, thì sẽ phải bồi thường gấp đôi theo luật thương gia.”
“Quy tắc là như thế, phiên đấu giá chính thức bắt đầu!”
Người ngồi bên dưới, người thì gật gù tỏ vẻ hiểu ý, người thì ngơ ngẩn như trên mây. Tóm lại họ chỉ hiểu đơn giản rằng hôm nay bọn họ phải dùng tiền để nói chuyện, ai là người ra giá cao hơn thì thắng, hình thức này khiến bọn họ không khỏi hưng phấn.
Dương quản sự quét mắt nhìn mọi người, cao giọng nói: “Lần thứ nhất, khu vực Hà Bắc ra giá đầu tiên!”
“Một trăm năm mươi hai!” Dương quản sự vừa dứt lời, thương gia khu vực ghế Hà Bắc lập tức hô.
“Vâng, một trăm năm mươi hai!” Dương quản sự cất cao giọng nói.
Một số thương nhân còn lại ở Hà Bắc còn ngẩn người, còn bộ phận người không hiểu rõ cho nên một lát sau mới có người chần chờ nói: “Hai trăm hai.”
“Hai trăm hai, có ai nữa không?” Dương quản sự cao giọng hỏi.
Những người khác đều hưng phấn xoa tay, nóng lòng muốn thử.
“Hai trăm năm mươi hai!”
“Ba trăm năm mươi hai!”
...
“Một ngàn lượng!”
“Vâng, một ngàn lượng, còn ai nữa không? Một ngàn lượng lần thứ nhấ, một ngàn lượng lần thứ hai, một ngàn lượng lần thứ ba, thành giao!” Dương quản sự có chút kích động cầm lấy búa phụ, gõ mạnh lên, kết thúc phiên đấu giá.
“Xin vị thương gia này hãy ra phía sau thực hiện kí kết giao tiền, các vị yên tâm, ký kết của chúng ta có An Dương vương làm chứng cùng với vương ấn.”
An Dương vương ngồi ở vị trí cao gật gật đầu đầy uy quyền.
“Được rồi, bây giờ là lần ra giá thứ hai, khu vực Hoài Đông xin hãy ra giá, giá quy định là một trăm lượng, bắt đầu!”
Cứ thế có đến hàng chục tiếng người hô giá vang lên, rồi lại thành giao, bầu không khí ngày càng trở nên nóng hơn đầy khí thế.
Âu Dương Vũ ngồi nhàn nhã ở bên trong nhìn ra, hài lòng cười tươi.
Đứng dậy, phủi ống tay áo, chuẩn bị rời đi thì Trúc Lục đứng một bên xem hứng thú không khỏi tò mò nói: “Vương phi không xem nữa sao?”
Âu Dương Vũ cười nhẹ: “Chúng ta trở về thôi, ta có chút mệt.”
Cuối cùng, bản quyền đã được bán cho năm khu vực, cảm giác kích thích nơi phiên đấu giá vẫn còn đọng lại trong đầu đám thương nhân, được tận mắt thử qua một loại hình mua bán trao đổi kỳ lạ như vậy, dù có bỏ bao nhiêu bạc cũng đáng giá!
Đương nhiên Ninh vương phủ được một phen dân chúng ca tụng, khen ngợi ra vào, cũng có người đỏ mắt ghen tị.
Truyền tới tai Liễu thị nơi Tam hoàng tử phủ, nàng bắt đầu có chút không bình tĩnh, ánh mắt không giấu được sự ghét tức.
An Dương vương gia nhập trong cửa hàng thủy tinh, nhất định là kiếm không ít đồng tiền lớn. Tam hoàng tử thân là tam đệ của Ninh vương, quan hệ đương nhiên không thể so với người ngoài, cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua?
P/s: Rồi...chương 180 sẽ là một dấu chấm hết cho bộ truyện Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương, các nàng.....các nàng/....* quẹt nước mắt*.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...