Sau khi lệnh ra hạ nhân treo thêm rèm cửa, phòng ngủ của Âu Dương Vũ trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Âu Dương Vũ vô cùng hài lòng với căn phòng ngủ được “ hiện đại hóa“.
Về sau nàng cũng sẽ không cần phải sợ mưa gió rét lạnh làm phiền, nếu như hè đến, có thể bảo hạ nhân treo thêm tấm lụa mỏng, quả là không có gì tốt hơn nữa, Âu Dương Vũ vui vẻ suy tư.
Mái tóc dài của nàng mềm như tơ, nhẹ nhàng phủ lên gối. Gương mặt được chiếu rọi, sáng trắng dưới trăng. Dạ Trọng Hoa tiến tới, khẽ khàng vén chăn ra, nằm lên giường. Một vòm ngực rộng lớn áp sát người nàng, ngay sau đó cánh tay hắn từ phía sau vòng chặt ôm lấy nàng. Tay hắn hơi thu lại, lưng nàng nằm trọn trong vòng tay hắn. Hắn khẽ đặt trán mình lên đầu nàng nói yêu: “Thật không biết trong đầu nàng đang nghĩ gì nữa.”
Âu Dương Vũ nhếch miệng cười tự hào với hắn, thì vì ta là người đến từ thế kỉ 21 nên kiến thức nhiều hơn một chút thôi. Nhưng đáp lại lời của hắn chỉ là: “Vậy chàng có thấy vợ chàng thông minh đến nhường nào chưa?”
Dạ Trọng Hoa có chút buồn cười, gật đầu phụ hoa, Vũ nhi của hắn đâu phải nàng ngốc.
Từ đó trở đi nàng luôn gởi vài mẫu bản thảo đến cho Lâm Thanh tạo hình.
Phải công nhận tay nghề của Lâm Thanh thực sự rất cao, trong khoảng thời gian ngắn với niềm đam mê những món đồ trong suốt như thủy tinh thì mỗi một ngày trôi qua hắn đều cảm thấy hưng phấn, thậm chí dựa theo công thức gốc của Âu Dương Vũ, hắn có thể tự tìm cho mình một phương thức khác khiến cho thủy tinh mỏng hơn và sáng hơn, và kết quả hắn gặt được chính là: chén thủy tinh, bình thủy tinh, chậu rửa mặt bằng thủy tinh,... và chính Ninh vương phủ là nơi tiên phong đầu tiên cho phong trào dùng đồ được làm bằng thủy tinh.
Âu Dương Vũ thấy Tiểu Nặc dường như cảm thấy vô cùng hứng thú với món đồ mới lại này nên bảo Lâm Thanh làm thêm mấy viên bi đưa cho Tiểu Nặc chơi đùa.
Lâm Thanh với tay nghề tài hoa của mình tạo ra với đủ loại màu sắc khác nhau, vừa trong suốt mà rực rỡ trông không khác gì mắt mèo.
Âu Dương Vũ cảm thấy mọi thứ đều trở nên hoàn hảo, ngắm cậu nhóc Tiểu Nặc chơi đùa vui vẻ với mấy viên bi ve to tròn, ánh mắt Tiểu Nặc lập tức liền sáng lên ngạc nhiên nói: “Cảm ơn tỷ tỷ.”
Thủy tinh được cho là một nguyên liệu chính xác là chưa thể xuất hiện với thời kì này, ấy vậy mà bây giờ lại trở thành vật liệu thông dụng trong phủ, không kể chi Tiểu Nặc mà cả hạ nhân trong phủ đều vô cùng ngạc nhiên với vẻ đẹp trong trẻo của nó.
Và gương cũng nhờ đó mà xuất hiện, nàng thực sự không thích sự mờ đục của gương đồng cổ, nếu chỉ xét đến việc trang điểm thì sẽ không thể thấy bao quát được độ đều của phấn son.
Tuy rằng trong không gian không thiếu gì gương, nhưng nàng hầu như không thường xuyên lấy ra sử dụng, quả có chút tiếc nuối.
Khi gương được tạo ra, Trúc Lục là người đầu tiên nhìn thấy và ngỡ ngàng trước độ sắc nét đến từng lỗ chân lông, vẻ mặt ngạc nhiên đến mức miệng mở lớn không thể khép lại được.”Vương phi, thứ này... Rất thần kỳ, đây là cái gì?”
“Là gương thủy tinh.” Âu Dương Vũ hài lòng gật gù giải thích, sau đó liền nghe được âm thanh kích động của Trúc Lục: “Gương thủy tinh này thật đẹp a, nô tỳ chưa bao giờ thấy bản thân mình rõ ràng đến như vậy, ôi thiếu chút nữa nô tỳ cứ tưởng trước mặt mình là chị em song sinh cơ.”
Âu Dương Vũ cười hờ hững như không với phản ứng buồn cười của Trúc Lục, trong đầu nảy sinh ra một ý tưởng.
Viên Mãn làm ăn phát đạt, sản phẩm cuối thu đều là những món ăn xa xỉ, nếu như có thể làm tủ kính để đựng bánh, vậy chẳng phải sẽ gây ấn tượng tốt ngay từ cái nhìn đầu tiên sao?
Âu Dương Vũ nghĩ vậy lập tức nói lên ý tưởng độc đáo này cho Dạ Trọng Hoa, cùng lúc đó trong tay hắn cũng cầm một mẩu kính nho nhỏ để thưởng thưucs, sắc mặt vô cùng tò mò.
Nghe được chủ ý của Âu Dương Vũ, hắn đặt mẩu kính sang một bên, nâng tay trêu yêu mũi Âu Dương Vũ: “Có phải nàng đang hận không thể vơ vét hết tiền bạc của dân chúng Tây Lăng đúng không?”
“Nào có, ta chỉ đơn giản là một người bán buôn bình thường thôi.” Âu Dương Vũ cong môi lên phổng mũi nói: “Ờ thì chàng nói xem, tự mình kiếm ra tiền có phải sung sướng hơn không?”
Dạ Trọng Hoa khẽ cười vỗ nhẹ đầu Âu Dương Vũ, trong mắt dâng lên ý cười sủng nịch.
Để giải quyết việc có thể dễ dàng đưa thủy tinh trở thành món hàng được chính thức được tiêu thụ thì chính Dạ Trọng Hoa đã đề nghị điểm xuất phát và cách thức quảng bá.
Khiến cho thực khách cảm thấy hài lòng mãn nhãn, Âu Dương Vũ đã nhờ Lâm Thanh tạo ra một loạt loại đĩa thủy tinh được khắc nhiều hoa văn ấn tượng, sau đó còn có phi vụ khuyến mãi mua hai được tặng một chiếc tách thủy tinh uống trà.
Một biện pháp không cưỡng ép, nhưng đủ để khiến khách hàng thấy thú vị để hỏi han và muốn sở hữu nó.
Rồi từ tách trà thủy tinh đến ấm thủy tinh, rồi ly rượu thủy tinh, tất cả dần được bày ra, tuy chỉ là trang trí bên cạnh sản phẩm, nhưng cũng được xem là đòn bẩy cho trí tò mò của khách hàng.
Và muốn thưởng thức những món bánh ngọt thơm ngon, vừa được mang thêm cả bộ ly tách trà đính kèm thì chỉ những người nằm trong danh sách hội viên mới được hưởng đặc quyền đó,...
Nhờ thế Viên Mãn không những phát triển về mặt mỹ thực mà nhờ vào số sản phẩm lạ mắt, có người phải thức dậy sớm để xếp hàng để mua những món đồ tặng kèm đó.
Bên này thì quảng cáo, bên kia thì cũng không nhàn rỗi lên dây cót chuẩn bị.
Nhờ có sự hiện diện của vị chiến thần Dạ Trọng Hoa trong một tiệm bánh lớn được chia làm hai gian hàng – bánh và thủy tinh dưới khu phố phồn hoa, các cô nương xinh đẹp, tiểu thư đài các ở khắp các phủ lũ lượt ùa đến. Dưới sự giới thiệu đầy nồng nhiệt của Âu Dương Vũ tư vấn những món sản phẩm như cong mã não, gương soi, hộp đựng đồ trang điểm bằng thủy tinh tinh xảo,... chỉ trong phút chốc những món hàng thử đã được tiêu thụ sạch.Âu Dương Vũ phát hiện bụng mình có chút đau, bèn cố lếch đến ghế tựa đằng sau ngồi nghỉ ngơi, có lẽ vì đứng quá nhiều nên hơi mất sức.
Dạ Trọng Hoa vừa vặn đưa mắt nhìn nàng, lo lắng cho sức khỏe của nàng không tốt nên nhanh chóng đặt tách trà sang một bên, tự mình giao công việc cho quản sự quản lý gian hàng thủy tinh, còn ra lệnh cho vài nha đầu đến sắp xếp bài trí sản phẩm trong lồng kính.
Chính Lâm Thanh là vị cực khổ nhất trong đợt tung sản phẩm lạ này, hắn không sợ không có người mua và chỉ sợ sản phẩm không đủ cho dân chúng tiêu thụ.
Mặc dù thế nhưng Âu Dương Vũ vẫn không yêu cầu quá số lượng ban đầu đề ra, phân loại những món đồ càng tinh xảo giá càng cao, đương nhiên kèm theo mác “ số lượng có hạn“.
Khiến cho mấy tay nhà giàu muốn khoe mẻ càng có dịp đốt tiền. Hơn nữa nghe nói cách bài trí của Ninh vương phủ rất đặc sắc nên cũng ăn theo, đổi toàn bộ cửa sổ thành kính, kèm theo rèm cửa sổ rồi chụp đèn,...
Chỉ mấy ngày khai trương ngắn ngủi, gian hàng bán đồ thủy tinh đã có được lượng bạc thu vào kha khá.
Mà chính chiêu bài ấy đã khiến cho gian hàng thủy tinh trở thành một trong những nơi buôn bán chế phẩm đứng đầu kinh thành.
An Dương vương từ sau khi tìm hiểu sáng kiến mới của Âu Dương Vũ thì có một lòng tin tưởng tuyệt đối với đứa cháu dâu này, chỉ cần Âu Dương Vũ làm cái gì, hắn cũng sẽ làm giống như vậy.
Từ nhỏ đến lớn hắn đều rất thích thưởng thức cá cảnh, Âu Dương Vũ hiểu tâm ý hắn, tặng hắn một hồ cá bằng kính khiến hắn hài lòng không ngớt, vui vẻ ôm hai đứa con trai trong tay mình ngắm cảnh.
Dân chúng Tây Lăng lại được mùa đến quán trà bàn luận về sự phát đạt của Viên Mãn lẫn gian hàng đồ thủy tinh. Câu chuyện về hai vợ chồng tài sắc vẹn toàn, sinh ra là đã dành cho nhau tự nhiên trở thành đề tài nóng hổi nhất khiến cho ngàn người nghe, ngàn người đều ngưỡng mộ sùng bái.
Có vài vị thích khoe mẽ, tiện tay đem theo vài món đồ tinh xảo được mua ở quầy đồ thủy tinh phổng mũi khoe khoang.
“Từ sau khi Ninh vương phi được gả vào Tây Lăng thì không biết bao kì tích đã xảy ra a.”
“Đúng thế, nhìn món đồ này xem, ta chưa từng nhìn thấy qua bao giờ a.”
“Kiến thức của vương phi thật sự rất phong phú, lại còn xinh đẹp nữa chứ.”
“Aida, chờ ta kiếm đủ tiền nhất định cũng phải thay hết cửa giấy bằng cửa kính mới được.”
“Ngươi liệu đường mà tính nhanh lên, kính bây giờ rất hiếm, cung không đủ để đáp ứng cầu, thậm chí chờ đến lúc ngươi có tiền rồi cũng không có mà mua đâu!”
***
Nháy mắt đã đến ngày đại hôn của Dạ Phi Khanh, hôn lễ của hắn cũng cực kỳ náo nhiệt mà xa hoa không kém gì của Dạ Trọng Hoa là bao.
Vì là nhị hoàng tử phi cho nên Âu Dương Vũ bắt buộc phải có mặt tại hôn lễ, nàng có thể không cần đến nhưng cái hôn sự này nàng cũng có phần thúc đẩy cho nên không đến xem cũng không được.Nhóm nữ quyến đã bắt đầu an tọa, Dạ Diêu nhanh nhảu ngồi bên cạnh Âu Dương Vũ, váy vóc lụa là tiên diễm, rất yểu điệu thục nữ, miệng không ngừng hoạt động bên tai Âu Dương Vũ.
Giờ lành đến, Dạ Phi Khanh cất bước đi đến, hắn mặc một thân hỷ phục màu đỏ, đầu đội trâm quan vàng ròng, cả người thoạt nhìn trông nho nhã và tiêu sái hơn ngày thường, khí chất hiên ngang.
Trong tay cầm một góc hồng trù, góc còn lại chính là nữ chính của hôn lễ, một cô gái với bộ y phục đỏ tươi đầu đội khăn voan hồng, vừa hoa lệ vừa khiến cho người khác nhìn vào đã lóa mắt vì choáng ngợp.
Trong đại sảnh âm thanh của bà mối truyền đến “Nhất bái thiên địa”
“Nhị bái cao đường” ——
Dạ Diêu bắt đầu chú ý đến nghi lễ, nàng tò mò nhìn chằm chằm vào cô dâu đằng trước hỏi: “Nhị tẩu, tỷ từng gặp qua Ngũ tẩu rồi đúng không, tỷ ấy là người thế nào?”
Âu Dương Vũ khẽ cười nói: “Là một cô gái vô cùng xinh đẹp, một khi nhìn thấy nàng thì sẽ đều nhớ mãi không quên.”
“A, ngay cả Vũ tỷ cũng bị tỷ ấy hấp dẫn, vậy Ngũ ca thật có phúc nha. Đúng rồi, muội có nghe nói tỷ ấy đẹp cứ như tiên vậy!” Dạ Diêu mang vẻ mặt cực kỳ hâm mộ cùng sùng bái đối với vị Ngũ tẩu chưa bao giờ thấy mặt này.
“Đẹp như tiên hay không thì ta không chắc, có điều —— ngày ấy ta cùng hoàng tổ mẫu được nàng ấy đến pha trà, động tác vô cùng linh hoạt uyển chuyển, đẹp không thể tả.” Âu Dương Vũ đắm chìm trong mớ kí ức, trên mặt mang theo ý cười hư ảo.
Dạ Diêu bị gợi lên lòng hiếu kỳ, muốn biết thêm nhiều manh mối từ Âu Dương Vũ nên lôi kéo nàng hỏi han không ngừng.
Người chung quanh nghe được câu chuyện của Âu Dương Vũ, có người đồng tình gật gù nói: “An tiểu thư là mỹ nhân nhất nhì kinh thành, Ngũ hoàng tử đúng là có phúc khí.”
“Đúng vậy đúng vậy, thân phận cô ấy lại hiển hách.”
“Lại đa tài đa nghệ a...”
Trong khoảng thời gian ngắn mọi người đều lên tiếng thảo luận vị tân nương tử, khen ngợi không ngớt.
Và cũng không tránh được những lời đó lại lọt vào tai của Dạ Phi Khanh đang đứng một một bên bái đường, trong lòng cảm thấy buồn bực không thôi. Loại đàn bà ác độc như An Nhã Âm này quả nhiên rất giỏi che mắt thiên hạ!
Nghe những lời khen đầy sáo rỗng của đám người bên dưới, hắn không khỏi tự cười trào phúng, cưới một loại đàn bà như thế là điều đáng buồn thì đúng hơn.
Dạ Phi Khanh cười khổ lắc đầu, nghe âm thanh chói tai “Đưa vào động phòng”, Dạ Phi Khanh chỉ còn cách cùng An Nhã Âm hướng vào phòng, bên cạnh là một cô gái với phong thái dịu dàng, mạn diệu, không khác gì tiên nữ giáng trần, nhưng không hiểu sao Dạ Phi Khanh lại cảm thấy buồn bực, phiền chán.
Mang tân nương mình vào phòng, hắn không thèm liếc nhìn nàng một cái, chỉ xoay người rời đi.
Mang thần sắc thẹn thùng đằng sau tấm khăn voan, sau khi An Nhã Âm nghe được tiếng bước chân rời đi, đôi mắt lập tức lóe lên một tia sắc nén, móng tay khảm chặt vào lòng bàn tay.Khi Dạ Phi Khanh trở về đại sảnh thì bắt đầu đi đến từng bàn kính rượu, có một ly tiếp một ly, giống như muốn mượn rượu để quên đi sự thật hôm nay.
Cứ như vậy cho đến khi đầu óc bắt đầu choáng váng, lý trí hắn không ngừng kêu gào, không được động phòng, hắn không muốn động phòng.
Dạ Phi Khanh uống rượu khá hào sảng, các vị khách bắt đầu ồn ào, trong lúc đó đại sảnh trở nên náo nhiệt vô cùng.
Chờ đến khi Dạ Phi Khanh đến kính rượu Dạ Phi Ly, chuyện các hoàng tử hay ngồi cùng nhau nói đùa cũng không phải lạ gì: “Một đêm xuân giá trị ngàn vàng a, sao ngũ đệ có thể nhẫn tâm để mỹ nhân cô độc nơi khuê phòng chứ?”
Ngồi bên cạn Dạ Phi Ly ngồi còn có Dạ Trọng Hoa, nhìn thấy Dạ Phi Khanh sắc mặt đã bắt đầu đỏ ửng, mơ hồ, biết hắn đang say rượu, bèn giữ chặt tay hắn, nói: “Ngũ đệ, đệ uống say rồi.”
Khóe môi Dạ Phi Khanh hiện lên ý cười châm chọc, nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi Dạ Trọng Hoa, giơ chén rượu đầy lên, nâng tới trước mắt, nói: “Cảm ơn Nhị ca đã quan tâm, Phi Khanh kính Nhị ca một ly.”
Mọi người chỉ nghĩ đơn giản Dạ Phi Khanh đã từng này tuổi cuối cùng đợi đến ngày đại hôn hôm nay, hơn nữa là cưới một mỹ nhân về phủ cho nên quá mức vui vẻ nên cũng không để ý, thậm chí còn muốn vị sắp lên chức chồng này uống nhiều một chút.
Dạ Phi Khanh đương nhiên không hề từ chối ý tốt của bất kì ai, chỉ cần mời hắn uống rượu thì hắn sẽ uống, trên mặt đều đỏ rực như máu.
Lục hoàng tử Dạ Phi Thịnh ngày thường nhìn thấy Nhị hoàng tử Dạ Phi Bạch đều chạy mất mật, không dám lại gần, hôm nay vì ngày vui của Dạ Phi Khanh nên hắn cũng uống nhiều mấy chén, lý trí đã bay lên đến tận mây xanh nên lá gan cũng to lên không ít, đối với Dạ Phi Khanh nói: “Ngũ ca, huynh không đi thì sao chúng ta có thể đến nháo động phòng được?”
Cậu nhóc Dạ Phi Thụy ngồi bên cạnh Dạ Phi Thịnh, cái đầu nho nhỏ lắc tới lắc lui, trên mặt mang theo ý cười ồn ào nói: “Nháo động phòng, nháo động phòng!”
“Câm miệng!” Dạ Trọng Hoa trừng mắt nhìn bọn họ liếc mắt một cái, trong mắt lạnh băng ánh lên một tia tức giận.
Đêm nay có trò vui để xem, hai tên tiểu quỷ nhà các ngươi muốn xem náo nhiệt cái gì.
Bị Dạ Trọng Hoa lên tiếng quát, lá gan Dạ Phi Thịnh lập tức như quả bóng hơi bị xẹp xuống, cùng Dạ Phi Thụy mím môi ngậm miệng, cả hai sợ hãi cúi đầu giống như hai đứa trẻ vừa sai chuyện gì.
Trong mắt Dạ Phi Khanh thoáng run rẩy, sau đó lập tức rót rượu, hào sảng nói: “Lại uống đi!”
“Hôm nay Ngũ ca thật cao hứng nha!” Dạ Diêu nhìn Dạ Phi Khanh, cảm thán nói.
“Chắc là cưới được một cô mỹ nhân xinh như hoa nên mới hưng phấn đến vậy.” Âu Dương Vũ hờ hững nói, đưa mắt nhìn Dạ Trọng Hoa ngồi đối diện mình, hai người bốn mắt nhìn nhau cười, trong mắt ấy dường như chỉ có hai người mới hiểu được trong lòng đối phương đang nghĩ gì.
Đợi đến khi khách tan hết, Dạ Phi Khanh mới lếch thân mình trở về phòng trong tình trạng say khướt.
Ở cửa động phòng, Dạ Phi Khanh dùng sức phất tay bảo hạ nhân lui xuống.Dạ Phi khanh loạng choạng thân mình, choáng váng, dùng sức lắc đầu, rồi vươn tay đẩy cửa phòng ra.
Nến đỏ tràn ngập khắp phòng nhưng liếc mắt qua thì không thấy tân nương đâu.
Không thấy bóng dáng tân nương đâu.
Tuy rằng trong lòng không thích tân nương tử này nhưng dù sao một khi đã cưới về làm vợ thì thực hiện theo lễ nghi vẫn là điều không thể thiếu, liền lảo đảo bước vào quét mắt nhìn khắp phòng chợt phát hiện trong chăn có chút phồng lên. Khóe môi cong khẽ cười, ra là tân nương tử đang nằm trên giường.
Ha ha, nàng không thể đợi được đến giây phút này!
Dạ Phi Khanh định nhấc chân bước đến bên giường thì không hiểu vì sao, càng đi đến gần thì trong lòng ẩn ẩn xuất hiện một tia bất an.
Cho đến khi hắn đứng trước giường ngủ, quả nhiên trên giường có người, chăn được kéo đến tận mặt, chỉ có mái tóc là lộ ra bên ngoài trông rất quỷ dị.
Dạ Phi Khanh nhìn lướt qua bộ giá y đỏ thẩm, nghĩ rằng nàng chờ mình lâu như vậy cũng có chút mềm lòng, không khỏi nhấc người ngồi bên cạnh mép giường, nhưng người nằm thì vẫn không một chút nhúc nhích.
Vô tình chạm vào tay nàng, đột nhiên hắn cảm thấy lạnh sống lưng, bàn tay ấy dường như lạnh như băng.
Bất an trong lòng Dạ Phi Khanh bắt đầu nồng đậm, thoáng nhìn xuống mặt đất dưới chân mình, tập trung nhìn thật rõ, hắn sững người, cứ ngỡ rằng vị cồn của rượu vẫn chưa tan hết, hắn lắc đầu thật mạnh sau đó nhìn thật kỹ thứ vừa rồi, rõ ràng lọt vào tầm mắt hắn chính là một mảng máu đỏ tươi trông kinh người.
Dạ Phi Khanh cứng người, hơi thở bắt đầu dồn dập, cảm giác say mềm hoàn toàn tan biến, đầu óc bắt đầu thanh tỉnh, lại quay đầu nhìn người trên giường, không hiểu có một cảm giác quen thuộc, rồi run rẩy vươn tay xốc chăn lên ——
Người nằm trên giường rõ ràng không phải là An Nhã Âm, mà là hồng nhan tri kỷ của hắn —— Hồng Khúc.
Người con gái Hồng Khúc dịu dàng ôn nhu, người con gái ăn nói nhỏ nhẹ không kiêu ngạo xiểm nịnh, người con gái được hắn xem như là hồng nhan tri kỉ luôn ở cạnh hắn, an ủi hắn mỗi khi hắn cô đơn, giờ đây đang an giấc ngủ, trên mặt trắng bệch không một cắt máu.
Dạ Phi Khanh bày ra vẻ mặt khiếp sợ, không khỏi lui về sau vài bước.
Tầm mắt nhìn từ trên xuống dưới, rồi bất giác dừng trên bụng nàng, đã thấy bụng ẩn hiện một lổ thủng, máu tươi đã đông đặc lại.
Hắn cảm thấy ghê tởm vô cùng, có lẽ vì uống quá nhiều rượu, hay cũng là vì không thể nào chấp nhận tình huống trước mắt, Dạ Phi khanh bụm miệng nôn khan vài tiếng, nhưng không nôn được ra cái gì.
Chân hắn mềm ngoặc, thân mình lảo đảo từng bước, cúi đầu xuống thì chợt phát hiện đằng sau mình có một bóng người.
Dạ Phi Khanh lập tức xoay người thì đã thấy một cô gái trên người mặc một thân giá y, xinh đẹp, hoa mỹ vô cùng, đứng dưới ánh nến đỏ nhàn nhạt trông nàng như một nữ hoàng cai quản bóng đêm.Đuôi mắt của nàng ánh lên một giọt nước mắt.
Nàng nhìn hắn rồi chỉ lành lạnh cười, nụ cười khó hiểu mà quỷ dị khiến cho Dạ Phi Khanh không khỏi rùng mình.
Từng sự việc được xâu chuỗi luân phiên đả kích khiến cho Dạ Phi Khanh run run lên tiếng: “Là ngươi...”
“Vương gia, có hài lòng với lễ vật tân hôn mà An Nhã Âm tặng cho chàng không?” Cô gái trước mắt vẫn chưa lau đi giọt lệ nơi khóe mi, nụ cười của nàng chỉ khiến cho đối phương cảm thấy lạnh sống lưng.
“Ngươi, ngươi...” Dạ Phi Khanh nắm chặt hai tay thành quyền, gân xanh nổi bạo lên.
Sắc mặt hắn bắt đầu trở nên khó coi, ánh mắt lộ ra một tia tức giận, hắn sớm biết bản tính của người đàn bà này rất dã man hay hành động tùy hứng nhưng hắn không ngờ cô ta lại có thể xuống tay ngoan độc với thường dân vô tội.
Thân phận của Hồng Khúc thấp hèn, nhưng là người con gái duy nhất ở bên cạnh hắn nhiều năm,
Hắn thích sự dịu dàng của nàng, thích nàng nhỏ nhẹ thủ thỉ bên tai hắn, luôn ở sau lưng hắn động viên hắn, an ủi hắn, ủng hộ hắn.
Hắn không thể cho nàng một danh phận chân chính nhưng vẫn luôn coi trọng nàng, xem nàng như là một nửa quan trọng của đời mình.
Mà chính hôm nay, trong đêm tân hôn của hắn với người phụ nữ khác, nàng lại chết một cách bất ngờ khiến hắn không kịp tiêu hóa cú sốc đó!
Trong lòng Dạ Phi Lhanh cảm thấy đau lòng đến khó thở, hai tay nắm chặt thành quyền.
“Ta đã cho chàng cơ hội.”
Âm thanh An Nhã Âm vang lên như có như không, nàng chỉ đưa mắt lơ đãng nhìn vào khoảng không, nụ cười thoạt nhìn trông dịu dàng, thanh âm kiều mỵ động lòng người: “Chàng bắt ta phải đợi từ tối muộn đến gần sáng mới trở về phòng. Đêm đó ta thức trắng đêm suy nghĩ, lẽ nào chàng vẫn còn quan tâm đến người đàn bà này cho nên ta mới nhọc công mang nàng ta đến đây... Thế nhưng ông trời lại bất công, không để cho người đàn bà này có thể cùng ta hưởng phúc chung một chồng.”
Lời của nàng nhẹ nhàng như gió thoảng qua, khóe môi khẽ nhếch, thái độ trên mặt cũng cực kỳ ngạo mạn.
Dạ Phi Khanh cố gắng trụ vững hai chân, ngay thời điểm này, ngay thời điểm tâm trạng rối bời, rồi đau đớn, rồi ghê tởm hắn không muốn nhìn gương mặt của người đàn bà ác độc này thêm giây phút nào nữa.
Hắn không muốn đứng cùng với ả trong một phòng, không muốn thở chung một bầu không khí với ả, đồ lòng dạ ác độc như ả, hắn sợ mình sẽ kích động lên làm những điều dại dột, ví dụ như giết ả.
Nhưng cũng không ngờ vừa mới đi vài bước, chân còn chưa nhấc ra khỏi cửa thì một thah trường kiếm dài sắc bén đặt bên cổ hắn: “Chàng đã cưới ta thì cả đời này không được phép phụ ta, nếu không ta sẽ thiến chàng!”
Dạ Phi Khanh đưa lưng về phía nàng, nhưng cũng cảm nhận được thanh kiếm nhỏ sắc bén đang đặt lên cổ hắn, dường như đã muốn hãm vào da thịt hắn.
Trên trán hắn bắt đầu toát mồ hôi lạnh, xưa nay hắn nắm rõ lòng người trong lòng bàn tay, chưa bao giờ e sợ bất cứ lời uy hiếp của ai, ngoại trừ một người là Dạ Phi Bạch thì hôm nay người thứ hai hắn e sợ lại là một cô gái, hắn không sợ gì khác, chỉ sợ người đàn bà này hóa điên.”Hôm nay nếu chàng dám bước ra khỏi cánh cửa này nửa bước, chính là đã không nể mặt ta, lúc đó chàng đừng trách ta không nể nang mà làm chuyện gì.” An Nhã Âm thấy Dạ Phi khanh không để ý tới nàng, âm thanh vẫn giữ độ lạnh lẽo, kiếm vẫn kiên trì đặt lên cổ.
Chưa có kẻ nào dám uy hiếp hắn kiểu đó, Dạ Phi Khanh khẽ nhắm mắt, thả lỏng đôi tay đang siết chặt ra, hắn chậm rãi xoay người lạnh lùng nhìn nàng.
Thản nhiên mở miệng: “An Nhã Âm, nếu ngươi dám, thì từ nay về sau ngươi nguyện sống với một kẻ tàn phế đi!”
Hắn dịch người sang một bên, khóe mắt nhìn Hồng Khúc chết thảm thê trên giường, dừng một lát.
An Nhã Âm thấy hắn ngừng lại, nghĩ rằng lời uy hiếp của mình có tác dụng, mắt đẹp lộ ra một cỗ đắc ý.
Nào ngờ còn chưa kịp mừng thầm thì đã thấy Dạ Phi Khanh xoay người đi thẳng đến bên giường, vươn tay ôm lấy thi thể Hồng Khúc, cũng không thèm liếc mắt nhìn An Nhã Âm đến một lần, vội vàng rời đi.
Dạ Phi Khanh để lại một bóng lưng cô đơn với thi thể của người con gái lặng lẽ đi.
An Nhã Âm trợn con mắt đỏ ngầu lên chứng kiến hình bóng hắn dần xa, nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một chút dữ tợn.
An Nhã nắm chặt trường kiếm trong tay chém thẳng xuống bàn, trong nháy mắt, bàn bị chém thành hai nửa, ly bình chén dĩa đều vỡ choang xuống sàn.
Nàng thở dốc oán hận nói: Dạ Phi khanh, chàng dám đối xử với ta như thế!
Dạ Phi Khanh ôm Hồng Khúc lê từng bước chân nặng trịch rời khỏi hành lang, bọn hạ nhân nhìn hắn, không khỏi dừng bước, sắc mặt hoảng sợ.
Hắn đau lòng ôm chặt nàng vào lòng không để tâm đến thái độ ngạc nhiên của hạ nhân cho đến khi đứng trước cổng phủ, nhìn thấy một rừng chữ hỷ đỏ rực trên cửa, đầu óc mới chợt thanh tĩnh đi phần nào.
Cúi đầu nhìn xuống gương mặt trắng bệch, lạnh tanh đang nhắm đôi mắt yên giấc ngủ, không hề có ý định tỉnh dậy, trong lòng Dạ Phi khanh đau nhói từng cơn.
“Giúp ta an táng chu đáo cho nàng.” Dạ Phi Khanh ngẩng đầu nhìn tên quản sự đang đứng một bên, phân phó nói.
Hắn muốn tự mình an táng cho nàng, nhưng lý trí mách bảo hắn, không thể được.
Hôm nay là ngày đại hôn của hắn, hắn không thể để ngày mai có bất cứ tin đồn gì truyền ra ngoài rằng ngày đại hôn của Ngũ hoàng tử lại chính là ngày an táng tình nhân.
Cố gắng nuốt nỗi đau như dao cắt xuống đáy lòng, đem người con gái lạnh tanh giao cho quản sự, rồi lại nhìn thoáng qua gương mặt tái nhợt của nàng lần cuối, liền phất phất tay, ý bảo quản sự lui ra.
Sắc trời yên tĩnh tờ mờ sáng, chỉ còn lại một mình hắn ngẩn ngơ đứng giữa cổng phủ, lắc lắc đầu lấy lại tinh thần mới xoay người trở về. Đương nhiên hắn không muốn quay lại căn phòng nơi có người đàn bà đáng sợ đó, hắn đi đến thư phòng.
Trong thư phòng có một cái giường đơn giản, Dạ Phi Khanh mệt mỏi ngã lưng xuống giường, bao nhiêu chuyện tồi tệ chỉ trong một đêm xảy ra khiến hắn không kịp trở tay, rốt cuộc ngủ cũng không được.Trong đầu hắn chỉ hiện lên khuôn mặt hiền lành ôn nhu của Hồng Khúc lẽn bẽn cúi đầu đánh đàn, âu yếm nhìn hắn, rồi chợt hình ảnh ả tiện nhân kia cầm kiếm đâm một nhát chí tử vào người nàng, rồi nàng từ từ ngã xuống với đôi mắt bất lực, ngực hắn không khỏi nhói lên từng cơn.
Hắn là người đàn ông lãnh tình nhưng lại đối xử rất ôn nhu với Hồng Khúc, chỉ vì từ lúc hắn quen biết nàng, nàng không hề biết thân phận hắn là Ngũ hoàng tử, con người nàng không hề có bản tính sở cầu, tham lam danh quyền, chỉ dùng toàn bộ tấm chân tình mà đối xử với hắn.
Nhưng bởi vì ả ta, mà nàng lauij rơi vào kết cục như thế.
Không, hắn không thể sống chung dưới một mái nhà với An Nhã Âm, hắn không thể giả vờ như chuyện tình hôm nay chưa hề xảy ra, hắn muốn từ hôn!
Quyết định như vậy, trong lòng Dạ Phi Khanh mới dịu đi phần nào, nhắm mắt dưỡng thần một chút đợi đến khi trời sáng vào cung sẽ giải bày hết thảy.
Thế nhưng, sắc trời mới sớm, còn chưa chuẩn bị tiến cung tìm hoàng thượng từ hôn thì đã có hạ nhân chạy đến gõ cửa, âm thanh có vẻ vội vàng: “Hiền vương điện hạ, thái hậu tuyên ngài vào cung.”
Dạ Phi Khanh có chút ngẩn ra, mới sáng sớm thái hậu tìm hắn là có chuyện gì?
“An Nhã Âm đâu rồi?” Dạ Phi khanh nhíu mày, đột nhiên nhớ tới cái gì, có chút nghiến răng nghiến lợi nói.
Hạ nhân có chút giật mình,chậm rãi mở miệng nói: “Trời chưa sáng, vương phi đã ra khỏi phủ rồi ạ.”
Dạ Phi Khanh không khỏi run rẩy, đồ tiện nhân này nhất định là đi mách lẻo trước rồi.
Tên hạ nhân kia chưa bao giờ thấy Dạ Phi Khanh có thái độ khắc nghiệt như vậy, bình thường ngài vẫn ôn hòa, nho nhã, nay thì khuôn mặt âm trầm đến cực điểm, nên hắn bị dọa sợ đến mức cúi đầu, lui sang một bên.
Dạ Phi Khanh tức giận vô cùng, ngay cả y phục cũng quên không đổi, liền vội vàng chạy tới Phương Hoa điện.
Hắn không thể, không thể để cho tiện nhân An Nhã Âm giở trò diễn kịch cho thái hậu xem.
Quả nhiên, vừa mới tới cửa thì đã nhìn thấy An Nhã Âm khóc lóc cực kỳ thương tâm: “Chàng ấy coi cháu là cái gì, tốt xấu gì thì cháu cũng là đại tiểu thư của Võ trữ hầu gia, vậy mà chàng ấy hoàn toàn... Hoàng tổ mẫu, Nhã Âm rất đau lòng!”
Nghe âm thanh kia, còn có một sự tráo trở đến đê tiện, Dạ Phi khanh đã cố gắng khống chế một đêm lửa giận, giờ đây rốt cuộc khống chế không được, bị tức giận che mờ mắt.
“Tiện nhân, ngươi ra tay giết người còn ở đây vờ khóc lóc kêu ca sao?!” Dạ Phi Khanh bình thường đều ôn nhuận như ngọc, bây giờ bất chấp dáng vẻ giả dối nho nhã khi xưa, trên gương mặt tuấn tú bắt đầu trở nên khó coi.
Dạ Phi Khanh tiến một bước vào thì chợt phát hiện ra có gì đó không ổn, cả Dạ Trọng Hoa và Âu Dương Vũ đều ở đây.
Vì hôm nay sức khỏe thái hậu không được tốt nên sáng sớm lệnh cho người gọi Âu Dương Vũ đến xem bệnh cho bà, Dạ Trọng Hoa vì lo cho Âu Dương Vũ mệt mỏi nên đi theo hộ tống.Lại không ngờ tằng vị tân nương vừa mới gả cho Dạ Phi Khanh - An Nhã Âm mới sáng sớm đã chạy tới, mặt mày đầy lệ lôi kéo Âu Dương Vũ kể lể một phen, rồi quay qua quỳ gối với thái hậu than vãn.
Dạ Phi Khanh nhìn thấy hai người bọn họ, thần trí khôi phục một ít, ổn định tâm trạng của mình, bình tĩnh nói rõ với thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, đồ tiện nhân tâm địa ác độc này dám ra tay giết người vô tội...”
An Nhã Âm cũng nào chịu thua thiệt, làm vẻ cực kì ủy khuất: “Hoàng tổ mẫu phải làm chủ cho Nhã Âm a.”
“Nhã Âm cứ nghĩ trước kia vương gia là người sống độc lập, không có bất kì bóng hồng nào ve vãn, nhưng không ngờ chàng ấy đã sớm có mối quan hệ yêu đương mờ ám với một cô gái ở thanh lâu. Trong lòng Nhã Âm thực sự phải chịu rất nhiều ủy khuất, nhưng Nhã Âm biết vương gia thích nàng ta cho nên mới có lòng muốn nàng đưa nàng ấy vào phủ.”
“Vốn là có lòng tốt suy nghĩ cho chàng, nhưng không ngờ nàng ta lại cầm dao chỉa vào người cháu, chết là điều không thể tránh khỏi chứ đừng nói là tâm trạng bất an của cháu lúc đó! Nàng ta nói cháu vì muốn tra tấn nàng nên mới đưa nàng vào phủ! Nhã Âm nào có ý định xấu xa mức đó, chỉ kiên nhẫn chậm rãi giải thích nhưng không ngờ nàng ta lại cầm kiếm đâm về phía cháu, lúc ấy Nhã Âm sợ vô cùng nên tránh sang một bên, nào ngờ nàng ta không cẩn thận tự vấp váy của chính mình sau đó ngã sấp xuống, chẳng may cây kiếm trong tay vừa vặn đâm vào bụng của nàng ta.”
“Nhã âm cảm thấy vô cùng sợ hãi, liền vội vàng gọi đại phu đến chữa trị cho nàng nhưng nàng ta lại cầm tay của cháu, hấp hối nói: 'Không cần ' rồi nói chỉ hy vọng ta đồng ý thực hiện cho nàng ấy nguyện vọng cuối cùng rằng nàng ấy chưa bao giờ động phòng với vương gia, hy vọng cháu có thể thành toàn.”
“Vì thế cháu mang thi thể của nàng đến, hoàn thành di nguyện cuối cùng của nàng.”
“Ai ngờ vương gia không biết phân biệt tốt xấu, muốn giết cháu! Nói là báo thù cho nàng!”
“Hoàng tổ mẫu, Nhã Âm đau lòng lắm... Đau đến không thở nổi nữa rồi.”
Dạ Phi Khanh nghe An Nhã Âm lật ngược ván cờ lên, lửa giận ngùn ngụt tăng lên, máu nóng quay cuồng, hai mắt đỏ đậm, hắn hung hăng trừng mắt nhìn nàng, hận không thể băm nàng thành trăm mảnh rồi ném xác cho lợn ăn!
An Nhã Âm đột nhiên khóc lên, nước mắt theo con ngươi xinh đẹp từng giọt từng giọt rơi xuống, trông nàng có vẻ rất thương tâm: “Nhã Âm không trách vương gia, vương gia hận cháu hại chết nàng cũng đúng. Mặc dù không giết người nhưng người lại vì cháu mà chết. Tất cả là lỗi của cháu, là Nhã Âm sai rồi, xin thái hậu hãy trách phạt.”
Dạ Phi Khanh nhịn không được, nhìn vẻ mặt giả tạo đẫm nước mắt trước mặt thì hắn chỉ cảm thấy ghê tởm hơn, thế giới này hắn chưa gặp loại đàn bà nào có thể trắng mặt đổi trắng thành đen như vậy!
Đã quá giới hạn chịu đựng của hắn, liếc mắt một cái thoáng nhìn thanh kiếm bên người thị vệ, liền chạy đến rút kiếm ra, hướng kiếm về phía An Nhã Âm định đâm tới.
Âu Dương Vũ và Dạ Trọng Hoa ngồi cùng nhau nhàn nhạt thưởng trà xem kịch hay, trong lòng âm thầm bái phục khả năng diễn xuất của An Nhã Âm cực kỳ cứng miệng, chỉ sợ người khác nghe được chỉ tin đó là thật. Nhìn Dạ Phi Khanh tức giận đến bỏ bừng mặt, trong lòng liền không ngừng cười lạnh, cái này gọi là ác giả ác báo.
An Nhã Âm mắt thấy Dạ Phi Khanh cầm kiếm liều mạng vọt thẳng đến chỗ nàng, trên mặt lóe lên một tia kinh hoảng, theo bản năng chạy trốn về phía sau Âu Dương Vũ, trong mắt ánh lên một tia đắc ý.
Vốn là đang xem diễn thì đột nhiên lại kéo mình vào cuộc nhưng nàng cũng không hề cảm thấy hoang mang, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Trọng Hoa, tay hắn nắm chặt thành quyền định vung nội lực xông lên thì nàng liền ném cho hắn một ánh mắt trấn an, ý bảo tự nàng có thể giải quyết.
Dạ Trọng Hoa cố gắng áp chế cảm thấy muốn giết người ngay lúc này, giả mèo khóc chuột xuất sắc còn chưa đủ, lại lôi Âu Dương Vũ làm lá chắn, hắn tuyệt đối không bỏ qua cho bọn họ, hắn vẫn duy trì nội lực nơi cánh tay, sẳn sàng chờ thời cơ chuẩn bị xông lên.
Dạ Phi Khanh vọt tới, Âu Dương Vũ bày ra vẻ mặt vờ kinh hoảng, vờ theo bản năng đứng dậy trốn sang một bên, khi đứng dậy thì vô tình đụng phải Dạ Phi Khanh. Hắn không kịp chú ý dưới chân mình, lảo đảo một chút, cả người nhào thẳng về phía trước, kiếm trong tay vừa vặn đâm thẳng vào cánh tay An Nhã Âm.
An Nhã Âm ôm lấy cánh tay đau nhức, hai mắt đẫm nước mắt trừng mở lớn, nhìn gương mặt Dạ Phi Khanh có chút thẩn thờ, nói: “Chàng muốn giết ta, chỉ vì một cô kỹ nữ mà giết ta! Ta đường đường là cháu gái của Võ trữ hầu mà ở trong mắt chàng, ta còn không bằng loại đàn bà trong kỹ viện! Dạ Phi Khanh, chàng khinh người quá đáng!”
P/s: Hai chương đó nha các nàng, nói bao nhiêu lời rằng sẽ hoàn thành xong,đẩy nhanh tiến độ nhưng dạo này đủ thứ công việc nó vùi dập í...các nàng nghĩ cùng ta xem, Phi Khanh hắn xứng đáng bị như vậy không, con người ác độc của hắn có lẽ ở cùng với nữ ma đầu ranh mãnh này thì xứng đôi rồi còn gì, thủ đoạn không ai bằng, để xem rồi ai thắng, ai sẽ thu phục ai, còn chuyện của Tam hoàng tử...rồi chương sau sẽ dần dần hé mở, và đi đến hồi kết.. sau đó có lẽ sẽ để hai vợ chồng son Ninh vương solo tình cảm..gần hết rồi...cùng ta đợi nhá...Yêu các nàng
* Đã có một phút ta thấy thương cảm cho Khanh ca vì thực ra hắn cũng biết yêu là gì!!*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...