Là thế này, dịch vụ tặng quà miễn phí xin gửi tặng chương đầy cảm xúc này cho một tình nhân bí ẩn là @CuongNguyen433 và cô bé @sakuraariesuyen thực ra tính solo nhưng nghĩ chương này là cả một quá trình hơn 7k chữ đó hai cô ạ...với lời chúc đầy chân thành của ta, hy vọng hai nhóc sớm thực hiện được ước mơ của mình *mặc dù ta không rõ* học hành đương nhiên nếu nói suông thì cố gắng hết sức, hết mức mà nói thẳng thì đến đâu hay đến đó. Và quan trọng nhất là hy vọng hai nhóc sẽ tìm thấy được nửa lòng( gan, lợn, bò) còn lại của đời mình nha nhá. Bài tế...kết thúc.
Dường như Tây Lăng quốc không hề có mùa thu, đã mấy tháng ròng phải chịu đựng khí hậu nóng bức thì đột nhiên khí lạnh ập đến.
Từ sau khi phát sinh chuyện kinh dị con mèo đen suýt chút hại Ninh vương phi thì Dạ Trọng Hoa vốn bảo vệ Âu Dương Vũ giống như bảo bối nay lại càng quản chế, canh chừng bảo vệ nàng giống như thái hoàng thái hậu. Hắn biết nàng là người yêu thích tự do, không thích bị gò bó nên cố gắng giành khoảng thời gian rỗi của mình hầu nàng đi dạo, còn nếu hắn bận, không thể bên cạnh nàng thì hắn sẽ cử ám vệ bảo hộ xung quanh, để đề phòng bất trắc, lại còn cho thêm vài tên thị vệ theo hầu trực tiếp.
Và việc Thái hậu luôn miệng đòi triệu kiến Âu Dương Vũ đến chơi,vâng, đương nhiên không được sự đồng ý của Dạ Trọng Hoa, Âu Dương Vũ có muốn đi đến mấy hắn tuyệt đối cũng không cho phép.
Ánh mắt Âu Dương Vũ có chút buồn bực bất đắc dĩ: “Chàng thật là, đừng giận hoàng tổ mẫu nữa.”
Đôi mắt Dạ Trọng Hoa nhìn Âu Dương Vũ ôn nhu, đáy mắt ánh lên sáng như viên ngọc châu, mang theo đó là một chút giảo hoạt: “Phải dùng biện pháp này thì bà ta mới không ương bướng ép nàng rời khỏi ta.”
Âu Dương Vũ thật sự không còn lời nào để nói với hắn, chỉ tựa vào đầu giường, hai mắt khép hờ, tỏ vẻ không nghĩ để ý đến Dạ Trọng Hoa.
Dạ Trọng Hoa cũng biết từ sau khi Âu Dương Vũ mang thai, tâm tình rất dễ thay đổi, nên hắn luôn cố gắng tìm mọi cách tránh dỗ dành nàng, hắn ngồi bên giường, vươn tay xoa nhẹ gương mặt trắng hồng của nàng: “Cho dù nàng có muốn ở đâu, nhưng ở nơi đó nằm ngoài tầm kiểm soát của ta, hay nói cách khác, không dưới sự bảo vệ của ta, ta không cách nào bình tĩnh mà lo lắng cho nàng, nàng biết không, trong đời ta chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi như lúc đó cả.”
Dạ Trọng Hoa nhẹ nhàng mà áp trán mình thân mật nơi trán nàng, mắt đối mắt nhìn nàng, thậm chí nàng có thể thấy được gương mình của mình phản chiếu trong mắt hắn, âm thanh nhẹ nhàng mà chắc nịch của hắn vang lên: “Ngũ nhi, hứa với bổn vương, đừng nghĩ đến chuyện đi đâu cả, ngoan ngoãn ở bên cạnh bổn vương.”
[ Rời khỏi vòng tay của anh là bão tố đó nàng ạ]
Âu Dương Vũ nhịn không được vươn tay ôm chầm lấy hắn: “Trọng Hoa, vậy còn thái hậu...”
“Đừng quan tâm đến bà ấy, chẳng qua thì chỉ chịu cô đơn chút thôi, bổn vương đã gọi Diêu nhi đến làm bạn với bà ấy rồi.”
Đột nhiên Dạ Trọng Hoa nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu lên quan tâm hỏi: “Vũ nhi, nàng đói bụng không?”
Âu Dương Vũ vừa nghe Dạ Trọng Hoa hỏi xong thì cảm thấy có chút khó chịu. Chính vì lý do tên chồng ngốc Dạ Trọng Hoa này luôn buộc nàng ăn này ăn nọ nên mới chạy trốn vào cung ở. Mặc dù nàng biết hắn là người của công việc, của quốc sự, mấy chuyện sinh đẻ chăm sóc vợ mang thai này hắn mù tịt hoàn toàn, chỉ có mấy kiến thức giáo điều như ăn càng nhiều càng bổ, hay không được hoạt động mạnh ảnh hưởng đến thai nhi là áp dụng triệt để và vô cùng hiệu quả. Nhưng từ sau khi hắn ôm nàng về phủ, dường như hắn không ép nàng phải ăn đồ bổ nữa, nhưng thỉnh thoảng Dạ Trọng Hoa vẫn quan tâm hỏi han nàng cần ăn thứ gì không, hỏi nàng có đói bụng không? Có muốn ăn cái gì không?Vì đang trong kỳ nôn nghén nên khoảng thời gian nhạy cảm này nàng chẳng nuốt nổi thứ gì. Sáng nay thì phản ứng càng nghiêm trọng hơn, cứ ăn gì thì nôn ra đấy, vừa mới qua vài canh giờ thì Dạ Trọng Hoa lại hỏi nàng có muốn ăn gì không.
“Trúc Lục nói buổi sáng nàng vẫn nuốt trôi thứ gì, có đói không? Ta sẽ gọi người xuống bếp làm cho nàng.”
“Không muốn ăn, cứ ăn thì lại nôn ra.” Âu Dương Vũ liên tục xua tay, cứ như sợ Dạ Trọng Hoa ép buộc nàng, gấp gáp đến mức vươn tay ôm chặt lấy tay hắn.
Dạ Trọng Hoa nhìn thấy bộ dáng đáng yêu này của nàng, trong lòng vừa buồn cười vừa lo lắng, rồi hắn xốc chăn lên đặt tay lên bụng thủ thỉ: “Con xem mẹ con đó, tính tình càng lúc càng giống trẻ con.”
Hắn đau lòng vuốt ve gương mặt nàng: “Thế nào? Cảm thấy trong người không thoải mái? Ta lập tức đi gọi thái y.”
Nói xong định đứng dậy đi ra ngoài.
Âu Dương Vũ vội vàng ôm chặt lấy tay Dạ Trọng Hoa kéo hắn ngồi bên cạnh mình, tựa đầu vào vòng ngực rắn chắc của hắn, nhỏ giọng nói: “Không cần đâu, uống chút thuốc rồi sẽ không sao.”
Dạ Trọng Hoa cũng quên mất vợ mình đã từng là một thần y, chỉ nhìn thấy gương mặt mệt mỏi thiếu sức sống của nàng, hắn không khỏi đau lòng, hắn nắm chặt tay Âu Dương Vũ, đồ ngốc, ăn uống không vô thì sức khỏe của nàng phải làm sao đây, sắp làm mẹ đến nơi còn cứ cố chấp như vậy khiến hắn không thể không ngừng bất an: “Vũ nhi, trước hết cứ nghỉ ngơi, ta gọi người mời thái y đến.”
Vương thái y nhanh chóng có mặt tại hiện trường, bởi vì bị gọi gấp gáp nên hắn vừa đi vào vừa thở hổn hển. Và thậm chí Dạ Trọng Hoa còn không hề hài lòng với tốc độ chậm chạp của lão, nhíu mày thấp giọng hỏi: “Vương thái y, chậm một chút nữa thì ông phải trả giá cho việc đã khiến bổn vương mất kiên nhẫn, mau đến xem Vũ nhi thế nào, vì sao nàng cứ ăn gì thì lại nôn ra đó.”
Âu Dương Vũ thầm than: Dạ Trọng Hoa à, chàng không cần phải làm quá như vậy đâu, ta thật sự không sao mà.
Vương thái y lấy lại bình tĩnh, ơn trời, nhanh thế này rồi mà cũng bị Ninh vương uy hiếp, nếu còn chậm thêm vài giây thì tiền đồ của hắn coi như đi tong. Hắn đến gần xem mạch cho Âu Dương Vũ, hỏi chút tình hình gần đây sau đó mới nói: “Thưa vương gia, không có gì nghiêm trọng, chỉ là đang trong thời kỳ nôn nghén – là một hiện tượng phát sinh rất đỗi bình thường của người phụ nữ mang thai, qua một thời gian sẽ không còn nữa.”
Dạ Trọng Hoa cau mày, khó chịu nghĩ ngợi. Cái gì mà thời kỳ nôn nghén, rồi không nghiêm trọng, vợ hắn sắp thiếu dinh dưỡng tới nơi rồi.
Âu Dương Vũ cười nói với vương thái y: “Vất vả cho vương thái y, Vũ nhi hiểu.”
Dạ Trọng Hoa đương nhiên là không chấp nhận được, bản tính bức ép người trỗi dậy, hắn không thể nào trơ mắt nhìn Âu Dương Vũ chịu khổ được, hắn đè tay mình lên vai vương thái y, đôi mắt u ám đầy chết chóc như Diêm La, dữ tợn hỏi: “Vương thái y, phải nghĩ biện pháp cho bổn vương, bổn vương không nghe lọt được mấy chữ “không có gì nghiêm trọng”!”Âu Dương Vũ nhìn bộ dáng hùng hổ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Dạ Trọng Hoa, quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt bị dọa đến sợ hãi trắng bệch của Vương thái y thì mới hoảng hốt bắt lấy ống tay áo hắn: “Trọng Hoa, chàng đừng gây khó dễ cho ông ấy!”
Dạ Trọng Hoa buông tay mình ra khỏi vai hắn, vương thái y lập tức ôm lấy hòm thuốc chạy như bay, và ông vẫn không quên run rẩy nói hai chữ cáo từ. Thật đáng thương cho hắn, là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng bao nhiêu năm, hắn chưa bao giờ nể mặt ai, cũng không coi ai ra gì ngoại trừ một người đó chính là Ninh vương, mỗi lần hắn nhìn vào ánh mắt sắc bén nhìn thấu lòng người của ngài ấy, không những không sợ hãi mà còn muốn chạy trốn thật xa khỏi khí thế bức người của ngài.
Âu Dương Vũ nhìn bộ dáng hoảng sợ vì bị dọa của Vương thái y, nhịn không được trừng mắt liếc Dạ Trọng Hoa, phân phó với Trúc Lục: “Trúc Lục, tiễn Vương thái y.”
“Vâng.” Trúc Lục lên tiếng đáp rồi đi ra ngoài.
Âu Dương Vũ kéo ống tay áo Dạ Trọng Hoa: “Chàng làm như vậy sẽ dọa người khác sợ đến ngất tại chỗ mất, ta cam đoan từ nay về sau ông ta không dám đến gần chàng nữa đâu.”
Dạ Trọng Hoa không quan tâm đến dáng vẻ trêu ghẹo của Âu Dương Vũ, trên mặt không xua đi được lo lắng nhìn Âu Dương Vũ: “Thật sự không có biện pháp?”
Âu Dương Vũ nhìn vào đôi mắt tìm kiếm hy vọng của hắn gật gật đầu, ngay cả nàng có y thuật cao đến đâu thì việc nôn nghén trong quá trình mang thai thì không thể tránh khỏi, càng không có biện pháp giải quyết. Nàng cũng có một ít thuốc trị liệu đặc biệt, nhưng có vẻ như không hợp với thể chất của nàng.
Dạ Trọng Hoa chỉ biết thở dài, gọi Trúc Lục mang cho Âu Dương Vũ bát canh hầm tổ yến, Âu Dương Vũ đành cố gắng miễn cưỡng uống nửa bát canh sau đó cùng Dạ Trọng Hoa đi dạo quanh sân vài vòng rồi trở về ngủ.
Dạ Trọng Hoa ngồi bên cạnh giường nhìn người con gái mình yêu đang an giấc trên giường, hàng mi cong dài như lá liễu. Đôi mắt trong suốt như biển xanh sâu thẳm. Làn da tuyết trắng của nàng vì mang thai nên càng thêm bóng bẩy, mịn màng toát lên nét thơ ngây, đáng yêu.
Hắn nhịn không được cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng.
Vì Dạ Trọng Hoa có việc cần giải quyết cho nên vội vàng rời khỏi phủ, trước đó hắn còn dặn riêng với Trúc Lục chăm sóc chu đáo cho Âu Dương Vũ.
Không biết mỗi ngày Dạ Trọng Hoa phân phó cho Trúc Lục cái gì, phân phó loại công việc gì mà khiến cho lỗ tai của nàng sắp quấn bện thành kén. Nhưng phải ghi lòng tạc dạ những lời căn dặn của Ninh vương, nếu vương gia cảm thấy không hài lòng, mất hứng thì hậu quả nàng phải gánh chịu chính là ăn không ngon, ngủ không yên.
Tiểu Nặc thấy y bào của Dạ Trọng Hoa biến mất ở cửa thì nhanh chóng chớp thời cơ vụng trộm chạy tới gặp Âu Dương Vũ.
Vì mấy ngày gần đây hắn nghe nói sức khỏe Âu Dương Vũ không được ổn định, cả ngày đều phải nằm trên giường. Trọng Hoa ca ca thì sợ hắn đến ầm ỹ Âu Dương Vũ nên không cho hắn gặp Vũ tỷ.Trong lòng Tiểu Nặc lo lắng không thôi, cho nên hôm nay nhân cơ hội này hắn phải chạy đến xem tình hình tỷ ấy thế nào, chỉ cần liếc nhìn qua thôi cũng được.
Âu Dương Vũ mơ màng nghe được có tiếng bước chân nhẹ nhàng của ai đó đang tới gần, dây thần kinh cảnh giác rung lên, lập tức mở mắt.
Nhìn thấy người trước mắt là Tiểu Nặc, nàng khẽ bật cười: “Tiểu Nặc, em đến chơi à.”
Mấy ngày trước, Diệp Nặc còn nghe mấy chị nha hoàn bảo Âu Dương Vũ đang ngủ, phát hiện nàng tỉnh thì mới ảo não rũ rượi nói: “Tỷ tỷ, có phải em đã phá hỏng giấc ngủ của chị không?.”
“Không hề.”
“Tỷ tỷ, tỷ sinh em bé..ừm...có phải vất vả lắm không?” Tiểu Nặc vừa nghe Âu Dương Vũ nói “không hề” thì vui vẻ trở lại, có chút tò mò nhìn về phía bụng của Âu Dương Vũ.
“Đương nhiên rồi.” Âu Dương Vũ nghe vậy, trong lòng dấy lên tia buồn bã.
Trước đó vài ngày nàng đã có thể cảm nhận được cử động nhỏ của đứa con trong bụng mình. Nàng biết việc sinh con là việc vất vả vô cùng, đau đớn vô cùng, chỉ nghĩ đến việc điều kiện hoàn cảnh nơi cổ đại đơn sơ, lạc hậu, trong lòng có chút không an tâm, chẳng lẽ nàng phải tự mình sinh thường sao?
Nghĩ đến đây, gương mặt Âu Dương Vũ thoáng hiện lên một tia khủng hoảng, lo sợ.
Tiểu Nặc đưa đôi mắt trong suốt lo lắng nhìn Âu Dương Vũ, bàn tay mềm mại nhỏ bé đặt lên tay nàng, khuyên nhủ: “Tỷ tỷ, em bé trong bụng tỷ nhất định rất ngoan, sẽ không bắt nạt mẹ nó đâu.”
Âu Dương Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn cười nói: “Về sau Tiểu Nặc và em bé trong bụng, cả hai đứa đều phải ngoan như nhau.”
Tiểu Nặc cũng nghe qua bọn hạ nhân nói Âu Dương Vũ đã nhiều ngày ăn được gì, bèn quan tâm hỏi: “Tỷ có muốn ăn gì không? À! Hôm nay Viên Mãn có mang đến cho tỷ bánh pi...sờ...zaaa gì đó rồi vài món thịt bít tết ăn ngon cực kỳ, tỷ muốn ăn không?”
Vấn đề không phải là có muốn ăn hay không, mà là có nuốt trôi hay không, nhóc ạ.
Âu Dương Vũ bị Tiểu Nặc hỏi loại câu hỏi như vậy, đột nhiên nhận ra mình có chút thèm chua bèn nỉ non nói: “Tỷ muốn ăn cá chua, à muốn ăn cả tôm hùm hấp cay...”
Trong đầu của nàng không ngừng hiện lên hình ảnh hấp dẫn của dĩa cá chua, từng miếng cá béo ngậy trắng phau được xếp bằng trước mặt, còn có món tôm hùm hấp với tương đỏ được phủ xung quanh, một khi đưa vào miệng thì lưỡi sẽ cảm nhận được cảm giác cay nóng.
Âu Dương Vũ không ngừng liên tưởng trong đầu mình, nàng bèn chép miệng, nàng rất muốn ăn! Nhịn không được muốn ăn!
Phụ nữ có thai thật sự là một dạng kỳ lạ!
Ngay cả năng lực kiềm chế cũng trở nên yếu đi và đang có xu hướng bị mai một dần!
Nhưng nàng đang mang thai, mà phụ nữ có thai thì không được phép ăn quá nhiều đồ nóng, đồ chua.
Âu Dương Vũ có chút buồn bực. Tự nhiên lại nghĩ đến mấy món ăn đó làm gì để bây giờ trong miệng sinh ra cảm giác thèm thuồng. Từ khi đến cổ đại, nàng chưa được thưởng thức những món ấy qua lần nào, nay càng nghĩ càng thèm.Tiểu Nặc nhìn thấy vẻ mặt tiếc hận của Âu Dương Vũ, trong lòng lại lo lắng, nhỏ giọng hỏi han: “Tỷ làm sao vậy?”
Âu Dương Vũ thở dài một hơi thì đột nhiên nghe được âm thanh Tiểu Kỳ Lân đang gọi mình kèm theo cả tiếng cười sằng sặc sảng khoái của hắn.
Trong đầu Âu Dương Vũ từ từ hiện lên hình ảnh phản chiếu của vài con tôm hùm tươi cùng với một con cá lớn.
Tiểu Kỳ Lân từ xa chạy đến, vung hai chi mập mạp ra: “Chủ nhân, ta vừa mới câu một ít cá với tôm hùm nè, trông bọn chúng mũm mĩm béo tốt không? Trùng hợp đọc được suy nghĩ của ngươi, ây da muốn ăn phải không, cho ngươi.”
“Ngươi thấy ta có tuyệt không, à lát nữa sẽ lén lút không cho Tiểu Thanh ăn, hắc hắc.”
Âu Dương Vũ không biết phải nói gì, bây giờ Tiểu Kỳ Lân lấy cái gì nuôi dưỡng Hải Đông Thanh, nó cũng không phải thuộc loài ăn kiêng.
“Ách...” Âu Dương Vũ nhìn vài con tôm hùm béo múp với con cá tươi ngon kia, có chút do dự.
“Yên tâm, là nước tự nhiên không phải nước cống hay nước gì đâu, rất sạch sẽ. Còn thức ăn cho bọn chúng đương nhiên được Kỳ Lân ta chăm sóc thường xuyên bằng đồ bổ dưỡng, không có ảnh hưởng gì đến em bé trong bụng đâu, ngươi yên tâm.” Tiểu Kỳ Lân vỗ bộ ngực cam đoan.
Âu Dương Vũ vốn rất muốn ăn, bị lời nói của Tiểu Kỳ Lân cổ vũ lập tức nhịn không được nuốt nước miếng, đứng dậy rời khỏi giường, kéo Diệp Nặc đi thẳng đến phòng bếp.
“Tiểu Nặc, tỷ đưa em đến phòng bếp! Làm vài món hấp dẫn,“
Tiểu Nặc cứng rắn nắm chặt tay nàng lại kéo về, không cho nàng đi, vội vàng nói: “Không được, ca ca nói tỷ muốn ăn cái gì thì phân phó cho hạ nhân làm là tốt rồi, không được phép tự mình ra tay.”
“Tỷ đâu có tự mình ra tay, Trúc Lục sẽ giúp tỷ!” Âu Dương Vũ không thể chờ đợi thêm được nữa, nói xong câu đó thì lôi kéo Tiểu Nặc đi ra khỏi phòng.
Vì biết Âu Dương Vũ không muốn ăn mấy món quá bổ dưỡng cho nên Dạ Trọng Hoa đã hạn chế bổ sung các món đó vào bữa ăn của nàng, thay vào đó là những món đạm mạc nhưng độ dinh dưỡng vẫn vừa đủ để cung cấp cho cả mẹ lẫn con. Âu Dương Vũ nghĩ lại bất đắc dĩ lắc đầu, Dạ Trọng Hoa chàng ấy “ một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” nhưng đôi khi chàng ấy lại... Rất bá đạo.
Theo mệnh lệnh của Dạ Trọng Hoa, vì Trúc Lục là người hầu hạ bên cạnh nàng cho nên sẽ phụ trách việc nấu các món ăn hợp khẩu vị nàng. Âu Dương Vũ đứng một bên, sai bảo Trúc Lục chuẩn bị nguyên liệu cùng gia vị, sau đó chỉ đạo chế biến.
Chân tay Trúc Lục luống cuống cả lên, tài nấu ăn của vương phi không biết học được ở đâu, cái loài sinh vật to hơn cả tôm bình thường, gọi là gì hùm hùm đó, nàng thực sự chưa thấy qua bao giờ!
Theo sự chỉ đạo của Âu Dương Vũ, nàng lấy thịt bò thái thành từng miếng nhỏ, tôm hùm được xử lý kỹ lưỡng, sau đó thực hiện từng thao tác chế biến.
Một lát sau, Âu Dương Vũ ngửi được hương thơm của món ăn bốc lên, trong lòng hứng phấn cực kỳ, mà Tiểu Nặc cũng thèm đến nhỏ dãi.Âu Dương Vũ có chút lo lắng nên không dám bảo Trúc Lục cho nhiều hạt tiêu, mà đương nhiên Trúc Lục cũng không dám, nếu không vương gia trở về biết được chắc chắn sẽ lột da nàng.
Vì để không làm mất đi hương vị vốn có của món ăn, Âu Dương Vũ lén lút bỏ thêm một chút ớt cộng thêm tiêu vào để món tôm hùm có thể thơm và đỡ mùi tanh.
Nhìn thấy một dĩa cá chua hấp dẫn béo ngậy cùng đĩa tôm hùm chua cay thơm phức nóng hôi hổi khiến Âu Dương Vũ không cưỡng lại được kéo Tiểu Nặc ngồi xuống rồi tự mình lấy đũa gắp ăn.
Đũa chầm chậm nhấc lên, vạch da cá rồi nhẹ nhàng nâng niu miếng thịt trắng trẻo, đưa lên mũi ngửi lấy ngửi để sau đó, vâng, Âu Dương Vũ còn chưa kịp cho miếng thịt mà nàng phải mất cả 1 phút để thực hiện mớ slow motion phía trước thì đột nhiên trước mắt mình tối sầm lại, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, trong lòng thầm nghĩ: Cái gì? kẻ nào dám đến tranh đồ ăn của bà? Và rồi cái bóng ma phía trước dần dần hiện rõ gương mặt yêu nghiệt của người đàn ông, chớp mắt ba lần, nàng khẽ cười ha ha với chồng Dạ Trọng Hoa đang mang một vẻ mặt âm trầm đến mức muốn giết người.
Sau khi Dạ Trọng Hoa hắn xử lý công việc triều chính thì vội vàng quay trở về.
Không thấy Âu Dương Vũ ở trong phòng, trong thư phòng hắn cũng không, cả hoa viên cũng không thấy bóng dáng, mới bình tĩnh suy nghĩ, còn một nơi duy nhất nàng có thể đến đó là phòng bếp. Tìm đến nơi thì nhận ra...dám trốn đến đây ăn này ăn nọ.
Nhìn thấy bộ dáng bối rối giơ ngón tay hình chữ V cười ngốc với hắn mới liếc nhìn một bàn hai món thức ăn chủ đạo, tất cả đều là những món cay nóng có màu đỏ rực. Hắn nhanh chóng đi đến bên bàn, mặt mày tối sầm lại, u lãnh, mày nhíu chặt, cầm lấy đĩa tôm hùm lên, giọng nói mang theo vài phần trách cứ: “Đây là cái gì?”
Âu Dương Vũ còn chưa kịp thưởng thức miếng cá ngon trên đôi đũa đành chỉ biết ngây ngốc nhìn hắn, tay dừng hết mọi động tác, thấy bộ dáng đầy tức giận, trách móc của Dạ Trọng Hoa, nàng bắt đầu lấy lại tinh thần, xùy, chàng tưởng chàng dọa được ta à? Cũng không sợ chút nào, ánh mắt nhìn thẳng vào đĩa tôm trong tay Dạ Trọng Hoa.
Dạ Trọng Hoa thấy nàng không chịu hối lỗi, tức giận không vơi đi, đôi mắt vẫn đầy lửa giận của hắn chợt càng trở nên sầm lạnh hơn trước, sắc mặt ngày càng âm trầm: “Nàng còn không biết mấy thứ này tuyệt đối không được ăn sao? Muốn chết phải không?”
Âu Dương Vũ không hé răng, nghe âm thanh giận dữ nghiêm khắc của hắn, nàng biết hắn nói không sai mới đứng dậy cầm lấy một cái chén nhỏ, chọn con tôm hùm béo múp bỏ vào chén dâng trước mặt Dạ Trọng Hoa: “Ta biết sai rồi, nhưng món này không có hại như chàng nghĩ đâu, nếm thử đi, ngon lắm a.”
Dạ Trọng Hoa còn muốn tiếp tục trách phạt nàng, thì trong lòng thầm thở dài: nếu nàng có thể ăn được thứ gì, hắn mừng còn không kịp nữa là. Lại nhớ đến bộ dáng đáng yêu khi bị bắt tại tận cùng với dáng vẻ dịu dàng bây giờ của Âu Dương Vũ liệu hắn còn nỡ lên tiếng trách móc nàng nữa không.
Hắn chỉ trừng mắt nhìn nàng, nàng khẽ cười nhìn lại hắn ý bảo nếu chàng không ăn thì ta cứ giữ tư thế bưng này cho chàng xem. Dạ Trọng Hoa nhịn không được mềm lòng, cầm lấy chén tôm hùm, hắn khẽ nhíu mày, hắn là người vốn không thích ăn thức ăn quá cay, chần chừ một lát hắn lên tiếng: “ Bổn vương không ăn được cay!” Âu Dương Vũ thầm mắng: chàng không thích ăn ngọt, cũng không thích ăn cay, đồ kén chọn. Nghĩ vậy nàng mới cầm tôm hùm lên bóc vỏ sạch sẽ sau đó đưa lên miệng hắn, ngon ngọt dụ dỗ: “ Ta bóc lớp vỏ cay bên ngoài rồi nên bây giờ không còn cay nữa đâu, chàng nếm mùi vị thử đi.” Dạ Trọng Hoa thấy nàng như vậy cũng không nỡ từ chối, nhíu mày cắn một miếng, cảm giác xốp của thịt, ngọt bên trong lan tỏa miệng hắn, hương vị cũng rất thơm, không quá cay như hắn nghĩ.
Hắn gật gù tỏ ý mùi vị không tệ. Âu Dương Vũ nhìn biểu tình Dạ Trọng Hoa như vậy biết hắn không bài xích với món này, trên mặt ý cười nở rộ, đáy mắt ánh lên niềm vui, nàng thật muốn nhìn thấy biểu cảm này của hắn, muốn bóc tôm cho hắn ăn.Nhưng ngay sau đó một câu của hắn khiến mọi ý tốt của nàng với hắn biến mất.
“Ngồi yên đó, không được phép động đũa.”
Dạ Trọng Hoa ngồi xuống ghế bên cạnh nàng.
Tiểu Nặc nóng lòng nhào vào một bàn hai món ăn, giống như không quan tâm đến một màn xảy ra vừa rồi, một chén đầy ăn hết, sau đó thêm một chén nữa, bên môi nhếch lên nụ cười hài lòng thỏa mãn. Cho dù có háu ăn đến mức nào, động tác của thằng bé trông rất tao nhã, vội vàng nhưng không háu táu. Còn Dạ Trọng Hoa ăn thêm một con nữa thì không ăn nữa, chỉ gắp hết bỏ vào chén Diệp Nặc.
Âu Dương Vũ đột nhiên phát hiện bản thân mình đã làm sai rồi: Nguyên liệu là mình cung cấp, công thức chế biến cũng chính nàng chỉ dạy, hai người này dám ngồi hưởng thụ thành quả của nàng! Quá vô sỉ!
Một lớn một nhỏ, hai người thưởng thức trông rất vừa lòng, vui vẻ, nhìn thấy bát của mình trống không thì không khỏi bực mình.
Cầm bát không trong tay thì tức giận ném lên bàn nói: “Sớm biết thế này thì ta đã không mang thai rồi!”
Tiểu Nặc gắp một con tôm hùm bỏ vào miệng, nghe Âu Dương Vũ nói vậy thì không khỏi tức giận trừng mắt nói: “Không được, về sau em còn muốn cùng em bé ăn tôm hùm đó. Đừng có nghĩ bậy bạ!”
Dạ Trọng Hoa dừng chiếc đũa đang gắp thức ăn cho Diệp Nặc, liếc mắt nhìn nàng, hắn biết nàng đang khó chịu nhưng không thể dung túng cho nàng chuyện này được, không có lợi cho nàng, hắn hừ lạnh một tiếng, nói: “Nàng dám?!”
Âu Dương Vũ trơ mắt nhìn đồ ăn trước mắt đang dần dần vơi đi, ánh mắt long lanh nhìn trông rất đáng thương, nàng ủy khuất ngồi đến bên Dạ Trọng Hoa, khó khăn nói: “Với kinh nghiệm y thuật của mình, ta có thể đảm bảo với chàng, ăn một chút sẽ không có vấn đề gì, Trọng Hoa à, ta nói thật đấy!”
Dạ Trọng Hoa nhìn bộ dáng làm nũng của Âu Dương Vũ thì trong lòng thầm cười khổ: nha đầu đáng yêu này, từ khi mang thai đến nay thì tính cách có vẻ thay đổi đi nhiều, trước giờ nàng rất ít bày ra bộ dáng nũng nịu, dựa dẫm nhu nhược này, trên mặt có chút buồn cười, băng tuyết lập tức tan chảy.
Hắn cầm lấy bát Âu Dương Vũ, gắp miếng cá dày thịt bên trong, cẩn thận xử lý sạch sẽ xương, rồi gắp lấy hai con tôm hùm, tỉ mỉ lột bỏ vỏ, bỏ đầu, gạt bớt dầu mỡ ớt tiêu trên bề mặt sau đó mới an tâm đưa đến trước mặt Âu Dương Vũ.Mặc dù những thứ tạo hương đều bị hắn gạt đi, nhưng nhìn một loạt động tác chu đáo vì nàng làm như vậy khiến Âu Dương Vũ không khỏi ấm lòng, thỏa mãn thưởng thức.
Trong khoảng thời gian thai nghén, Vũ nhi của hắn hầu như không ăn được nhiều, mỗi lần nhắc đến thức ăn thì chỉ muốn buồn nôn, không hề vui vẻ. Nay Dạ Trọng Hoa thấy nàng ăn ngon như vậy, môi cũng không tự chủ cong lên ý cười ôn nhu,
Đợi đến khi nàng ăn xong thì chóp mũi rồi cả mép miệng sót lại tàn dư của cá.
Dạ Trọng Hoa chỉ biết lắc đầu, từ cổ tay áo nàng lấy chiếc khăn tay. Hắn ôm lấy mặt nàng quay về phía mình, cẩn thận lau sạch: “ Nếu ăn ngon miệng như vậy, ta không cấm nàng, nhưng khẩu vị phải nhẹ.”
“Nghe chàng.” Âu Dương Vũ nhịn không được gật đầu “Ta biết sai rồi, lần sau nếu ta có muốn thì sẽ không ăn vụng sau lưng chàng, sẽ báo cáo cho chàng biết trước.”
“Còn muốn ăn tôm hùm?”
Âu Dương Vũ khóe môi khẽ động, cười to một tiếng, Trọng Hoa ngốc, đương nhiên rồi, vợ chàng đã chuẩn bị nguyên liệu thật lớn cất ở đây, về sau cứ hễ thèm thì làm một đĩa tôm với vài chai bia, ô mai gót, tuyệt như ở thiên đường!
Vì là ăn được món mình thích cho nên Âu Dương Vũ cũng không có nôn dữ dội như mọi khi, đã thế tâm trạng còn vô cùng tốt.
Nhiều ngày sau hễ Âu Dương Vũ muốn ăn cái gì thì sẽ nói trước với Dạ Trọng Hoa, vì hắn là người quyết định có cho phép nàng ăn hay không, và cũng vì thế nên quá trình nôn nghén cũng chuyển biến tốt dần lên.
Âu Dương Vũ cảm thấy kỳ quái, xoa xoa bụng mình nhìn Dạ Trọng Hoa nở nụ cười nói: “Đứa nhóc này, chắc chắn là giống cha nó, kén chọn không thôi!”
Và dần dần mỗi ngày nàng luôn dành thời gian nói chuyện cùng với đứa bé trong bụng, trong lòng Âu Dương Vũ đột nhiên nảy sinh cảm giác mong chờ đứa nhỏ này ra đời.
Bên trong nội phủ Ninh vương yên bình, ấm áp bao nhiêu thì Tây Lăng lại hoàn toàn trái ngược.
Vào mùa đông lạnh giá đang đến gần, nếu như không dự trữ đủ lương thực thì đông này mọi người rất khó vượt qua.
Mà điều nghiêm trọng đáng nói ở đây là vùng Bắc Mạc, nơi chịu ảnh hưởng của vùng khí lạnh nhất, gió lạnh, bão tuyết ngày ngày ập đến khiến hoa màu bị tàn phá, súc vật đều không chống chọi nổi lũ lượt chết đi. Người dân Bắc Mạc không chống chịu được khí hậu ở đây nên bắt đầu lên chiến dịch chạy nạn tìm thức ăn – trở thành một bầy sói đói đến Tây Lăng quốc giết người cướp đoạt lương thực nhà ở, tình thế rất hung mãnh.
Quan viên vùng Bắc Mạc thấy tình hình không thể kiểm soát bèn nhanh chóng viết tấu chương cấp tốc gởi đến hoàng thượng Tây Lăng.
Hoàng thượng vừa đọc xong tấu thì mặt mày giận dữ, dân chúng Bắc Mạc lâm vào lầm than thiếu thốn, trở thành quái thú muốn vùng lên chiến đấu nhưng hoàng thượng vẫn không đưa ra phương án giải quyết chỉ phất áo bỏ đi.
Và cũng chính vì chuyện này khiến mấy ngày qua Dạ Trọng Hoa buồn bực trong lòng nhưng vì hắn im lặng giữ trong lòng nên Âu Dương Vũ cũng không chủ động lên tiếng.Hắn sợ phải khiến nàng phiền lòng.
Thời tiết bắt đầu lạnh hơn, mặc dù là trong phòng có lò sưởi ấm áp nhưng Âu Dương Vũ vẫn cảm thấy cả tay chân lạnh cóng mới nghĩ đến biện pháp mang máy sưởi đến nhưng may mắn thay mỗi đêm nàng được Dạ Trọng Hoa tận tình ôm vào lòng nên cơ thể nàng cũng dần ấm lên.
Dạ Trọng Hoa đang ôm Âu Dương Vũ đi vào giấc ngủ thì không ngờ nửa đêm đã có người xông vào cổng phủ, hạ nhân lập tức đến nhỏ giọng kêu: “Vương gia, hoàng thượng tuyên triệu.”
Vì chuyện tình ở Bắc Mạc khiến Dạ Trọng Hoa đau đầu nhiều ngày, ngủ cũng không được ngon, từ lúc ai đó đập cửa ở cổng hắn đã hoàn toàn tỉnh ngủ, nghe được những lời của hạ nhân, hắn mới nhẹ nhàng rời khỏi ổ chăn ấm.
Âu Dương Vũ mơ màng mở mắt, nửa ngủ nửa tỉnh tay không tự chủ nắm lấy tay áo Dạ Trọng Hoa lo lắng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Dạ Trọng Hoa quay đầu, cười trấn an, nói: “Không có gì, nàng ngủ tiếp đi, ta đi một lát rồi trở lại.”
Nói xong cẩn thận đắp lại chăn cho Âu Dương Vũ, hôn nhẹ lên trán nàng rồi xoay người ra đi.
Nghe tiếng đóng cửa, lò sưởi mang tên Dạ Trọng Hoa cũng đi mất, Âu Dương Vũ đột nhiên không chợp mắt được, cảm thấy vắng vẻ, lạnh lẽo.
Tối nay trời tối hơn mọi hôm, mở mắt nhìn ra ngoài trời không thấy gì xung quanh, không biết vì sao, nàng cứ cảm giác bất an trong lòng.
Âu Dương Vũ mất ngủ được một lúc sau đó cũng nhắm mắt ngủ đến gần canh ba, nghe thấy âm thanh của tiếng cửa mở, một luồng khí lạnh ập lên người nàng.
Dạ Trọng Hoa rón rén tiến vào ổ chăn ấm.
Nằm xuống thì mới phát hiện hai mắt Âu Dương Vũ đã mở to, trên mặt hối lỗi sờ sờ mặt nàng: “Đánh thức nàng à?”
Âu Dương Vũ khẽ ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt đầy mệt mỏi của hắn, lòng không khỏi đau xót vươn tay vuốt nhẹ đôi mày đang nhíu chặt kia hỏi: “Làm sao vậy?”
Nửa đêm chàng ấy bị triệu đi gấp, Âu Dương Vũ mơ hồ đoán được chuyện gì.
Quả nhiên, Dạ Trọng Hoa có chút do dự sau đó cũng mở miệng nói: “Ba năm trước ta từng đánh một trận lớn với Bắc Mạc, vì kế sách bị ta nhìn thấu nên Bắc Mạc lâm vào trận địa do quân ta bố trí. Nay bọn chúng ngóc đầu trở lại, không từ một chuyện ác nào gây ảnh hưởng đến cuộc sống dân chúng ở biên giới, cho nên phải chiến đấu một phen.”
Âu Dương Vũ nghe xong chợt ôm chầm lấy hắn, áp mặt vào lồng ngực của hắn, nghe rõ từng nhịp tim mạnh mẽ và điên cuồng như của mình bây giờ chần chờ nói: “Vậy, chàng muốn ra chiến trường sao?”
Dạ Trọng Hoa cúi đầu nhìn thấy gương mặt lo lắng u sầu của Âu Dương Vũ, tâm không khỏi đau lòng nhẹ nhàng vỗ lưng nàng an ủi: “Nàng yên tâm, tạm thời đám binh lính của lão Triệu không phải phế vật.”
Trong lòng Âu Dương Vũ thầm hy vọng trận chiến này có thể nhanh chóng chấm dứt, tốt nhất chồng nàng không cần phải nhúng tay vào, càng không thể để dân chúng Tây Lăng bị liên lụy.Chỉ có điều nghĩ đơn giản như vậy nhưng trong lòng thì vẫn bất an như cũ, nàng có cảm giác chuyện này không hề dễ dàng giải quyết.
Và chuyện nàng lo lắng cũng xảy ra ——
Một Tây Lăng quốc sở hữu hệ thống quân đội cường đại, mạnh mẽ lần này lại bị quân Bắc Mạc đánh cho tơi bời, thậm chí số lượng binh sĩ cùng người dân vô tội chết rất nghiêm trọng.
Bảy ngày sau, tin tức bại trận truyền đến kinh thành, triều đình một phen xôn xao nháo loạn, hoàng thượng nghe xong thì không khỏi tức giận.
Ai cũng không dám tin Tây Lăng quốc lại có ngày hôm nay!
Hoàng thượng lập tức triệu tập quần thần còn có Dạ Trọng Hoa, Dạ Phi Khanh đến đưa ra quyết nghị cuối cùng, kết quả chính là đích thân chiến thần Tây Lăng - Dạ Trọng Hoa tự mình chinh chiến.
Âu Dương Vũ cũng không lạ gì với tin này, Dạ Trọng Hoa là chiến thần, tên tuổi nổi danh khắp tứ phương, nay tình hình chiến sự lâm nguy, đương nhiên chàng ấy buộc phải choàng thêm bộ khôi giáp, ra trận giết địch.
Mặc dù biết Dạ Trọng Hoa là chiến thần bất bại trong đồn đại, nhưng nàng không thể tránh khỏi việc nghĩ đến những tình huống xấu, nguy hiểm có thể xảy ra với hắn.
Trong lòng Âu Dương Vũ thấp thỏm lo âu, không phải nàng không tin tài mưu lược của Dạ Trọng Hoa nhưng đây là thời cổ đại, tàn khốc và đẫm máu, là lấy mạng đổi mạng, không thể không xảy ra những chuyện nói ý muốn được.
Mấy ngày nay Dạ Trọng Hoa đều ở trong cung, Âu Dương Vũ ngày đêm không an tâm, ngủ cũng không yên.
Vất vả mới chợp mắt được thì bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, trong cơn mơ đó, nàng đứng trên một cánh đồng cỏ hoang vu nhìn thấy Dạ Trọng Hoa bị một tên áo đen bất ngờ đâm đến, cả người chàng ấy đều là máu với máu, nàng chạy đến ôm lấy hắn, mùi hương hoa quỳnh quen thuộc dần dần biến mất, chỉ còn lại mùi máu tươi tanh nồng nặc quanh chóp mũi.
Âu Dương Vũ giật mình tỉnh giấc thét chói tai, thanh âm khản nơi cổ họng, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Dạ Trọng Hoa vừa trở về, thấy Âu Dương Vũ ngủ không an giấc, tay không ngừng vung loạn xạ, mồ hôi lạnh tuôn ướt đẫm trán, miệng nhỏ muốn gọi gì đó, nước mắt nơi khóe mi tuôn rơi. Hắn không khỏi lo lắng bước lên nắm chặt tay nàng, một tay khác vỗ lên gương mặt nàng trấn an: “Vũ nhi? Nàng sao vậy? Gặp ác mộng?”
Âu Dương Vũ mở to mắt, nhìn thấy Dạ Trọng Hoa vẫn bình yên vô sự ngồi ở đầu giường, gương mặt khuynh đảo chúng sinh của hắn mang theo dáng vẻ quen thuộc, mùi hương hoa quỳnh vẫn còn đây, bao phủ người nàng, Trọng Hoa, chàng ấy không sao, may thật, chàng ấy vẫn còn đây, không bị thương, đáy mắt lại đẫm lệ, nàng thật muốn vùi vào lòng hắn khóc thật to.
Thật sự sau khi mang thai, tính tình của nàng dễ nhạy cảm hơn bình thường.
Nàng mạnh mẽ nắm tay hắn, đưa đôi mắt lo lắng nhìn hắn, im lặng không nói gì.
Dạ Trọng Hoa cảm nhận được sự run rẫy truyền đến lòng bàn tay hắn, ánh mắt không khỏi nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”Âu Dương Vũ từ từ định thần lại, nàng biết Dạ Trọng Hoa không thể không đi, nàng không được phép khiến hắn lo lắng bận tâm cho mình, nếu không hắn sẽ bị phân tâm, liền cố gắng thở sâu, cười cười, nói: “Không có gì, vừa rồi chỉ giật mình một chút, lát khỏe ngay ấy mà.”
Trước khi Dạ Trọng Hoa rời đi, Âu Dương Vũ vì không yên tâm nên tự mình chuẩn bị một ít bánh bích quy, biết hắn không ăn ngọt cho nên nàng không cho quá nhiều đường, rồi một ít quần áo ấm, kiểm tra hai lần cẩn thận, nàng mới tạm thời yên tâm được một chút.
Vì bụng càng lúc càng to nên chỉ cần hoạt động một hồi thì Âu Dương Vũ đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, xoay người rót một chén trà.
Nhưng không ngờ, nàng không cẩn thận đánh rơi chén trà xuống đất, trên sàn mảnh vỡ sứ văng tung tóe, nước trà văng vãi khắp nơi.
Âu Dương Vũ ngẩn người nhìn mảnh sứ vỡ, cúi xuống định nhặt lên thì vừa chạm vào tay mạnh mẽ rụt trở về, nhìn lại đã thấy một vết xước nơi ngón tay, vết máu đỏ tươi từ từ trào ra.
Âu Dương Vũ nhịn không được kêu lên một tiếng.
Đúng lúc Trúc Lục đi vào, thấy mảnh vỡ trên sàn rồi nhìn vết máu trên tay chủ tử mình, lập tức hoảng hốt hô lên: “Vương phi, cẩn thận!”
Âu Dương Vũ ngốc lăng nhìn miệng vết thương trên tay, trong lòng như có búa tạ đập vào tim mình, càng thêm bất an.
Trúc Lục vội vàng tìm đại phu băng bó cho Âu Dương Vũ, lo lắng trách cứ: “Chuyện nhỏ này cứ để nô tỳ làm là được rồi, sao vương phi có thể tự mình ra tay chứ!”
Âu Dương Vũ cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn mức bình thường, loại cảm giác bất an cứ đeo bám nàng không dứt được.
Dạ Trọng Hoa từ trong cung quay về phủ, nhìn thấy ngón tay Âu Dương Vũ bị băng bó, trên mặt lo lắng khẩn trương hỏi: “Sao lại bị thương?”
Âu Dương Vũ nói: “Không sao, ta có cái này muốn đưa cho chàng.”
Nói xong vội vàng lấy một chiếc lọ, bên trong là nước lọc thanh khiết, có ngâm bạch đà la —— là cây thuốc bất tử có được ở hôm đi vào rừng cây ma quỷ.
Dạ Trọng Hoa cầm lấy thì nghe Âu Dương Vũ tiếp tục nói: “Chàng hứa với ta nhất định phải luôn mang nó bên mình, nó sẽ giúp chàng khi cần thiết.” Trong lòng Âu Dương Vũ âm thầm cầu nguyện, tốt hơn hết là không cần dùng đến nó mới phải, nàng bình tĩnh nhìn Dạ Trọng Hoa một lúc lâu, sau đó mới thở dài thấp giọng nói: “Chàng phải bình an trở về.”
Trong lòng Dạ Trọng Hoa dâng lên một cảm giác không nỡ, lời nói của nàng giống như dòng nước ấm nhẹ nhàng thấm vào sâu thẳm trái tim hắn. Không kìm lòng được, hắn vòng tay ôm chặt lấy nàng, khẽ thì thầm:“Điều này là đương nhiên, nơi này vẫn còn nàng và đứa con chưa chào đời đang chờ ta mà.” Dạ Trọng Hoa thấp giọng cười dịu dàng, tiếp tục nói “Chờ ta quay về.”
“Ừm.”
“Mấy ngày ta không ở bên cạnh nàng, phải biết tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Vâng, ta biết rồi, chàng nhất định cũng phải bảo trọng.”
Dạ Trọng Hoa cùng quân đội đang chờ bắt đầu xuất phát, Âu Dương Vũ tự mình tiễn Dạ Trọng Hoa đến cửa phủ, nhìn bóng lưng rắn rỏi của Dạ Trọng Hoa dần xa rời mắt mình, trong lòng dâng lên cảm giác trống rỗng nhớ nhung, thêm vào đó là sự bất an quẩn quanh không tan.
Chớp mắt đã hai ngày kể từ khi Dạ Trọng Hoa rời đi, mỗi ngày Âu Dương Vũ không ngừng nhớ đến thân ảnh Dạ Trọng Hoa, lo lắng cho hắn, thậm chí có chút hoảng hốt, sợ hãi.
Chỉ có khi nhận được thư tay của Dạ Trọng Hoa, Âu Dương Vũ mới yên tâm được phần nào.
Vì để tránh việc Âu Dương Vũ ở phủ lo lắng, nếu như hắn bận không thể viết thư tay cho nàng, có đôi khi ngắn gọn vài dòng, khi lại chỉ mang theo vài bông hoa dại.
Vì lo lắng không ngừng nên Âu Dương Vũ không ăn được nhiều mặc dù giai đoạn nôn nghén đã khá lên đáng kể, bụng nàng cũng dần dần tạo hình.
Thái hậu nghe tin cháu trai mình đích thân ra trận, nghĩ muốn xem tình hình cháu dâu mình thế nào, vừa đặt chân vào phòng thì nhìn thấy gương mặt trắng hồng có nét buồn bã khó giấu được, cả người khoác lên bộ áo choàng lông cáo ấm áp, bụng thì đã có chút nhô ra.
Bà thì không khỏi đau lòng dặn dò: “Vũ nhi, con đừng nghĩ ngợi lo lắng nhiều thêm phiền lòng, Phi Bạch nhất định sẽ trở về.”
Âu Dương Vũ chỉ cười trừ đáp lại.
Nàng nhẹ nhàng vỗ về bụng mình: “Con à, cha sẽ trở về bên cạnh mẹ con mình... sẽ nhanh thôi.”
Ngày qua ngày trôi qua, vẫn không có tin tức gì truyền đến, có vẻ như trận chiến này vô cùng gian nan.
P/s: Mới đầu edit thì hứng khởi vui quá trời, nửa đoạn sau toàn là ưu với phiền, quân Bắc Mạc gì đó chết tiệt không, vui chưa được bao lâu thì họa ập đến..Thương hai vợ chống bọn họ..còn mười mấy chương nữa...ta sẽ tranh thủ..khoảng thời gian ta sắp thi xong...sẽ edit xong bộ này trước Tết âm lịch..nhớ theo dõi Đại ca suốt chặng đường nhá mấy nhóc....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...