Dạ Phi Hi liếc mắt trừng về phía Âu Dương Vũ, một tia chột dạ nhanh chóng hiện lên trên gương mặt của hắn, oán hận nhìn Âu Dương Vũ: “Nói bừa!”
Giờ phút này, hắn cảm thấy ánh mắt hoàng thượng có chút không ổn, liền lập tức quỳ xuống nói: “Phụ hoàng xin hãy tin tưởng nhi thần, thân là hoàng tử của Tây Lăng quốc đương nhiên sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện thông đồng với kẻ địch phản quốc.”
Hoàng hậu mắt chứng kiến sự tình đang có chiều hướng sai lệch ra khỏi quỹ đạo liền mở miệng nói: “Nô tì nguyện lấy đầu mình ra đảm bảo, Phi Hi tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện như vậy, người có thể thực hiện được việc này chỉ có thể là gian tế của Đông Tấn quốc!”
“Vũ nhi một khi đã gả cho Trọng Hoa thì từ ngay giây phút tuyên thệ thành vợ nên chồng thì chính là Tây Lăng vương phi! Nay hoàng hậu nương nương luôn miệng nói Vũ nhi là gian tế, như vậy có phải đã quá ngậm máu phun người không, hay trong lòng có quỷ nên chột dạ?”
Ánh mắt Hoàng hậu đầy phẫn hận dừng trên người Âu Dương Vũ, hận không thể đâm thủng từng lỗ trên da thịt nàng!
Hoàng thượng đưa tầm mắt đảo qua Âu Dương Vũ rồi đảo đến Dạ Phi Hi, ánh mắt Âu Dương Vũ trông kiên định mà không chút sợ hãi còn Dạ Phi Hi lại mang bộ dáng khẩn trương lo sợ, trong lòng hắn nhất thời dè chừng.
Thái hậu chỉ một lòng hướng về phía Âu Dương Vũ, tin tưởng rằng một người con gái có thể làm ra vô số món ngon, một người con gái có thể cảm hóa được một Dạ Trọng Hoa từ một thằng nhóc lạnh băng, vô cảm trở thành một người có thể nếm đủ vị đời, vị chua khi mỗi lần hắn bị người khác lấy mất đi thời gian quý báu giữa hắn với con bé, vị đắng cay đau xót khi đã từng chứng kiến cảnh người con gái mình yêu thương rơi xuống vực băng, cảm giác sợ hãi và trống rỗng đó, cảm giác ngọt ngào ấm áp, ôn nhu đó thằng nhóc chỉ dành để bộc lộ với một người – là con bé, vậy làm sao có thể mang loại tâm địa xấu xa được? Vả lại dạo trước Dạ Phi Hi từng dối trá lừa lọc nói xấu Âu Dương Vũ trước mặt mình, nói vậy chuyện này chắc chắn có gì đó không đúng. Mỗi lời nói của hắn nàng có chút phòng bị, hắn luôn miệng nói tấm bản đồ biên phòng là do Vũ nhi lấy trộm nhưng chứng cứ lại rất mơ hồ, không chân thực, nàng không khỏi hoài nghi hắn.
Thái hậu thấy hoàng thượng vẫn không thể đưa ra quyết định cho mình liền uy nghiêm nói: “Lời của Vũ nhi rất đáng để xem xét. Phi Hi luôn miệng khẳng định bản đồ biên phòng là do Vũ nhi lấy cắp, đã cử người đến lục soát Ninh vương phủ nhưng lại không thấy gì. Nay Vũ nhi hoài nghi Phi Hi, việc kiểm tra ở phủ Tứ hoàng tử vì sao lại không được? Chẳng lẽ ngay cả cho bản thân mình một cơ hội để thanh minh sự trong sạch cũng không cần sao?”
Dạ Phi Hi vừa nghe thái hậu nói xong, sắc mặt lập tức trắng bệch, trong lòng xuất hiện một tia sợ hãi. Hắn cố gắng trấn an tâm trạng rối bời của mình: “Hoàng tổ mẫu nói sao thì làm vậy đi, dù sao chuyện này tuyệt đối không liên quan đến Phi Hi.”
Hoàng thượng nghe xong thái hậu nói vậy liền cảm thấy có lý, nhíu hai hàng lông mày, nói: “Không liên quan thì tốt, đến lục xoát phủ Tứ hoàng tử, nếu như không có vật chứng, coi như ngươi trong sạch.”Hoàng hậu nhất thời căm giận: “Việc này...”
Dạ Phi Hi phẫn hận trừng mắt nhìn Âu Dương Vũ, giờ phút này nàng quỳ trên mặt đất, lưng rất thẳng, trên gương mặt xinh đẹp rung động lòng người kia mang theo một tia kiên định, còn có ủy khuất lẫn không cam lòng!
Cơ hội tốt như vậy không ngờ lại để cô ta thoát được, còn muốn giá họa cho mình, thấy hoàng thượng cùng thái hậu đã quyết định như vậy, bây giờ có từ chối cũng không thể, dù sao món đồ đó cũng không ở trong phủ mình, việc gì phải tỏ ra e ngại?
Nghĩ như vậy trên mặt Dạ Phi Hi liền mang theo chút tự tin, nói: “Một khi đã như vậy, phụ hoàng hãy phái người đến lục soát, chỉ có một điều nhi thần muốn thỉnh cầu, nếu như sau khi lục soát phủ Tứ hoàng tử xong, không phát hiện ra tang vật và chứng minh được Phi Hi hoàn toàn trong sạch, Phi Hi muốn tự mình khám xét Ninh vương phủ.”
Nói xong, Dạ Phi Hi dùng đôi mắt sắc bén đầy khiêu khích nhìn Âu Dương Vũ, hắn dám khẳng định, tấm bản đồ đó vẫn còn ở trong Ninh vương phủ, hắn nhất định phải tự mình kiểm tra, không thể dễ dàng buông tha cho nàng được!
Âu Dương Vũ bắt gặp được ánh mắt khiêu khích của Dạ Phi Hi, trong mắt hiện lên ý cười lạnh như băng.
Muốn tự mình khám xét Ninh vương phủ của ta?
Chỉ sợ ngươi không có cơ hội đó.
Hoàng thượng lập tức ra lệnh cho người đến lục soát phủ Tứ hoàng tử phủ, trong lòng thầm ôm hy vọng là không.
Ở trong lòng hắn, Dạ Phi Hi vẫn là đứa con trai ruột của hắn, Âu Dương Vũ là con dâu, thiên vị ai hơn ai đương nhiên cũng rõ ràng.
Chẳng qua, đột nhiên trong lòng hắn xuất hiện cảm giác bất an lo lắng, rốt cuộc là kẻ nào có lá gan dám đánh cắp tấm bản đồ biên phòng?!
Thái hậu có chút mệt mỏi liền đứng lên nói: “Vũ nhi, ai gia mệt rồi, con giúp Ai gia dìu trở về điện Phương Hoa đi!”
Hoàng hậu vội hỏi: “Sự tình còn chưa được điều tra làm rõ, Âu Dương Vũ không thể rời đi!”
Thái hậu lạnh lùng liếc nàng một cái: “Chẳng lẽ còn không tin Ai gia?”
Âu Dương Vũ thản nhiên cúi đầu về phía hoàng thượng: “Vì manh mối còn chưa được điều tra rõ cho nên Vũ nhi sẽ ở lại ở điện Phương Hoa, không rời đi, cũng không thể rời đi. Vũ nhi thực sự muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai đang cất giấu tấm bản đồ biên phòng đó, đem hết nước bẩn hắt lên người Vũ nhi.”
Thừa dịp dìu Thái hậu đi trở về điện Phương Hoa, nàng nhanh chóng đưa Hải Đông Thanh ra ngoài không gian. Hải Đông Thanh như một tia chớp sải rộng đôi cánh bay đi, chợt biến mất trong không trung. Âu Dương Vũ khóe môi mỉm cười, lại sắp có trò hay để xem rồi!
Ra khỏi Ngự thư phòng, Âu Dương Vũ đưa tay giúp đỡ thái hậu, bày ra bộ mặt sợ hãi nhỏ giọng nói: “Hoàng tổ mẫu, thật may nhờ có người xuất hiện đúng lúc, nếu không Vũ nhi sẽ bị người khác vu oan giá họa mất!”
“Đúng là quá vô liêm sỉ, thừa dịp không có Trọng Hoa ở đây liền tác oai tác quái đổ lỗi cho con!” Thái hậu nhắc tới chuyện này cũng vô cùng phẫn nộ, kéo tay Âu Dương Vũ, trấn an vỗ lên mu bàn tay nàng “May là có Tùy Vân phát hiện sự tình bất thường một cách kịp thời nên ai gia mới đến sớm để giải oan cho con, nếu không thì không biết lúc này con phải chịu đựng những thứ gì?!”Âu Dương Vũ vờ vỗ nhẹ ngực mình thở phào, cười nói: “Có hoàng tổ mẫu ở đây, Vũ nhi không sợ bất cứ cái gì! Thái hậu muốn ăn gì, bây giờ Vũ nhi đi làm cho người?”
“Ồ được được!” Thái hậu liên tục gật đầu, rất hợp với tâm ý của nàng.
Âu Dương Vũ mới đến điện Phương Hoa không bao lâu thì đã có tin tức rất nhanh truyền đến!
Tìm thấy bản đồ biên phòng ở trong phủ Tứ hoàng tử! Hoàng thượng giận dữ, lệnh ra người áp giải hắn vào thiên lao!
Thái hậu giận dữ, tay cầm chén trà run lên: “Thì ra là cái tên vô liêm sỉ này đứng sau mọi chuyện, nực cười, thật nực cười!”
“Hoàng tổ mẫu bớt giận!” Âu Dương Vũ nghe được tin này, trong lòng âm thầm cười lạnh, nhưng trên mặt lại cố tình bày ra vẻ sợ hãi, “Vậy có khả năng Tứ hoàng tử chính là người tạo phản.”
“Tạo phản?Thân là hoàng tử của Tây Lăng quốc lại đi làm những chuyện như vậy, còn nhân cơ hội muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu con, đạp đổ con, tâm địa hắn thật rắn rết!”
“Hoàng tổ mẫu xin bớt giận, ăn chút điểm tâm Vũ nhi tự tay làm đi!”
Sau khi Dạ Phi Hi bị áp giải vào thiên lao thì đầu óc dường như vẫn chưa thể thích ứng được với tình cảnh hiện tại, hắn rõ ràng đã phái người đặt tấm bản đồ đó giấu ở trong phòng ngủ Âu Dương Vũ nhưng tại sao vật chứng lại xuất hiện trong phòng ngủ của hắn, hay là Âu Dương Vũ đã sử dụng yêu thuật gì?!
Đang trong tình trạng rối răm, lo lắng, không biết phải làm thế nào để thoát khỏi chốn tù đày này. Nếu như chuyện này xử lý không tốt, đừng nói đến chuyện chiếm đoạt được ngôi vị thái tử mà chỉ sợ nửa đời còn lại của hắn phải sống trong cảnh lao tù ẩm mục này.
Nửa đêm, Dạ Phi Hi đột nhiên nhận được một tờ giấy nhỏ, bên trong viết vài chữ ngắn gọn: “Đừng lo lắng!”
Dạ Phi Hi biết đã có người ra tay trợ giúp hắn, tâm tình cũng bắt đầu ổn định, Dạ Phi Khanh đang phục vụ dưới trướng của hắn, nhất định sẽ có cách. Ngày hôm sau, hoàng hậu đi tìm hoàng thượng, quỳ xuống khẩn cầu: “Hoàng thượng, Phi Hi tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện này, cầu xin hoàng thượng hãy thả Phi Hi!”
Hoàng thượng sắc mặt vô cùng khó coi: “Vật chứng rõ ràng được tìm thấy ở phòng ngủ của Phi Hi, ngươi còn lên tiếng cầu xin thanh minh cho hắn?”
Hoàng hậu sắc mặt lập tức liền tái nhợt xuống dưới, lẩm bẩm nói: “Hoàng thượng, đây là vu oan, là vu oan giá họa!”
Hoàng hậu gặp hoàng thượng xoay người muốn đi liền nhanh chóng vươn tay ôm lấy chân hắn. Nhớ tới những lời mà Dạ Phi khanh đã mách bảo cho mình, trong lòng liền trấn định. Tính mạng và tự do của con trai Phi Hi nàng mới là quan trọng nhất, những cái khác nàng có thể đánh đổi được: “Hoàng thượng còn nhớ hôm qua cô cung nữ cắn lưỡi tự sát kia luôn miệng nói Vũ nhi làm không? Có lẽ là nàng đã nhìn lầm người khác thành Vũ nhi?”
“Trẫm đã điều tra rõ việc này! Ngươi đừng phí lời vô ích, nếu việc này là do Phi Hi làm, trẫm tuyệt đối không thể nương tay!”Hoàng hậu lúc này trong lòng run lên từng hồi, tim đập chân run, khẽ vuốt ngực mình.
Lúc này bỗng nhiên có một tên thị vệ chạy vào bẩm báo: “Hoàng thượng, tiểu nhân đã điều tra ra được cung nữ này có một đứa em trai đang phục vụ trong phủ của Tam công tử...”
Lời còn chưa nói xong, trong lòng hoàng hậu không khỏi vui mừng, nhưng trên mặt vẫn cố làm ra vẻ kinh hoảng: “Chẳng lẽ là, lẽ nào...”
“Lẽ nào cái gì?”
Hoàng hậu nói: “Đột nhiên nô tì nhớ ra một chuyện, không biết phải nói thế nào mới phải?”
“Lúc trước có lần Phi Hi và Vân Phỉ có từng thảo luận về tấm bản đồ biên phòng đó... Còn nữa, cái hôm mà tấm bản đồ biên phòng đó bị mất, Vân Phỉ có đến cung của nô tỳ, lúc đó nàng trông có chút kinh hoảng cùng hối hả, sau đó nàng nói thân mình không được khỏe rồi lặng lẽ rời đi.”
Hoàng hậu nhìn thấy hoàng thượng có chút nhíu mày, chớp lấy cơ hội tiếp tục nói: “Hoàng thượng, Phi Hi tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này, chuyện tấm bản đồ bị mất trộm hẳn có thể là do Vân Phỉ giấu trong phủ Tứ hoàng tử!”
“Nô tì cảm thấy kẻ đứng sau vụ việc này chính là Vân Phỉ, Vân Phỉ từ trước đến nay đều không ưa gì Vũ nhi, trong lòng nàng luôn coi Vũ nhi như cái gai trong mắt mình, tìm mọi cách để nhổ ra?! Dạo trước Vũ nhi đã từng cứu nàng một mạng, nhưng nàng lại nghĩ Vũ nhi nhân cơ hội đó động chân động tay khiến nàng cả đời không bao giờ trải qua cảm giác làm mẹ! Sau đó Vân Phỉ bị Trình Cẩm hủy hoại nhan sắc, cũng một mực cho rằng mọi chuyện xả ra đều do Vũ nhi sai khiến, nàng hận Vũ nhi đến mức thấm dần vào xương tủy. Cho nên người mà có thể nghĩ ra loại chuyện ác độc này, thừa dịp Phi Bạch không có ở đây, nỗ lực trả thù!”
“Hoàng thượng, Phi Hi là con trai người, chẳng lẽ người không hiểu rõ bản tính của con trai mình sao?”
Hoàng hậu cũng chỉ vì muốn con trai mình được bình an vô sự, tuy rằng trong lòng cảm thấy áy náy nhưng biện pháp duy nhất có thể cứu vãn tình hình này chỉ có thể lôi Lý Vân Phỉ ra làm kẻ chết thay.
Hoàng thượng khóe môi khẽ động, đúng vậy, hắn tin tưởng con trai hắn sẽ không có ý nghĩ xấu xa độc địa này, cảm thấy lời của hoàng hậu nói có lý vô cùng, lòng dạ phụ nữ luôn hẹp hòi, chỉ có vậy mới làm ra những chuyện vượt mức chịu đựng của con người.
Từ sau khi bị Trình Cẩm hủy đi dung nhan, Lý Vân Phỉ tâm như tro tàn, mỗi ngày đều trốn lui trốn lủi trong phòng, sai ma ma bằng mọi cách tìm được loại thuốc trị liệu miệng vết thương trên da mặt. Chỉ có điều miệng vết thương này quá sâu, mặc dù đã có chút tiến triển nhưng không thể tránh khỏi được việc trên mặt phải lưu lại một vết sẹo dài. Trong lòng nàng cực kỳ hận Trình Cẩm, nhưng trong khoảng thời gian da mặt chưa hồi phục hoàn toàn thì tạm thời nàng chưa ra tay.
Đang nghĩ ngợi mông lung đột nhiên bị một đám người lạ mặt xông vào, đưa nàng vào cung.
“Lý Vân Phỉ, cô đã biết tội của mình chưa?” Hoàng thượng nhìn vết sẹo dài trên mặt Lý Vân Phỉ, sắc mặt vô cùng tồi tệ.
“Không biết Vân Phỉ đã phạm phải sai lầm gì?”
“Ngươi lấy trộm tấm bản đồ biên phòng còn mạnh miệng nói là không biết tội?”
Lý Vân Phỉ căn bản là không hiểu ý tứ của hoàng thượng, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn hoàng hậu nương nương đang ngồi một bên, mắt thấy nàng không hề quan tâm đến tình trạng của mình lúc này.
“Tiểu thư, tiểu thư, người phải cứu tiểu nhân... tiểu nhân cái gì cũng không biết, tại sao tỷ tỷ của tiểu nhân lại là người làm nhân chứng giả a...”
Lý Vân Phỉ nhìn người đàn ông đan run rẩu bên cạnh, người này nàng một chút cũng không quen mắt!
Hoàng thượng uy nghiêm lên tiếng: “Ngươi vẫn cứng đầu không nhận tội?”
Lý Vân Phỉ còn chưa kịp lên tiếng biện bạch thì nghe được tiếng bước chân từ xa chạy đến, một tên công công sống chết chạy vào ghé sát tai hoàng thượng nói vài câu, chỉ thấy đột nhiên sắc mặt hoàng thượng trở nên trắng bệch trông khó coi vô cùng...
Cái gì? Bản đồ biên phòng đã bị tiết lộ?
P/s: Dạ Trọng Hoa anh đang ở đâu...có hay không biết một người vẫn chờ vẫn nhớ...ặc ặc...sến đến nghẹn mất...thế đó..nàng Vũ Nhi này đâu phải kiểu người dễ đối phó, hẳn là truyện vẫn còn tiếp tục..ta cũng chưa xác định bao nhiêu chương nữa thì hoàn, nhưng cũng sắp rồi, vì sau vài biến cố nữa..truyện sẽ nhanh kết thúc...chỉ thầm mong các mặt trời bé con của ta vẫn mãi theo ta, ủng hộ truyện của ta hết mình, ta mà có edit tệ thì cứ góp ý cho Ta nha..thương các nàng nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...