Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Ngày hôm sau, đội ngũ binh lính tùy tùng đã chuẩn bị sẳn sàng trước cổng Ninh vương phủ, chỉ còn chờ chủ tử bọn họ —— Ninh vương ra lệnh một tiếng liền có thể xuất phát, chỉ có điều hai bên trái phải chờ đã lâu nhưng vẫn không thấy Ninh vương đi ra.

Âu Dương Vũ thấy Dạ Trọng Hoa vẫn không có ý định rời đi liền lên tiếng nhỏ giọng nhắc nhở: “Hộ vệ bên ngoài đứng chờ đã lâu rồi chàng nên xuất phát đi.”

Dạ Trọng Hoa vươn tay nhẹ vuốt gương mặt nàng, luyến tiếc nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của nàng, đột nhiên, hắn mạnh mẽ kéo nàng ôm chặt vào trong lòng mình, lực ôm của hắn giống như hận không thể sáp nhập nàng vào người để mãi không rời xa nàng.

Âu Dương Vũ cảm nhận được cái ôm đầy lưu luyến này của hắn, mùi hương hoa quỳnh đặc trưng trên người hắn thoang thoảng khiến nàng không khỏi cảm thấy có chút chua xót, không nỡ để hắn đi.

Tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái đầu nàng, âm thanh trầm thấp vang lên trên đầu nàng, hắn nhìn nàng không chớp mắt, ngữ khí như vừa khẽ thở dài lại giống như không hề dễ dàng: “Vũ nhi, thật muốn mang nàng đi cùng ta, nhưng lần này không thể.”

Âu Dương Vũ thoáng ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt ánh lên tia luyến lưu của Dạ Trọng Hoa, con ngươi đen lại dường như không có ý định buông người nàng, nàng cũng chỉ đành bất lực cúi đầu chậm rãi vòng tay ôm chặt lấy hắn, đầu tựa vào vòm ngực rắn chắc mà ấm áp của Dạ Trọng Hoa, rầu rĩ nói: “Chàng đi sớm trở về.”

Dạ Trọng Hoa khóe môi cong lên, sau đó môi mỏng nhẹ phớt qua gò má nàng thủ thỉ: “Ừ.”

Rồi như đột nhiên nhớ đến điều gì, hắn nhíu mày lên giọng nhắc nhở: “Khoảng thời gian ta không có ở đây, tránh tiếp xúc nhiều với Dung Tùy Vân.”

“Ừ.”

Dạ Trọng Hoa dừng một chút, bỗng nhiên tay hắn vươn ra đặt lên ngực nàng, ý cười thêm sâu sắc: “Nơi này phải luôn nhớ Ta.”

Âu Dương Vũ ôm chặt lấy hắn, áp mặt vào lồng ngực của hắn, nghe những nhịp tim mạnh mẽ và điên cuồng như của nàng bây giờ, thì thầm: “Ừm!”

Dạ Trọng Hoa chậm rãi buông Âu Dương Vũ, nhìn nàng nói: “Ta đi đây.”

Âu Dương Vũ gật đầu, nói: “Đi đường cẩn thận, nhớ tự chăm sóc bản thân thật tốt, đi sớm về sớm.”

Khung cảnh tĩnh mịch giống như từng giọt sương sớm trong veo rơi xuống những tán lá xanh non buổi sáng mai mềm mại dịu dàng, khiến người ta ngây ngất, còn uyển chuyển mang theo vài thanh âm tuyệt diệu. Dạ Trọng Hoa trên khuôn mặt điển trai kia lộ ra một nụ cười ôn nhu. Môi nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn: “Chờ ta trở lại.”

Nói xong, hắn liền xoay người sải bước đi ra khỏi cửa.

Âu Dương Vũ nhìn hình bóng Dạ Trọng Hoa rời đi, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát, hy vọng hắn có thể giải quyết xong trở về sớm.

Đêm qua vì phải bị Dạ Trọng Hoa ép buộc trên nóc nhà đến nửa đêm nên khi Dạ Trọng Hoa vừa đi, Âu Dương Vũ cảm thấy thiếu ngủ vô cùng liền lê bước lên giường ngủ bù thêm lần nữa.Mơ màng ngủ thì bị tiếng đập cửa bên ngoài của Trúc Lục làm cho bừng tỉnh, chậm rãi mở hai mắt, bên tai mơ hồ nghe được âm thanh kêu gọi liên thanh của Trúc Lục: “Vương phi, vương phi.”

Lấy lại bình tĩnh, Âu Dương Vũ đầu óc bắt đầu tỉnh táo, vừa tỉnh ngủ vừa uể oải lên tiếng đáp lại hỏi: “Chuyện gì?”

“Vương phi, người của Âu Dương phủ ở Đông Tấn quốc phái người đến đây! Đang ở đại sảnh chờ người.” Trúc Lục vội vàng nói.


Âu Dương Vũ chậm rãi đứng dậy, đầu dựa vào khung giường, nghe được câu như thế sắc mặt bắt đầu mờ mịt, ánh mắt hiện một tia nghi hoặc, nhẹ nhàng nhíu mày, nói: “Là thật?”

“Nghe nói là lão gia phái người đến xem tình hình của người.” Trúc Lục bổ sung nói.

Âu Dương phủ? Âu Dương Lưu?

Loại cha như hắn lẽ ra phải vui mừng vì sẽ không còn hằng ngày nhìn thấy gương mặt nàng mới phải. Ngoài cái hôm nàng xuất giá cho đến nay, hắn vẫn luôn bặt âm vô tính, Âu Dương Vũ suýt nữa thì quên mình còn có một người cha trên danh nghĩa này, thế nhưng hôm nay đột nhiên phái người của phủ đến tận đây, thật không hiểu tên này đang âm mưu, che dấu loại tâm tư gì.

Có điều, cho dù hắn có muốn giở thủ đoạn gì hay làm gì, nàng cũng sẽ chống mắt lên xem. Âu Dương Vũ chậm rãi đứng dậy, sửa sang đơn giản lại trang phục, đầu tóc, ổn thỏa xong mới đi ra ngoài.

Cho đến khi Âu Dương Vũ đi đến sảnh chính thì trong mắt nàng bắt đầu xuất hiện một tia nghi hoặc, liếc mắt nhìn người đàn ông trước mắt, hắn chính là Trung Thúc trong phủ Âu Dương, người này làm công việc canh giữ cổng Âu Dương phủ, trước kia Âu Dương Vũ có nói chuyện với hắn vài câu.

Âu Dương Vũ tuy biết là vậy nhưng đối với tên này lại không có chút ấn tượng, chỉ cảm thấy kỳ lạ tại sao Âu Dương Lưu lại phân phó chuyện này cho hắn làm.

Trung Thúc thấy Âu Dương Vũ đi ra, liền lập tức hành lễ đứng trước mặt Âu Dương Vũ cung kính mở miệng nói: “Vương phi, người xuất giá đến Tây Lăng đã nhiều ngày, lão gia mỗi ngày đều rất nhớ người nên phái tiểu nhân đến đưa vài món đặc sản ở Đông Tấn quốc thưởng thức hương vị quê nhà, hơn nữa tiểu nhân hôm nay đến đây giúp người có thể vơi bớt đi phần nào nỗi nhớ tình thân.”

Âu Dương Vũ nghe này lời nói, khóe môi ẩn ẩn giơ lên một tia châm chọc, hương vị quê nhà nàng chưa từng thân thuộc với nó lấy lý do gì để tưởng nhớ, thậm chí cái loại tình cảm cha con với cái tên Âu Dương Lưu kia nàng không hề phát sinh, nàng chắc chắn hắn cũng không có mang loại tư tưởng buồn nôn đó, rốt cuộc mục đích thực sự là gì?

Nhìn thấy một loạt món đặc sản kia, đừng nói là...

Như vậy nghĩ, thần sắc Âu Dương Vũ liền lạnh đi không ít, nghĩ đến gương mặt giả tạo chán ghét kia của Âu Dương Lưu, trong lòng liền không khỏi khinh thường, trong lòng chỉ muốn ném tên này ra khỏi phủ liền lên tiếng nói: “ Phiền phụ thân lo lắng, trở về báo với phụ thân, Vũ nhi ở đây sống rất khỏe mạnh, chớ phải lo lắng nhiều.”

Trung Thúc nghe vậy sắc mặt không khỏi vui mừng, nói: “Lão gia hẳn sau khi nghe xong những lời này chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng, lão gia còn nói, nếu như người cùng với vương gia hôm nào rảnh rỗi thì hãy trở về Đông Tấn quốc để ngài ấy nhìn qua một lần.”Âu Dương Vũ gật gật đầu, bảo Trúc Lục thưởng cho hắn ít bạc, hắn ôm lấy bộ mặt vui mừng của mình nhanh chóng rời đi.

Trung Thúc vừa rời khỏi, Âu Dương Vũ liền giận tái mặt, phân phó Trúc Lục cùng vài nha hoàn, mở hết toàn bộ mớ đặc sản kinh tởm này ra, Âu Dương Vũ tay cầm ngân châm thử hết toàn bộ, mắt nhìn thấy kim châm không hề biến sắc, trong lòng liền không khỏi thắc mắc nghi hoặc.

Thức ăn không có độc, vậy rốt cuộc tên Âu Dương Lưu kia muốn làm cái gì?

Nhìn thấy gương mặt quái lạ trước khi rời đi của Trung Thúc vì nó xảy ra rất nhanh nàng căn bản không kịp hiểu được suy nghĩ của hắn lúc đó, đột nhiên trong đầu Âu Dương Vũ chợt lóe qua một ý nghĩ, việc này chắc chắn có ẩn tình gì đó, vô cùng kỳ quái, mày không khỏi nhíu chặt lại, nhìn mớ đặc sản này lâm vào trầm tư.

“Tỷ tỷ.” Một tiếng trong trẻo vang lên khiến Âu Dương Vũ bừng tỉnh trong dòng suy tư, Âu Dương Vũ ngẩng đầu lên bắt gặp Tiểu Nặc đang đứng ở cửa, đôi mắt đen láy trong suốt mở to nhìn Âu Dương Vũ không chớp.

Vì dạo gần đây Dạ Trọng Hoa thường xuyên về phủ cho nên khoảng thời gian ở bên cạnh Âu Dương Vũ hầu như chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tiểu Nặc cảm thấy trong lòng buồn bực không thôi. Hôm nay mới sáng sớm nghe được tin Dạ Trọng Hoa ra ngoài thi hành công sự, liền lập tức vui mừng luyện xong kiếm dùng hết tốc lực chạy đi tìm Âu Dương Vũ, vừa đến nơi thì thấy Âu Dương Vũ đứng đối diện trước rất nhiều chiếc hòm, bên trong toàn là đồ ăn trông rất bắt mắt.

Vì không gặp tỷ tỷ thường xuyên cho nên dạo gần đây hắn cũng chưa khi nào ăn được mấy món ngon do chính tay Âu Dương Vũ làm, nay thấy trước mặt mình bày ra một loạt đồ ăn tinh xảo thế này, liền không khỏi vui mừng chạy đến.


Âu Dương Vũ nhìn thấy bộ dáng thèm thuồng trông mong được thỏa mãn dạ dày của Tiểu Nặc kia liền không khỏi bật cười nói: “Tiểu Nặc muốn ăn cái gì?”

Tiểu Nặc ngượng ngùng gật đầu, trên mặt có chút ửng hồng.

Âu Dương Vũ nói: “Tỷ tỷ sẽ làm cho em ăn, còn mấy thứ ghê tởm không sạch sẽ này.., Trúc Lục, vứt hết chúng đi.”

Nói xong liền nắm tay Tiểu Nặc đi thẳng vào phòng bếp, để lại Trúc Lục đứng phía sau ngơ ngác không biết phải xử lý mớ thức ăn thế nào.

Vứt tất cả? Trúc Lục nhìn một loạt thức ăn mỹ vị, bắt mắt này, trong lòng mâu thuẩn vô cùng, có điều lệnh của vương phi đưa ra nàng có rối răm đến mấy cũng không thể bất tuân, vương phi nàng từ trước đến nay là người chỉ nói một không nói hai, cho nên vẫn phải ném hết tất cả thôi.

Tiểu Nặc đưa mắt chăm chú nhìn mấy chiếc cánh gà mọng mỡ vàng ươm đang được nướng trong lò, tỷ tỷ nói với hắn rằng cái vật đang chạy tự động trước mặt hắn này là lò nướng, có thể lưu lại hương vị đậm đà đặc trưng của món ăn, mùi hương kia tỏa ra khiến hắn không khỏi nhỏ dãi. Cứ chốc lát lại chạy đến bên Âu Dương Vũ hỏi nàng khi nào thì mới có thể ăn.

Âu Dương Vũ nhìn vẻ mặt mong chờ như chết đói đến nơi kia của Tiểu Nặc đột nhiên quên mất chuyện kỳ quái đáng ngờ vừa rồi, vui vẻ nhẹ nhàng véo mũi hắn: “Tiểu quỷ tham ăn, sắp rồi!”Cánh gà này là do chính nàng ra lệnh cho gia nhân chuẩn bị lựa chọn những cánh gà tươi ngon nhất, không giống với các loại cánh gà được đông lạnh ở trong các siêu thị, nếu như không phải vì Tiểu Kỳ Lân phát hiện được hải dương chi tâm, bắt đầu bổ sung năng lượng, không gian bị đóng lại một thời gian thì nàng đã chuẩn bị thêm vài thứ đồ gia vị để tăng thêm mùi vị món ăn.

Nghe lò nướng phát ra một tiếng “Tin”, cánh gà bên trong cuối cùng cũng đã được nướng xong, Âu Dương Vũ mở lò ra, mùi thơm từ bên trong vọt ra ngoài, thấm đượm cả phòng bếp.

Tiểu Nặc nhanh nhảu chạy đến, Âu Dương Vũ thấy vậy lên tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận, nóng.”

Nhìn bộ dáng kia của Tiểu Nặc nàng cảm thấy buồn cười không thôi, Tiểu Nặc có chút ngượng ngùng, vui vẻ nói: “Tỷ tỷ, thơm quá.”

Âu Dương Vũ cười trừ đem cánh gà từ trong lò nướng lấy ra, đặt ngay ngắn vào đĩa, sau đó cầm lấy đôi bao tay nhựa trắng đưa cho Tiểu Nặc, Tiểu Nặc tò mò đưa tay mang vào, sau đó vui vẻ cầm lấy một mẩu vẫn còn đang nóng hôi hổi nhẹ nhàng thưởng thức.

“ Tỷ tỷ, rất ngon a”, tán dương xong hai tay liền không ngừng nghỉ cầm lấy cánh gà, Âu Dương cũng vui vẻ thỏa mãn cười lên tiếng, đem món này thêm vào thực đơn của Viên mãn hẳn sẽ kiếm không ít bạc đây.

Đột nhiên, trong lòng không khỏi nhớ tới buổi sáng hôm nay Dạ Trọng Hoa xuất phát đi giải quyết công sự, không biết chàng ấy đã đi đến đâu rồi, không hiểu sao hắn chưa đi được nửa ngày lại thấy nhớ hắn rồi.

Từ ngày bị Hoàng thượng trách móc, Dạ Phi Hi bắt đầu “hoàn lương”, hoàn lương ở đây nghĩa là hắn an phận ngồi yên ở phủ, cố gắng không gây thị phi xấu cho phủ Tứ hoàng tử hắn, cho nên người khác nhìn vào nghĩ rằng hắn đã bắt đầu cải tà quy chính.

Dạ Phi Khanh tiêu sái bước vào Tứ hoàng phủ, bắt gặp Dạ Phi Hi đang ngồi ở trong viện, nhàm chán đọc sách uống trà.

Dạ Phi Khanh hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, khóe môi cong lên hiện ra một tia trào phúng cười, chỉ có điều nụ cười chỉ xuất hiện trong vài giây rồi biến mất nhanh chóng, trở về với bộ mặt dáng vẻ thư sinh ôn nhuận, lên tiếng gọi Dạ Phi Hi: “Tứ ca.”

Dạ Phi Hi nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình liền ngẩng đầu lên, mắt thấy Dạ Phi khanh liền chỉ thản nhiên gật gật đầu, nói: “Hôm nay, Ngũ đệ rảnh rỗi thế nào lại đến phủ Tứ hoàng tử lụi bại của ta thế này?”

Trên mặt Dạ Phi Khanh vẫn giữ ý cười, chậm rãi tiêu sái đi về phía Dạ Phi Hi, nói: “Tứ ca sao có thể nói như vậy, vì dạo gần đây Phi Khanh có việc cho nên không sớm đến thăm hỏi Tứ ca thôi.”


Dạ Phi Hi cười nhạt một tiếng, nói: “Nay Tứ ca của đệ đã là một kẻ vô dụng, còn mặt mũi nào mà gặp đệ.”

“Tứ ca sao có thể tự hạ thấp bản thân mình, nói ra những lời không bằng một quá phụ mất chồng như vậy. Chẳng lẽ huynh muốn cuộc đời mình chỉ là một màu vô vị ngồi nhâm nhi một chút trà lạnh với quyển sách trên tay mặc cho người khác dắt mũi?”

Dạ Phi Hi nghe vậy có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Dạ Phi Khanh, chỉ thấy hắn nhìn mình, thở dài một hơi, đôi mắt làm ra vẻ tiếc rẻ. Dạ Phi Hi có chút tức giận nhìn Dạ Phi Khanh, nhìn hắn một cái xong lại cúi đầu, làm như không có nghe thấy.Dạ Phi Khanh thấy Dạ Phi Hi vẫn không có chút phản ứng gì, liền tiếp tục kiên nhẫn nói: “Nhị ca nay rất được phụ hoàng yêu quý, có lẽ nguyên nhân chính là Tứ ca, Tứ ca nguyện để mình trở thành vật vô hình trong mắt mọi người?”

Dạ Phi Hi nghe xong nét mặt không khỏi co rút lại, tức giận khôn nguôi, đúng vậy, lỗi đều tại hắn ta, đều chính tên Dạ Trọng Hoa kia đoạt hết thảy! Dạ Phi Hi càng nghĩ càng giận, nắm chặt chén trà trong tay.

Dạ Phi Khanh bắt gặp được bộ dáng này trong mắt liền lóe lên tia thành công gian xảo cười ngọt: “Phi khanh bất tài nghĩ ra được một cách có thể giúp Tứ ca.”

Dạ Phi Hi ngẩng đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, vị Ngũ đệ này, xưa nay đều luôn tỏ vẻ không vướng bận đến quốc sự cũng như tranh chấp trong hoàng cung, có giao tình tốt với vô kể người, chỉ có điều từ trước đến nay hắn vẫn chưa thể nào nhìn thấu được tâm tư của vị Ngũ đệ này, trông thì rất tao nhã là thế nhưng nhìn chung vẫn cảm thấy có chút gì đó không hợp, hắn không thể không đề phòng người anh em khó lường này, đột nhiên hắn muốn hiến kế cho mình, hắn đang có âm mưu gì chăng?

Trong khoảng thời gian hoàng thượng có thái độ vô cùng thất vọng và bất mãn với hắn, hắn cũng đành chỉ biết ngoan ngoãn ngồi yên ở phủ nhàn nhã uống trà đọc sách, nhưng hắn là ai, là con trai ruột của hoàng hậu, là người có tương lai có khả năng nắm trong tay cả thiên hạ, chẳng lẽ lúc này lại như con rùa rụt cổ, không thể ngóc đầu dậy?

Dạ Phi Khanh mắt thấy Dạ Phi Hi nhíu mày suy ngẫm, trong lòng thầm nghĩ, hắn vốn biết vị Tứ ca này là người rất khó đối phó nên suy nghĩ một lát, tiếp tục cười nói: “Nhị ca vốn là người tâm cơ thâm sâu, khó lường, mọi sự đều nắm trong lòng bàn tay, hơn nữa bây giờ lại có thêm Nhị tẩu, mặc dù chỉ trở về được một thời gian ngắn nhưng Phi Khanh cũng đã được nghe nói qua nàng là một người phụ nữ lợi hại hơn bất cứ ai trong số nữ tử trong thiên hạ này. Nhị ca sở hữu nàng chẳng khác nào như mãnh hổ được chắp thêm cánh, nếu hai người đó ở chung với nhau thì chúng ta rất khó mà đối phó với bọn họ.”

Dạ Phi Khanh dùng lý do như vậy thực ra chỉ đang thoái thác sự thật rằng chính hai người này mới khiến cho hắn phải đau đầu phiền não, mới khiến cho hắn phải rơi vào tình thế khó khăn thế này, trong lòng bực bội, giận dữ bắt đầu bùng lên.

Dạ Phi Khanh cẩn thận quan sát sự thay đổi trên sắc mặt của Dạ Phi Hi, thấy hắn vẫn không có phản ứng liền mới yên tâm tiếp tục nói: “Nhưng Phi Khanh nghe nói sáng hôm nay Nhị ca phải rời phủ đi thi hành công sự, có vẻ như phải mất một thời gian, đây chính là cơ hội tốt, hàng phòng thủ đã mất, chỉ còn chờ quyết định của Tứ ca liệu có muốn tiến công không thôi?” Dạ Phi Hi bị Dạ Phi Khanh khiêu khích, trong lòng mâu thuẫn không thôi quét mắt nhìn Dạ Phi khanh, bên môi cong lên một nụ cười lạnh lùng: “Vì sao phải giúp ta?”

Dạ Phi khanh nở nụ cười mang theo một tia bất đắc dĩ, thản nhiên, nói: “Nhị ca vốn chỉ là trưởng hoàng tử bên ngoại, ngôi vị thái tử này rõ ràng phải thuộc về đúng chủ nhân của nó, là của Tứ ca mới phải, Phi khanh chẳng qua muốn giúp huynh một tay, huynh đừng lo nghĩ nhiều.”

Dạ Phi Hi nhìn vẻ mặt thần phục kia của Dạ Phi Khanh, đột nhiên cười to lên. Chỉ cần nắm được nhược điểm của hắn thì chẳng phải có thể điều khiển hắn trong tay rồi sao, hắn mở miệng nói: “Ngũ đệ yên tâm, mọi chuyện của Tứ ca sẽ ổn thỏa như đệ mong muốn, nếu thành công, Tứ ca sẽ không quên công lao của đệ.”Dạ Phi khanh khóe môi mỉm cười, khẽ cúi đầu lên tiếng nói với Dạ Phi Hi: “Tạ Tứ ca.”

Bên trong phủ Tứ hoàng tử truyền ra tiếng cười hào sảng đầy đắc ý vang vọng khắp nơi.

“Buồn cười!” Âm thanh uy nghiêm đầy giận dự quát lên giữa điện, hoàng thượng rống lên đập mạnh tay lên bàn, cả bộ trà cụ đều nảy lên, lắc lư dữ dội. Lúc này đây Hoàng thượng tức giận đến cực điểm không nói nên lời, tấm bản đồ biên phòng đột nhiên không cánh mà bay!

Một vật quan trọng cơ mật lớn đến như vậy, sao có thể nói mất là không thấy tăm hơi được cơ chứ?!

“Người đâu, truyền lệnh của trẫm, phong tỏa tất cả các cửa cung, kiểm tra ẩn thận hết mọi ngóc ngách trong cung cho trẫm!” Hoàng thượng nghiến răng gằn giọng, trong mắt giống như hai ngọn lửa đỏ rực muốn thiêu đốt người đối diện, trong lòng hắn vừa hỗn loạn vừa lo lắng, một vật quan trọng như thế nếu như để lọt ra bên ngoài, hậu quả mà Tây Lăng quốc phải nhận đến lúc đó phải kinh khủng đến mức nào.

Dạ Phi Hi lấy lý do muốn thăm hỏi hoàng hậu nên hôm nay được phép vào cung. Khi vào đến điện thì mắt thấy mẫu hậu đang ngồi cùng Dạ Phi Khanh, khi hai người đưa mắt nhìn nhau liền giơ khóe môi cười.

Mới cùng hoàng hậu hàn huyên một lúc thì chợt nghe được thông tin cửa cung toàn bộ bị phong tỏa, Dạ Phi Hi khẽ cười nhạt đưa mắt liếc về phía Dạ Phi Khanh, trong mắt hai người hiểu rõ chuyện xảy ra. Mới lặng lẽ rời khỏi cung điện hoàng hậu, vội vàng chạy đến ngự thư phòng.

Xuất hết toàn bộ binh mã, thị vị đến kiểm tra, rà soát toàn bộ hoàng cung nhưng vẫn không tìm ra được tấm bản đồ đang ở đâu, hoàng thượng gấp gáp đến mức không ngừng đi loạn xạ trong phòng, trong miệng nói: “Làm sao có thể như vậy được, sao có thể không thấy tăm hơi đâu chứ?! Nhất định đã có người lấy trộm, cẩn thận điều tra rõ cho trẫm, tìm ra được thủ phạm thì giết ngay không cần suy nghĩ!”

Đám cung nữ cùng bọn thái giám thấy khuôn mặt giận dữ của hoàng thượng liền sợ hãi toàn bộ đồng loạt quỳ xuống, đầu đập xuống đất ngay đến thở mạnh cũng không dám.

Hoàng thượng tức giận trừng mắt nhìn đám nô tài vô dụng trước mắt, đột nhiên đáy mắt quét qua bộ dáng đầy mâu thuẫn của một cung nữ, đầu muốn ngẩng lên nói gì đó nhưng rồi lại thôi, trông rất kỳ lạ.


“Ngươi, biết cái gì? Nói!” Hoàng thượng ngón tay chỉ thẳng vào cung nữ kia.

Cung nữ nghe chính mình bị chỉ điểm liền vô cùng kích động, ấp a ấp úng nói: “Hoàng thượng, hoàng thượng, ngày hôm đó nô tỳ... Nô tỳ thấy...” Hoàng thượng dường như không chút kiên nhẫn, quát: “Thấy cái gì?”

Cung nữ kia hít một hơi thật sâu, thuật lại toàn bộ mọi chuyện: “Hôm qua nô tỳ thấy Ninh vương phi vào cung, nói là đi thỉnh an thái hậu, nhưng một lúc sau nô tỳ phát hiện Ninh vương phi không hề đi về phía điện của Thái hậu liền có chút nghi ngờ đi theo vương phi, đi được một đoạn thì nô tỳ phát hiện ra... phát hiện ra Ninh vương phi đang lén lút, có vẻ như đang tìm cái gì...”

“Cái gì? Chuyện ngươi nói đều là thật?” Hoàng thượng thần sắc kinh ngạc, hét lớn một tiếng.

Bị tiếng hét kia dọa cho hoảng sợ, cung nữ kia run sợ dập đầu xuống đất, trong miệng lắp bắp nói: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ không nên đi theo Ninh vương phi, nô tỳ đáng chết!”Hoàng thượng nhìn bộ dáng của tên cung nữ này mới bắt đầu tin tưởng chuyện này là thật, mặt mày tái mét hẳn đi. Trong đầu hiện lên hình bóng cô gái thanh cao am hiểu y thuật, nhìn trông xinh đẹp như một mỹ nhân, Phi Bạch không tiếc lấy sáu tòa thành trì ra để trao đổi. Ánh mắt của nàng sáng ngời mà có thần, cực kỳ linh động, thông minh lại hiểu biết, luôn có trong tay những món đồ hiếm lạ rất thú vị. Nhưng cô gái đó lại đến từ Đông Tấn quốc. Chỉ bằng lý do này thôi đã có thể tước bỏ hết toàn bộ những điều tốt đẹp mà nàng sỡ hữu trong mắt hắn.

Trong đầu Hoàng thượng hắn càng không ngừng nhớ lại bộ dáng dịu dàng, khuôn mặt sắc xảo thông minh khi đối diện với hắn, chẳng nhẽ toàn bộ sự việc này đều do nàng làm? Ngay khi hoàng thượng vẫn còn đang do dự hoài nghi thì bên ngoài truyền đến một tiếng: “Tứ hoàng tử cầu kiến.”

Hoàng thượng vốn đang cực kỳ phiền chán, lại càng không muốn gặp cái loại nhi tử ngỗ nghịch, ngu xuẩn như Dạ Phi Hi, hắn một chút cũng không hề muốn gặp định trực tiếp lên tiếng đuổi đi thì đột nhiên đã thấy Dạ Phi Hi vội vàng chạy vào quỳ xuống trước mặt hoàng thượng nói: “Phụ hoàng! Nhi thần có chuyện quan trọng nhất định phải bẩm báo.” Hoàng thượng sắc mặt khó coi, lên tiếng: “Đây là quy củ mà phận làm hoàng tử như ngươi nên có sao? Phép tắc ngươi đem vứt hết đâu rồi phải không?!”

Dạ Phi Hi dập đầu xuống, bình tĩnh đáp: “Phụ hoàng bớt giận, nhi thần nghe nói tấm bản đồ biên phòng bị mất, nhi thần vì biết rõ một chút sự tình nên mới có chút nóng nảy.”

Hoàng thượng vốn vì chuyện tấm bản đồ biên phòng bị mất trộm cho nên trong lòng lo lắng vô cùng, vừa nghe Dạ Phi Hi nói như vậy, tức giận lập tức tiêu tan nói với Dạ Phi Hi: “Ngươi biết cái gì, nói mau!”

Dạ Phi Hi chậm rãi nâng đầu lên, nói: “Thuộc hạ của nhi thần đã điều tra ra được, có vài tên gian tế của Đông Tấn quốc đã trà trộn vào bên trong Tây Lăng quốc, nhưng không ngờ...”

Hoàng thượng nghe được ba chữ đông Tấn quốc, kết hợp với sự kiện bị mất bản đồ biên phòng, cả người đều bắt đầu căng thẳng: “Không ngờ cái gì?”

Vẻ mặt Dạ Phi Hi làm như khổ sở nói: “Không ngờ rằng ám vệ của nhi thần đã tra ra được mấy tên gian tế ở Đông Tấn quốc này đều liên lạc với Nhị tẩu.”

“Việc này là thật sao?” Lại là Âu Dương Vũ, hoàng thượng sắc mặt ngày càng khó coi.”Thề có trời làm chứng cho Nhi thần không hề dám dám lấy việc này ra để nói giỡn, từng câu từng chữ nhi thần nói đều là sự thật.” Dạ Phi Hi ngay thẳng không chút lo lắng nhìn thẳng về phía hoàng thượng, vẻ mặt kiên định.

Vì tâm cơ của Dạ Phi Hi quá thâm độc nên hoàng thượng vốn cũng không tin tưởng hoàn toàn những lời hắn nói, liền phái người đi điều tra rõ ràng. Ám vệ bên hoàng thượng làm việc hiệu suất vô cùng cao, chỉ một khắc sau đã trở về, ghé sát bên tai hoàng thượng thấp giọng nói vài câu, hoàng thượng vừa nghe xong mắt lập tức biến mất, quát: “Buồn cười! Thì ra cô ta có qua lại, tiếp xúc với người của Đông Tấn quốc!” Khi mọi chứng cứ giả đã được xác nhận xong, Dạ Phi Hi mới chớp thời cơ mở miệng nói: “Phụ hoàng, Phi Hi đã từng nghi ngờ một việc nhưng vì sợ phụ hoàng bảo Phi Hi độc ác vu khống người nhà, nên nay việc đã đến nước này mới dám bộc bạch hết tâm tư mình.”

Hoàng thượng giương mắt nhìn Dạ Phi Hi, ý bảo hắn tiếp tục: “Nhị tẩu ngay từ đầu là một người phụ nữ không thể khinh thường được, nàng vốn là con gái đích nữ của Tả thừa tướng Đông Tấn quốc, đương nhiên sẽ có chút tài năng, ngay cả Phi Hi cũng phải bội phục sự lợi hại của Nhị tẩu.”

“Nhưng phụ hoàng nhớ lại xem trước đây Đông Tấn quốc từng xảy ra sự kiện nhị tẩu từ nhỏ đã có hôn ước với Hoài An vương nhưng lại đột nhiên hủy bỏ khi Nhị ca đến Đông Tấn quốc. Phụ hoàng người nghĩ xem, một người không chỉ thân phận cao quý tiếng tăm lẫy lừng mà tài năng nhan sắc khuynh đảo chúng sinh kia của Hoài An vương lại khiến cho một Ngũ tiểu thư của Âu Dương gia lại không chọn chồng gần, phải chấp nhận lấy chồng xa đến tận Tây Lăng quốc chúng ta?”

Dạ Phi Hi thần sắc rất chi là nghi hoặc.

Hoàng thượng xong những lời này, sắc mặt càng âm trầm, Âu Dương Vũ, thật sự vì tấm bản đồ biên phòng mà tới tận đây sao? Không tiếc gả cho Phi Bạch? Một người con gái trí tuệ đầy người, đa tài đa nghệ lại có thể làm ra những chuyện như vậy? Dù cho hắn có không muốn hoài nghi nàng cũng không thể, ngoài nàng ra, còn có ai đáng khả nghi nào khác.

Rốt cục, hoàng thượng khó khăn mở miệng nói: “Tuyên Âu Dương Vũ vào cung.”

Dạ Phi Hi khẽ cúi đầu, khóe môi nhanh chóng lướt qua một tia cười gian xảo.

P/s: Biết trễ hẹn rồi..biết lỗi rồi các nàng ạ...Cầu xin các nàng lượng thứ...Ta biết các mặt trời nhỏ của ta không phải là kiểu người để tâm đến mấy cái chuyện này đâu ha...có hàng xuất ra là tốt gồi..Cơ mà báo cho các nàng biết trước nga....cái tiêu đề hôm nay nó thế nào thì đúng là viễn cảnh của các chương tiếp theo đó các mặt chời nhỏ của ta ạ...vậy nên Vũ nhà ta bắt đầu bị..ngược gồi...*Gãi đầu* ( ai ngược ai nhẩy?)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui