Âu Dương Vũ từ từ tỉnh dậy trong lòng Dạ Trọng Hoa, vừa mở mắt ra thì đã thấy Dạ Trọng Hoa đưa ánh mắt điềm tĩnh ôn hòa nhìn mình, hàng lông mày rậm dày, sống mũi cao cùng với bờ môi mỏng chất chứa một sự quyến rũ đến chết người, đôi mắt toát lên một tia trầm ổn khí khái mà anh tuấn. Âu Dương Vũ khẽ ho khan che dấu đi sự thất thố của mình lên tiếng hỏi hắn: “Chàng đang suy nghĩ gì thế?”
“Ta đang suy nghĩ...” Dạ Trọng Hoa dừng lại một chút, trong mắt chỉ còn lại sự ôn nhu, hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt đi mái tóc rối của Âu Dương Vũ thở một hơi thỏa mãn trên đỉnh đầu, rồi cất giọng trầm ấm mà quyến rũ: “Được ôm nàng thế này, thật hạnh phúc.”
Gương mặt Âu Dương Vũ không khỏi đỏ rần lên, chẳng biết là vì trong đầu vẫn còn mông lung hình ảnh nhiệt tình của hai người bọn họ đêm qua hay là vì những lời hắn nói. Nàng muốn tránh khỏi cái ôm của hắn nhưng lại bị hắn ôm chặt. Cánh tay người đàn ông tràn đầy sức mạnh. Cả người nàng mềm nhũn, lập tức nằm im.
Dạ Trọng Hoa nhìn vẻ mặt của Âu Dương Vũ, không khỏi bật cười, hắn trong ngực dán tại của nàng trên lưng, nàng đều có thể cảm giác được hắn chấn động. Dạ Trọng Hoa sử chút khí lực đem nàng vòng vo trở về, trong thanh âm khơi mào một chút tà mị: “Sao thế? Để ta đoán xem, Vũ nhi nàng đang ngượng?”
“Ta mới không ngượng!” Âu Dương Vũ lúc này mặt mày đỏ rực lên, chỉ cảm thấy Dạ Trọng Hoa chàng ấy nếu như nói thêm một lời yêu thương nào nữa, nàng không đảm bảo trái tim mình lại đập rộn lên đâu.
Không khỏi vặn vẹo thân mình chống cự cái ôm của hắn “Chàng đừng động tay động chân nữa, ta muốn đứng dậy!”
“Nằm yên đó, để ta ôm nàng thêm một lúc nữa.” Giọng nói của Dạ Trọng Hoa len lỏi vào đôi tai nàng, dịu dàng mà trầm lắng. Dạ Trọng Hoa trong lòng thầm nghĩ chỉ muốn cùng nàng mãi mãi như vậy. Cho dù không làm chuyện này thì hắn vẫn muốn hàng ngày được ôm nàng vào lòng, hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, ngửi lấy hương thơm ngọt ngào dễ chịu trên người nàng, dường như nó khiến cho hắn có thể vượt qua được sự mệt mỏi mỏi khi phải vào triều giải quyết công sự.
Âu Dương Vũ thấy Dạ Trọng Hoa vẫn kiên quyết ôm chặt lấy mình không buông liền cũng không muốn phí sức cự tuyệt, giờ phút này toàn thân nàng đều bủn rủn, có chút mệt mỏi không muốn rời giường nên đành miễn cưỡng ỷ lại nằm gọn trong vòng tay của Dạ Trọng Hoa, nhỏ giọng cùng hắn nói chuyện.
Người hắn tỏa ra mùi hương hoa quỳnh thoang thoảng nhàn nhạt mát lạnh mà dễ chịu, kết hợp với nhau tạo nên một bầu không khí kỳ lạ quấn lấy nàng.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, âm thanh của Trúc Lục vang lên cẩn thận bên ngoài: “Vương phi!...Vương phi! Người đã dậy chưa?” Trúc Lục là một nha hoàn hiểu chuyện cho nên bình thường sẽ không bất ngờ đến quấy rầy chủ tử mình. Lúc này hai hàng lông mày của Dạ Trọng Hoa không khỏi nheo lại, vẻ mặt tức giận bắt đầu hiện lên, Âu Dương Vũ thấy Dạ Trọng Hoa có vẻ như không để tâm đến việc này lắm liền lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì?”
Cảm giác áp bách u ám tỏa ra quanh người Dạ Trọng Hoa càng lúc càng sâu nặng, mang vẻ cường thế khiến cho người khác không khỏi cảm thấy bất an, vừa mới cùng Vũ nhi nói chuyện một lát thì lại có kẻ khác đến phá rối, chán sống rồi?Trúc Lục nghe được âm thanh đáp lại của Âu Dương Vũ trong lòng mới cảm thấy nhẹ nhõm liền thở phào một hơi. Nàng chỉ sợ Ninh vương gia lúc này tức giận đến tận trời muốn băm vằm nàng ra thành trăm ngàn mảnh ấy chứ: “Mới vừa rồi người của hoàng tử Dung Thất tới nói rằng sức khỏe của hoàng tử Dung Thất không được ổn, ăn cái gì cũng không vừa miệng, mặc dù đã cố gắng ăn nhưng chỉ sau một lát thì toàn bộ đều nôn ra.”
Dạ Trọng Hoa nghe được chuyện này có liên quan đến Dung Tùy Vân, sắc mặt liền càng thêm u ám, vẻ mặt trông rất khó coi. Vũ nhi là người con gái mà trong lòng hắn ta luôn luôn mộng tưởng, dường như tên này vẫn chưa từ bỏ cái ý định về một tình yêu đơn phương tuyệt vọng này.
Chẳng phải thương thế của hắn đã hồi phục lên rồi sao? Mới không được Vũ nhi chăm sóc mấy ngày đã không khỏe rồi?
Dạ Trọng Hoa khẽ nhíu chặt mày, trong mắt là hoàn toàn không tin, không đợi Âu Dương Vũ mở miệng nhân tiện nói: “Vương phi mang bệnh trong người, không tiện đến đó, đi đi.”
Trúc Lục lên tiếng vâng vâng dạ dạ, rất nhanh rời đi.
Âu Dương Vũ trừng mắt nhìn Dạ Trọng Hoa: “Nếu không phải tại chàng đánh người ta bị thương nặng thì Dung Thất sao có thể bệnh nghiêm trọng đến thế?”
“Là Ta sai, nàng vừa lòng chưa?!” Hắn không muốn phải cùng nàng hơn thua mãi chuyện vốn không đáng để tâm này. Điều hắn để tâm chính là việc nàng vẫn phải chăm sóc hầu hạ bên cạnh hắn ta.
Nhìn thấy bộ dạng dễ dàng thỏa hiệp của Dạ Trọng Hoa, Âu Dương Vũ có chút giật mình nhưng cũng không thèm để ý đến hắn, đứng dậy đi đến bàn trà viết này nọ. Dạ Trọng Hoa thấy vậy không khỏi nhíu mày thắc mắc hỏi: “Đang làm gì thế?”
“Đương nhiên là kê đơn thuốc cho Dung Thất rồi.”
Dạ Trọng Hoa khóe môi chậm rãi buông ra, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang cặm cụi ghi đơn thuốc kia, trên mặt hắn khẽ lộ một tia vui mừng thoáng lướt qua, Âu Dương Vũ nhìn thấy hắn như vậy, nhịn không được nở nụ cười: “Nếu Ta không nhầm thì dạo gần đây chàng ăn giấm chua hơi nhiều thì phải, chua đến mức ê cả răng người khác luôn a.”
Dạ Trọng Hoa nhịn không được vươn tay véo hai má nàng, đưa khuôn mặt khuynh đảo chúng sinh của mình áp sát vào mặt nàng: “Có muốn nếm thử xem bây giờ ta chua thế nào không?”
“Chàng đừng có dựa gần ta như vậy.” Hắn cần gì phải áp sát vào người nàng vậy chứ, Âu Dương Vũ cảm thấy trong người có chút nóng liền lập tức tạo khoảng cách với Dạ Trọng Hoa, nàng gọi Trúc Lục đến đưa phương thuốc này cho người của Dung Thất.
Không ngờ hai người bọn họ vừa mới dùng xong bữa sáng thì đã nghe hạ nhân thông báo rằng có Ngô ma ma từ trong cung đến, vị ma ma này Âu Dương Vũ có gặp qua vài lần, là ma ma hầu hạ bên cạnh thái hậu. Nay vị ma ma này được thái hậu cử đi đến theo dõi bệnh trạng chăm sóc cho Dung Tùy Vân nên đương nhiên mọi sinh hoạt hay diễn biến bệnh tình của hắn đều được gô ma ma tường thuật lại hết cho nàng. Ngô ma ma vừa nhìn thấy Âu Dương Vũ lập tức hành lễ, tiện đà nói: “Thái hậu nghe nói thân mình của hoàng tử Dung Thất không được ổn định cho nên vô cùng lo lắng, còn mời vương phi trực tiếp đến xem bệnh cho Ngài ấy thì mới yên tâm.”Thái hậu mỗi ngày đều luôn quan tâm đến bệnh tình của Dung Tùy Vân mặc dù từ nhỏ hắn không ở bên cạnh nàng nhưng trong lòng vẫn luôn coi trọng yêu mến hắn. Vị ma ma đều hết tất cả tình trạng của Dung Tùy Vân bẩm báo lại cho thái hậu, thái hậu lo lắng không thôi, liền lập tức lệnh cho ma ma đến mời Âu Dương Vũ đích thân qua xem.
Đôi mắt Dạ Trọng Hoa trở nên âm u, hắn không hề muốn cái tên Dung Tùy Vân kia có bất cứ mối quan hệ gì với Vũ nhi, lại không hề muốn Vũ nhi phải gặp mặt hắn. Nhưng vì đây là ý chỉ của Thái hậu cho nên tạm thời hắn không thể làm trái yêu cầu của bà lão này được.
Âu Dương Vũ nhìn thấy bộ dáng u ám của Dạ Trọng Hoa không khỏi buồn cười, nàng bây giờ cả thể xác lẫn trái tim đều đã thuộc về hắn, hắn còn tức giận cái gì nữa chứ, nghĩ vậy liền tiến lên cầm tay hắn: “Chàng cứ vào triều trước đi, hoàng tổ mẫu đứng ngồi không yên như vậy, có không đi cũng không được, có lẽ ta phải đến xem bệnh tình của Dung Thất một chút, ta sẽ về sớm thôi mà.”
Cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ đôi bàn tay của Âu Dương Vũ, tảng băng trong lòng hắn dường như cũng tan chảy đi không ít, mặc dù Dạ Trọng Hoa không vui với quyết định này nhưng cũng khẽ gật gật đầu lấy lệ.
Vệ Lâm nhìn thấy chủ tử mình trước một bàn đồ ăn không hề có ý định động đũa, trong lòng có chút không đành lên tiếng khuyên nhủ: “Thất hoàng tử, ngài ăn chút gì đi!”
Dung Tùy Vân sắc mặt tái nhợt khẽ lắc lắc đầu: “Ăn cũng vô dụng, tất cả đều nôn ra.”
Vệ Lâm nghe xong những lời này liền không khỏi lo lắng, Dung Tùy Vân từ hôm qua đến nay dù đã cố gắng ăn chút gì nhẹ miệng nhưng toàn bộ đều phun ra, thậm chí cứ mỗi lần nhìn thấy đồ ăn thì đều không có khẩu vị, sáng sớm đã sai người đến mời Âu Dương Vũ đến nhưng hiện tại vẫn chưa thấy người.
Dung Tùy Vân đưa đôi mắt bất đắc dĩ nhìn chén thuốc đã nguội lạnh trên bàn khẽ nói: “Uống thuốc mãi như vậy thật sự rất đắng.”
Miệng đắng, trong lòng cũng đắng chát.
Vệ Lâm nghe như vậy tâm liền càng thêm buồn rầu, nhìn Thất hoàng tử vẫn cố chấp như vậy hắn cho dù có muốn lên tiếng khuyên bảo cũng không dám. Dung Tùy Vân nhẹ tựa lưng vào ghế ngồi, khẽ đưa đôi mắt đầy trông mong vô thức nhìn về phía nào đó.
Trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh phá tan sự tĩnh lặng: “Ninh vương phi đến.”
Hai người chủ tử bọn họ đều không hẹn nhau mà vui vẻ hẳn lên. Trong lòng Vệ Lâm vui mừng khôn xiết, cuối cùng Ninh vương phi cũng chịu xuất đầu lộ diện! Chỉ cần nàng đến đây thì chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết vấn đề nan giải này.
Đôi mắt Dung Tùy Vân thoáng hiện lên một tia mừng rỡ, hắn còn tưởng rằng hắn sẽ không còn được gặp lại Tiểu Ngũ. Hắn muốn mỗi lần đứng trước mặt nàng sẽ không phải đối diện với nàng với khuôn mặt đầy tái nhợt hay với một cơ thể suy yếu hay thậm chí đôi chân bủn rủn không thể đứng vững, hắn muốn nàng nhìn hắn với một Dung Tùy Vân khỏe mạnh, chỉ có điều cả ngày nay cơm hắn thấy đều nuốt không trôi, cả người đều kiệt sức, mềm ngoặt ra, ngay cả đứng dậy đều dường như là một chuyện rất khó khăn.Âu Dương Vũ tiến vào phòng nhìn thấy một bàn đồ ăn đầy những món mỹ vị, hương thơm hấp dẫn. Nhưng có một điều là hiện trạng của chúng đều vẫn được gữ nguyên, không có dấu hiệu đũa đã được động qua. Dung Tùy Vân cố gắng đứng dậy khẽ cười dịu dàng với nàng: “Tiểu Ngũ, nàng đến rồi.”
Âu Dương Vũ cố ý dùng sức ngửi mớ đồ ăn trước mặt, khoa trương nói; “Đồ ăn ngon thế này, sao huynh không ăn một chút đi?”
Âu Dương Vũ dùng đũa gắp chút đồ ăn nhẹ bỏ vào trong bát hắn: “Xem huynh đi, đói đến mức tóc muốn bạc rồi kìa,, mau ăn nhiều một chút.”
“Ừ.” Dung Tùy Vân cầm lấy đũa gắp một miếng, nhưng với mới kề bên miệng thì một cảm giác chua chát như chực trào từ dưới cổ họng trào lên khiến Dung Tùy Vân không khỏi nhanh chóng buông đôi đũa xuống, hắn nặng nề thở dài một hơi, “Ta không muốn ăn.”
“Sao có thể được?”Trước khi Âu Dương Vũ đến đây đã nghe ma ma nói qua rằng Dung Tùy Vân từ hôm qua đến nay vẫn chưa cho thứ gì vào bụng, vốn cơ thể đã suy nhược, nay lại không ăn, chuyện này sao có thể chấp nhận được?
“Thuốc đã uống chưa?”
Vệ Lâm đứng một bên còn chưa kịp mở miệng khai báo thì đã nghe được Dung Tùy Vân nói: “Vị thuốc rất đắng, ngửi thôi đã không chịu nổi rồi.”
“Bệnh của huynh sao lại nghiêm trọng đến mức này?” Nàng vươn tay lên đặt lên tay Dung Tùy Vân bắt mạch, thương thế của huynh ấy hầu như đã tốt lên nhiều, chẳng lẽ mấy món ăn này không hợp với khẩu vị của huynh ấy.
Âu Dương Vũ lại lên tiếng hỏi: “Có món nào huynh đặc biệt thích ăn không?”
Dung Tùy Vân lắc lắc đầu: “Bây giờ mặc dù bụng rất đói nhưng trong đầu đều không thể nghĩ ra nổi được một món.”
Hắn nhìn Âu Dương Vũ, trong mắt dẫn theo vài phần bất đắc dĩ: “Nhưng khẳng định với Tiểu Ngũ rằng mấy món ăn trước mắt, Ta nuốt không trôi...”
“Vậy để Ta thử xem.” Âu Dương Vũ nhớ tới những món ăn mà nàng hay làm cho Dạ Trọng Hoa hồi bị thương nặng, tài nấu ăn của nàng cũng không tệ. Nghĩ vậy Âu Dương Vũ liền xoay người đi vào phòng bếp làm một canh gà hầm nấm, bên trong còn cho thêm ít vị thuốc bổ vào, sau khi nấu xong mới đem đến cho Dung Tùy Vân.
Trong lòng Âu Dương Vũ có chút không rõ ràng, nếu như vẫn không có tác dụng gì, hắn vẫn một mực nôn ra vậy thì nàng chỉ còn cách châm cứu cho hắn, nếu như vẫn không hẳn là phải nổ lực hằng ngày bồi bổ thêm vài vị thuốc cho hắn dùng.
Âu Dương Vũ đem bát canh gà hầm nấm đưa đến trước mặt Dung Tùy Vân: “Đây là món canh do chính tay ta làm, huynh nếm thử xem?”
Dung Tùy Vân nhìn thấy bát canh gà trước mặt, nhìn lớp nước dùng sóng sánh màu sắc trông rất bắt mắt, mùi thơm xông thẳng vào mũi. Con ngươi Dung Tùy Vân không khỏi lóe lên sáng rọi, cười yếu ớt: “Tiểu Ngũ tự tay làm, ta đương nhiên sẽ phải nếm thử rồi.”
Âu Dương Vũ cười nói đùa một câu: “Vâng, là đích tay ta làm, huynh có gan không nếm thử đi?”
Dung Tùy Vân cầm thìa đưa một ngụm canh vào miệng, chậm rãi nuốt xuống, sau đó lại thêm một thìa nữa. Lúc mới bắt đầu hắn còn có chút buồn nôn nhưng một lúc sau hương vị đều thấm dần lan tỏa nơi khoang miệng khiến cho hắn không khỏi ham muốn thêm một thìa nữa. Hắn tao nhã nhấc thìa lên ăn, cho đến khi ăn hết bát canh kia hắn vẫn cảm thấy chưa đủ liền ngại ngùng hỏi: “Còn không?””Còn.” Âu Dương Vũ chậm rãi thở phào, chỉ cần huynh ấy ăn được một chút gì đó là tốt rồi. Nàng sai người xuống bếp mang thêm một bát nữa đến cho hắn, Dung Tùy Vân từ từ thưởng thức, sắc mặt bắt đầu hồng hào hẳn lên nhìn có vẻ cũng tốt lên nhiều, hắn buông thìa trong tay lên tiếng tán thưởng “Tài nghệ nấu ăn của Tiểu Ngũ quả thực không ai sánh bẳng, món này rất ngon.”
Dung Tùy Vân ăn xong hai chén canh mới cảm thấy ấm bụng một chút, cả người cũng không còn khó chịu nữa.
Vệ Lâm nhìn thấy chủ tử mình xơi liền hai bát canh, trong lòng nhẹ nhàng thở ra nhưng vẫn khẩn trương nhìn hắn: “Thất hoàng tử, bây giờ ngài có cảm thấy buồn nôn không?”
Dung Tùy Vân khẽ lắc đầu nói: “Dường như là không, cảm giác muốn phun hết thức ăn ra ngoài đã hoàn toàn biến mất.”
Âu Dương Vũ trong lòng liền yên tâm hẳn ra, một mặt vì sợ Dung Tùy Vân cảm thấy khó chịu khi ngửi thấy mùi vị thuốc trong canh cho nên mới kết hợp thêm một ít mứt táo để ác đi vị đắng của thuốc. Sau khi làm xong mọi việc mới phát hiện mặt trời đã lên đến đỉnh, sợ rằng Dạ Trọng Hoa sẽ bực bội mất hứng cho nên nhanh chóng cáo từ hồi phủ.
Đột nhiên Ngô ma ma từ bên ngoài vào tất cung tất kính nói: “Thái hậu có lệnh nếu như Ninh vương phi tìm ra được cách khiến cho hoàng tử Dung Thất ăn được thì kể từ ngày hôm này làm phiền Ninh vương phi ở lại đây chiếu cố cho hoàng tử Dung Thất.”
Âu Dương Vũ có chút ngạc nhiên không thể tin: “Hả?”
“Thái hậu nương nương còn nói, vì Thất hoàng tử đã từng cứu Vương phi một mạng cho nên nhân cơ hội này báo đáp ân tình. Hoàng tử Dung thất cơ thể suy nhược, mong vương phi khoan dung.”
Từ hôm Thái hậu đã xác nhận được mối quan hệ giữa Âu Dương Vũ với cháu ngoại mình chỉ đơn giản là tình huynh muội, cho nên mới yên tâm lệnh Âu Dương Vũ ở bên cạnh chăm sóc Tùy Vân với phương châm chính là chữa khỏi bệnh là trên hết, lấy bệnh nhân làm trọng.
Có điều trong lòng Âu Dương Vũ vẫn có chút băn khoăn, Dạ Phi Khanh nếu có thể mách kẻo chuyện này với Thái hậu, vậy thì...
Dung Tùy Vân nhìn thấy nét mặt khó xử của Âu Dương Vũ, ánh mắt hắn liền có chút ảm đạm nói: “Đừng khiến cho Tiểu Ngũ phải khó xử, nàng ở chỗ này không tiện cho lắm vả lại bệnh tình của Ta đã không còn gì đáng ngại, Tiểu Ngũ nàng cứ yên tâm, có thứ gì đó vào bụng là ổn rồi.”
Âu Dương Vũ trong lòng không khỏi áy náy, Dung Tùy Vân vốn là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng làm sao có thể vô tâm xem nhẹ bệnh tình của huynh ấy đây.
Vị ma ma kia chứng kiến một màn như vậy, liền nói tiếp: “Mấy ngày nay Thái hậu luôn ăn chay niệm phật, hy vọng hoàng tử Dung Thất có thể sống một cuộc sống khỏe mạnh. Mọi thái y trong cung đều đến bó tay với bệnh trạng này của ngài, mọi niềm tin đều được đặt vào phương thuốc và cách chữa trị của vương phi mà thôi.”
Nếu như cự tuyệt vậy rõ ràng là nàng đang công nhiên nghịch chỉ của Thái hậu, Âu Dương Vũ bất đắc dĩ gật gật đầu, quay đầu nói với Dung Tùy Vân: “Không sao, cũng không có gì là không tiện. Chỉ có điều ta phải về Ninh vương phủ một chuyến, một lát nữa sẽ lại đến.””Được.” Dung Tùy Vân khẽ gật đầu, khóe môi giơ lên một tia cười ấm áp như gió xuân thổi qua, trong mắt lóe lên một tia vui mừng, trong lòng hắn đột nhiên nảy sinh ra một ý nghĩ, nếu như hắn vẫn cứ ốm bệnh thế này thì tốt biết bao, như vậy Tiểu Ngũ sẽ luôn ở bên cạnh hắn, chăm sóc hắn, hắn sẽ mỗi ngày được nhìn thấy nàng.
Loại ý nghĩ này hắn rõ hơn ai hết, càng kéo dài chấp niệm này thì chỉ càng khiến cho bản thân mình phải sống trong đau khổ.
Âu Dương Vũ vội vàng chạy về Ninh vương phủ thì đã nhìn thấy Dạ Trọng Hoa ngồi nơi ghế đá hoa viên chờ nàng, nhìn hắn nhàn nhạt uống trà, trông bộ dáng cực kỳ u ám. Bộ dáng đó như đang cảnh cáo nàng nếu như nàng ở lại đó thêm phút giây nào nữa khẳng định hắn sẽ đích thân đến biệt viện Dung Tùy Vân san bằng nơi đó rồi lôi nàng về phủ.
Mắt nhìn thấy Âu Dương Vũ trở về, trong mắt hắn hiện lên ý cười nhàn nhạt, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía thân ảnh nhỏ bé trước mặt mình. Sau đó hắn buông chén trà, đứng dậy đi về phía nàng, dáng người hắn vô cùng anh tuấn, đôi môi lộ vẻ ngạo nghễ, lạnh lùng, toàn thân phát ra khí chất bức người, bàn tay lớn của hắn vươn ra ôm gọn gương mặt nàng, ngón tay thon dài nâng cái cằm nhỏ của nàng, giọng nói cũng có ý thức mà thấp xuống: “Người bên cạnh hắn ta chết hết rồi sao?” Nàng trông có chút tiều tụy, hắn không khỏi nén cơn tức giận đang chực trào ra khỏi lồng ngực mình
“Huynh ấy bị thương, ngay cả ăn uống đều nuốt không trôi. Nhưng cũng may đồ ăn Ta nấu hắn có thể nuốt được.”
“Buồn cười, tại sao chỉ những món ăn nàng làm hắn mới có thể nuốt trôi?” Dạ Trọng Hoa có cảm giác tên tiểu bạch thỏ kia đang cố ý giả bệnh sau đó tìm mọi cách buộc Vũ nhi phải luôn túc trực ở bên cạnh hắn, rồi lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, Vũ nhi của hắn sẽ....Dạ Trọng Hoa nhíu chặt mày, nôn nóng cầm lấy tay Âu Dương Vũ “Không cho phép nàng đi!”
“Bệnh tình huynh ấy giờ rất trầm trọng, mà huynh ấy thà rằng để bản thân mình chịu đựng chứ không hề nói cho Ta biết một lời. Cơ mà chàng thử nghĩ lại xem, người khởi xướng mớ hỗn độn này không phải là chàng sao?” Âu Dương Vũ lạnh nhạt hừ một tiếng nói, “Ngươi nếu chẳng phải xúc động, nay hắn sao lại bệnh nặng, nếu không ngươi tìm thái hậu đi?”
Dạ Trọng Hoa trong lòng khó chịu cực kỳ, muốn có một bữa ăn do đích thân vương phi của hắn nấu cũng vô cùng khó khăn, nay lại dễ dàng có thể nấu ăn cho một người đàn ông khác bên ngoài, còn muốn ở bên cạnh tên đó thêm mấy ngày, chuyện này thử hỏi thân là một người chồng như hắn có thể chấp nhận phu nhân của mình làm như vậy sao?!
Kết quả là Dạ Trọng Hoa hắn tạm chấp nhận chuyện này nhưng với một điều kiện là hắn sẽ đi cùng Vũ nhi! Dù sao công việc triều chính cũng không đến mức rắc rối cần đích thân hắn giải quyết.
Từ sau khi Âu Dương Vũ rời đi, Dung Tùy Vân luôn ở trong biệt viện chờ nàng, cảm giác hồi hộp trông mong khi thấy nàng đột ngột đều bị dập tắt một cách phũ phàng, ý cười trên mặt cũng vì cái người phía sau nàng làm cho méo mó đi: “Tiểu Ngũ, nàng đã đến...”
Khóe môi Dung Tùy Vân liền có chút cười khổ, trong lòng tự chế giễu mình.
“Bữa tối vẫn chưa ăn?”Vệ Lâm đứng một bên lo lắng lên tiếng: “Thưa vương phi, vẫn chưa, thất hoàng tử mới vừa rồi ăn xong thì lại nôn.”
Âu Dương Vũ nhíu mày lo lắng, Dạ Trọng Hoa đứng phía sau,trong mắt vẫn bình tĩnh không hề dao động nhìn người đàn ông suy nhược trước mặt, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, có chút lạnh lùng, lại có chút châm biếm. Hắn không nói lời nào chỉ lặng lẽ nắm chặt lấy tay Âu Dương Vũ như muốn cho nàng biết rằng hắn không hề thích nhìn thấy cái loại sự tình này tiếp tục xảy ra.
Âu Dương Vũ đưa cho Dung Tùy Vân một cái hộp đựng thức ăn nho nhỏ lên tiếng căn dặn: “Đây là một ít điểm tâm ta làm cho huynh, huynh cứ ăn trước đi cho ấm bụng, đợi Ta xuống bếp làm chút cháo cho huynh ăn.”
Điểm tâm này là do ban chiều nàng sử dụng một ít mạch hạt dẻ với hương vị ngọt lịm quyện sánh, chẳng qua bảo Dạ Trọng Hoa thử một chút thì bị hắn cự tuyệt hoàn toàn. Ngọt không phải là khẩu vị của hắn a.
Dung Tùy Vân cầm lấy nói: “Vất vả cho Tiểu Ngũ rồi.”
Âu Dương Vũ lắc lắc đầu, Dung Tùy Vân bệnh nặng vẫn chưa khỏi, một chút điểm tâm này thì có là gì. Dạ Trọng Hoa khẽ nhíu mày tay vươn ra ôm chặt thắt lưng nàng rời đi.
Dạ Trọng Hoa đi theo Âu Dương Vũ vào phòng bếp, Âu Dương Vũ lại muốn đẩy hắn đi ra ngoài: “Chàng đứng bên cạnh ta, ta nấu ăn không được thoải mái.”
“Vì sao?”
“Ánh mắt của chàng lạnh lẽo sắc bén cứ như thể đang muốn nhốt ta vào cũi thế kia thì Ta nào có tâm trạng nấu ăn a.”
“Chuyện nàng có thoải mái hay không thoải mái quan trọng sao, dù gì thì những món ăn này nàng có phải làm cho Ta ăn?”
Âu Dương Vũ: “Chàng..?!“.
Âu Dương Vũ chiếu cố Dung Tùy Vân một ngày ba bữa, đương nhiên cứ mỗi tối đều được Dạ Trọng Hoa hộ tống về nhà, để một mình nàng ở bên cạnh một người đàn ông khác, hắn không làm được, cũng không cho phép xảy ra chuyện đó.
Sáng sớm, Dạ Trọng Hoa vốn có việc triều chính cho nên bất đắc dĩ đành để nàng một mình ở biệt viện Dung Tùy Vân, hắn trước khi đi căn dặn nàng đủ điều sau đó mới yên tâm rời đi. Âu Dương Vũ vừa đến biệt viện thì đã phát hiện Dung Tùy Vân nằm ở trên giường cả người đều nóng rực như lửa thiêu đốt khiến cho làn da đều phiếm hồng. Âu Dương Vũ cho hắn uống một ít thuốc hạ sốt, lúc này hắn mới ổn lên được một chút.
Âu Dương Vũ nhìn Dung Tùy Vân cảm thấy có chút nghi hoặc, các triệu chứng này lẽ ra không nên xảy ra nữa mới phải chứ.
“Tiểu Ngũ, trong khoảng thời gian nàng luôn ở bên cạnh ta, làm bạn với ta, ta rất vui, nhưng cũng chính vì điều này khiến trong lòng ta không khỏi băn khoăn.” Sau hai ngày được Âu Dương Vũ chăm sóc, Dung Tùy Vân tinh thần hôm nay không tệ, sức khỏe đã kha khá hơn nên cùng Âu Dương Vũ tản bộ ở hoa viện sau biệt viện, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người hắn càng tôn lên vẻ hào nhoáng với vóc dáng mỹ mạo của hắn. Đột nhiên hắn dừng trước mặt Âu Dương Vũ giang hai tay, sau đó lấy từ trong lòng mình ra một khối bảo thạch màu xanh lam”Tặng nàng.”Đây là một khối ngọc bội có màu xanh màu nước biển.xanh trong, lấp lánh. Vì ở dạng hình lồi cho nên ngọc bội phản xạ ngôi sao sáu cánh khi được ánh sáng mặt trời trực tiếp chiếu vào trông rất thần bí.
“Đây là...” Âu Dương Vũ theo bản năng muốn cự tuyệt, lại nghe đến trong đầu phát ra Tiểu Kỳ Lân vui thanh âm, “Chủ nhân! Chủ nhân! Là hải dương chi tâm, là hải dương chi tâm a, chủ nhân ngươi cầm nhanh đi a.”
Âu Dương Vũ vươn tay cầm lấy hải dương chi tâm, đột ngột cảm nhận được một luồng khí ẩn thần kỳ truyền thằng từ tay nàng lên đến não.
Vậy quý giá như vậy, nàng không muốn nhận, nhưng ——
Âu Dương Vũ định trả lại món bảo vật đó thì Dung Tùy Vân lại nhanh tay hơn giữ chặt lấy cánh tay nàng, trong lòng vui vẻ, ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn nàng, hắn nắm chặt tay nàng, giữ chặt hải dương chi tâm trong lòng bàn tay nàng: “Sức khỏe của chỉ cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa thì sẽ hoàn toàn hồi phục, đến lúc đó nàng cũng sẽ không còn ở đây nữa, cho nên nàng hãy xem thứ này như món quà kỷ niệm trước khi rời đi.”
“Ta...”
“Cầm lấy, Ta không muốn phải nói thêm lần nữa.”
Dung Tùy Vân không nói cho nàng một sự thật rằng món quà này chính là hải dương chi tâm – là món quà duy nhất mà mẫu thân hắn tặng hắn trước khi người ra đi, vẫn luôn giữ nó bên mình, mỗi khi cảm thấy cô đơn hắn đều luôn cẩn thận lấy nó ra ngắm nhìn, hắn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ tìm được một cô gái có thể đủ tư cách để cầm lấy khối ngọc bội quý này nhưng bây giờ, cuộc đời đưa đẩy đã cho hắn gặp được Tiểu Ngũ trải qua bao nhiêu hương vị của một chuyện tình không được đối phương đáp lại, mặc dù không nhận được trái tim nàng nhưng hắn hy vọng qua miếng ngọc bội này hắn và nàng có thể ràng buộc nhau ở một mức độ nào đó, tình bằng hữu, hay cao hơn là bằng hữu duy nhất.
Sau khi Âu Dương Vũ cầm lấy hải dương chi tâm, nàng cũng không muốn gạt Dạ Trọng Hoa nên cùng Dạ Trọng Hoa nói chuyện về việc Dung Tùy Vân tặng món quà này cho nàng, chỉ nói rằng là món quà kỷ niệm. Có điều Dạ Trọng Hoa sau khi nghe xong những lời này, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt sắc bén như dao hai lưỡi muốn lăng trì nàng: “Trả lại cho hắn, nếu nàng muốn ngọc bội này nọ, ta có thể cho nàng!”
Âu Dương Vũ có chút luyến tiếc nhìn hải dương chi tâm, nếu như bây giờ có được món đồ này thì Tiểu Kỳ Lân có thể sớm đến ngày đi ra khỏi không gian tùy thân, hơn nữa không gian tùy thân có thể sẽ nhanh chóng được thăng cấp, thất bảo tháp cũng sẽ dễ dàng mở thêm vài cửa.
Dạ Trọng Hoa thấy nàng có bộ dáng khó xử chụp ở của nàng ót thượng: “Bổn vương không biết rằng vương phi là kiểu người thích ngọc này ngọc nọ, bổn vương trong lòng cảm thấy mâu thuẩn vô cùng, lúc trước bổn vương đưa cho nàng sính lễ, nàng không chút do dự bán hết chúng để lấy tiền mặt. Còn bây giờ trông bộ dạng nàng thì có vẻ như không nỡ.”
“Này không giống với... thứ này đối với ta mà nói rất hữu dụng.” Âu Dương Vũ không biết phải thanh minh với hắn như thế nào mới phải, cũng không biết phải nói chuyện không gian tùy thân với hắn như thế nào, chỉ có thể lắp bắp nói vài câu có lệ.”Nếu như hữu dụng, vậy thì giữ lấy. Chúng ta sẽ tặng quà đáp lễ hắn.”
Ngày hôm sau, Dạ Trọng Hoa mang Âu Dương Vũ đến biệt viện của Dung Tùy Vân.
Dạ Trọng Hoa tiêu sái đứng trước mặt Dung Tùy Vân mở miệng nói: “Vũ nhi vì không hiểu chuyện thích nhận đồ vật này nọ của người khác. Cho nên hôm nay đến đây tặng quà đáp lễ cho ngươi.”
Dạ Trọng Hoa sai người mang một chiếc hộp tinh xảo đến trước mặt Dung Tùy Vân sau đó mở ra.
Bên trong là một cây quải trượng ( cây gậy chống) được làm từ gỗ cây đàn, nhẹ bền mà tinh xảo, trên bề mặt được điêu khắc những hoa văn tinh xảo, đặc biệt trên đầu cây quải trượng được đính rất nhiều viên bảo thạch hoa mỹ, loại lớn loại nhỏ gì cũng có, thoạt nhìn rạng rỡ vô cùng trân quý.
Âu Dương Vũ bị món quà đáp lễ của Dạ Trọng Hoa dọa cho sợ khiếp người, hắn tặng món quà này là ý gì?
Nàng còn chưa kịp mở miệng thì Dạ Trọng Hoa lại nhanh hơn một bước nở nụ cười ấm áp với Dung Tùy Vân nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén: “Sức khỏe ngươi không được tốt, dùng thứ này rất tiện cho ngươi!”
Vệ Lâm đứng một bên tức giận vô cùng, Dung Tùy Vân chần chừ một lát vẫn vươn tay nhận lấy, thản nhiên cười cười: “Cảm ơn.”
Dạ Trọng Hoa hơi nhếch mép bất ngờ thốt lên một câu: “Món nợ coi như đã thanh toán xong!”
Sau khi Dạ Trọng Hoa tặng quà xong thì ngày hôm sau Âu Dương Vũ phát hiện Dung Tùy Vân lại đổ bệnh, Âu Dương Vũ bị buộc phải ở lại nửa ngày, chợt nghe âm thanh Vệ Lâm lạnh lùng nói: “Mỗi lần Ninh vương đến đây thì Thất hoàng tử lại sinh bệnh! Còn tặng cây quải trượng kia, đây không phải cố ý là muốn nguyền rủa người sao!”
Âu Dương Vũ chỉ làm như không nghe thấy, giúp Dung Tùy Vân châm cứu trị liệu, trong lòng vô cùng rối rắm, bệnh này tại sao vẫn cứ phát tác như vậy.
Trưa hôm sau Âu Dương Vũ trở về từ biệt viện của Dung Tùy Vân thì đã thấy Dạ Trọng Hoa ngồi bên bàn công sự, mặt mày nghiêm nghị có chút khó chịu liền không khỏi thắc mắc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Sáng sớm hôm nay Dạ Trọng Hoa bị tuyên vào cung, khi trở về đã là gần trưa, nhìn thấy Âu Dương Vũ liền nói: “Ta có việc phải rời phủ một thời gian.”
Âu Dương Vũ không khỏi sửng sốt: “Đi đâu?”
“Giang Nam.” Dạ Trọng Hoa đứng dậy ôm chặt Âu Dương Vũ trong lòng, Giang Nam dạo gần đây quan ô tham nhũng hoành hành, kỷ luật đều loạn hết lên. Hắn muốn đích thân đến đó để kiểm tra. Nghĩ đến chuyện phải rời nàng một thời gian, trong lòng không khỏi có chút đau nhói không nỡ.
Chỉ đơn giản là siết chặt vòng tay ôm chặt lấy Âu Dương Vũ không nói lời nào. Âu Dương Vũ thấy hắn như vậy, trong lòng có chút không yên, nụ cười hơi cứng ngắc: “Đi bao lâu?”
Dạ Trọng Hoa hờ hững lên tiếng: “Nửa tháng.”
Hô, Âu Dương Vũ thở dài nhẹ nhõm, nhìn bộ dạng của hắn nàng còn tưởng là đi đến mấy năm ấy chứ. Nàng nhẹ nhàng giãy khỏi cái ôm ấm áp của hắn: “Khi nào thì đi, ta giúp chàng chuẩn bị hành lý?”
Dạ Trọng Hoa nhìn Âu Dương có bộ dáng không quan tâm hắn, nét mặt lạnh hẳn đi, lúc sau hắn mới tức giận nắm lấy tay Âu Dương Vũ kéo vào phòng. Âu Dương Vũ còn tò mò định lên tiếng hỏi hắn thì chợt nghe được âm thanh trầm thấp của Dạ Trọng Hoa: “Mai ta đi rồi, Nàng sẽ nhớ Ta chứ?”
Dạ Trọng Hoa nhìn nàng chằm chằm, như một sự cố chấp, nhất định phải nghe được câu trả lời của nàng.Âu Dương Vũ thầm nghĩ trong lòng nếu như nói không nhớ Dạ Trọng Hoa thì là nói dối, hoàn toàn là nói dối vì sau khi nghe đến việc hắn sắp phải đi, nàng dường như không nỡ để hắn đi. Trái tim lúc ấy như bị ai đó bóp nghẹn, thấy Dạ Trọng Hoa vẫn đứng ở bên cạnh nhìn mình. Nghĩ đến việc ngày mai Dạ Trọng Hoa sẽ đi khỏi phủ, nàng bỗng cảm thấy mình có chút cô độc, lẻ loi, thậm chí bắt đầu hoang mang, mất phương hướng. Nàng ghét bản thân mình yếu đuối thế này. Nên quyết định ương bướng đáp trả hắn một câu: “ Không nhớ”
Dạ Trọng Hoa đôi mắt chợt lóe, đột nhiên sải bước ép sát nàng vào bức tường bên cạnh, hắn cúi xuống hôn, như đang trừng phạt, ra sức cắn nuốt cái miệng nhỏ nhắn của nàng như muốn nuốt hết cả sự bướng bỉnh lẫn lý trí của nàng: “Vũ nhi, thành thật với lòng mình không tốt sao?”
“A...”
“Nửa tháng không được nhìn thấy nàng đối với ta mà nói là một khoảng thời gian dài, ta sẽ rất nhớ nàng.” Dạ Trọng Hoa một phút cũng không muốn rời khỏi nàng, thân hình mềm mại trong ngực hắn lại không hề có chút phản kháng khiến toàn thân hắn bắt đầu khó tự chủ, hắn khẽ híp mắt lại, ghé sát môi xuống gương mặt nàng thì thầm: “Đi theo ta.”
Dạ Trọng Hoa ôm Âu Dương Vũ, bay lên trên nóc nhà.
Tối nay bầu trời đêm đẹp vô cùng, ánh trăng tròn chiếu sáng màn đêm mờ ảo, sắc trời tĩnh lặng vô cùng, những chòm sao nhẹ chớp lóe cùng với những đóm xanh của đom đóm đang bay đêm.
“A, bầu trời sao thật đẹp!” Âu Dương Vũ đã lâu rồi dường như vẫn không có thời gian để sắc trời đêm đầy sao nên lúc này cảm thấy nó rất đẹp.
Dạ Trọng Hoa giương mắt nhìn một lát sau đó lại cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang biểu tình thích thú trong lòng mình, bất giác lên tiếng hỏi vu vơ: “Vũ nhi, thích không?”
Âu Dương Vũ mạnh mẽ gật đầu, đương nhiên là thích rồi. Đột nhiên còn muốn quay đầu kể với hắn vài chòm sao thì đã thấy hai tay Dạ Trọng Hoa ôm chặt lấy eo nàng, môi mềm nhẹ lướt qua chiếc cổ trắng mịn của nàng...
“Này, Trọng Hoa, chỗ này không thể...”
Dạ Trọng Hoa nghe vậy khóe môi cong lên một tia tà mị cười: “Hửm? chẳng lẽ nàng muốn để người khác biết sao?”
Giờ phút này hai chân hai tay Âu Dương Vũ như mềm nhũng ra, tinh tế thở dốc, một câu mắng hắn cũng nói không nên lời.
P/s: Dạo này bế quan ôn thi không lên edit được, cuối tuần cũng chỉ hoàn thành xong có một chương a, các nàng đâu rồi, có biết Ta khổ sở lắm hơm? Coi bộ Ta bị các nàng bỏ rơi rồi...Ta tìm cái cầu nào view đẹp ở Đà Nẵng nhảy quánh cho rồi...*Òa òa*
Được thì cuối tuần sau sẽ có chương mới ha...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...