Sau ngày đại hôn của Trình Cẩm cùng Dạ Phi Hi, vì tính chất công việc cho nên Trình tướng quân không thể ở lại kinh thành lâu được liền trở về biên phòng. Trước khi đi hắn còn nán lại dặn dò Trình Cẩm phải hầu hạ thật tốt cho Tứ hoàng tử, sửa bỏ bản tính làm một người dâu thảo vợ hiền.
Trình Cẩm hai mắt rưng rưng, nhưng cũng liên tục gật đầu.
Nàng cực kỳ không muốn gả cho Dạ Phi Hi nhưng tới thời điểm bây giờ có không đồng ý cũng không thể, cũng chỉ phó mặc cho số phận.
Không ngờ, Trình tướng quân vừa trở về biên phòng thì ngày hôm sau, Lý Vân Phỉ liền mang theo vài nha hoàn đến trước mặt Trình Cẩm.
Trình Cẩm nhìn thấy Lý Vân Phỉ, mái đầu búi nhẹ, khuôn mặt được bao phủ bởi một lớp son phấn dày, đôi môi được son khảm lên hai cánh hoa hồng nhuận, trong suốt sáng bóng. Có điều trong mắt Trình Cẩm, đệ nhất tài nữ Tây Lăng quốc cũng không hơn kém người khác là bao so với mình thì vẫn còn bình thường chán.
Trước kia vì Lý Vân Phỉ bởi vì mắc bệnh chó dại nên bị cấm túc. Lại bởi vì Dạ Phi Hi không ngừng liên tục nạp sườn phi, trong lòng đã sớm không nín nhịn được. Nay nhìn thấy Trình Cẩm dung mạo khuynh thành như vậy, trong lòng liền nảy sinh tính đố kỵ. Nàng đương là chủ mẫu, là chính phi của Tứ hoàng tử để xem nàng thu phục con hồ ly tinh này thế nào, nghĩ vậy liền cười lạnh nói: “Trình sườn phi từ hôm đại giá đến tiến vào phủ Tứ hoàng tử đã nhiều ngày mà vẫn không đến thỉnh an ta?”
Trình Cẩm từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa cẩm ngọc, bị Trình tướng quân yêu thương chiều chuộng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, làm sao có thể để mình chịu quá ủy khuất, nhất thời xúc động ngoảnh mặt rời đi: “Cũng đâu phải là không có người đến thỉnh an ngươi, việc gì cứ nhất thiết phải là ta, đáng sao?”
Quả thật là cô ta đang chọc trúng chỗ đau của nàng, chẳng phải câu nói của nàng là đang ám chỉ trong phủ Tứ hoàng tử còn nhiều vị sườn phi ở đây sao. Lý Vân Phỉ liền càng thêm căm tức, Dạ Phi Hi vẫn cứ liên tiếp nạp phi, trong lòng Lý Vân Phỉ không thể nào nguôi ngoai cơn tức giận đang dâng tràn.
Giống như nghĩ ra được điều gì, Lý Vân Phỉ thần sắc lại khinh miệt, nói: “Loại tiện nhân không biết vô liêm sỉ như cô bổn vương phi ta không cần cô đến thỉnh an tránh mang điềm xui xẻo đến đứa con đang ở trong bụng bổn vương phi!”
Trình Cẩm nhìn thấy vẻ cao cao tại thượng của Lý Vân Phỉ trong lòng không khỏi giận dữ, chỉ ngón tay vào mặt Lý Vân Phỉ: “Còn loại người như cô thì sao, một người đàn bà thâm độc như cô, con sinh ra cũng không phải loại tốt đẹp gì.”
Lý Vân Phỉ liền nhanh tay bắt lấy cánh tay của Trình Cẩm thủ, cánh tay khác cũng nhân cơ hội vung lên tát thẳng vào mặt Trình Cẩm. Trình Cẩm ngay lập tức bụm mặt ngã xuống đất.
Lý Vân Phỉ bộ mặt dữ tợn, vừa định chửi ầm lên thì chợt nghe thấy âm thanh của Dạ Phi Hi ở ngoài cửa liền lập tức xoay người đi ra ngoài đón hắn.
Từ sau khi Dạ Phi Hi cưới Trình Cẩm, hắn phải chịu đủ những lời chỉ trỏ bàn ra tiến vào, mỗi sáng, mỗi tối đều phải hứng chịu trong lòng hắn thực sự căm tức. Trở về nhà hắn nghĩ định đến huấn Trình Cẩm vài câu nhưng thật không ngờ vừa mới tiến vào cửa thì liền bắt gặp khuôn mặt ủy khuất của Lý Vân Phỉ đang đi tới, sau đó liền bật khóc nức nở.Dạ Phi Hi không kiên nhẫn nói: “Vừa thấy bổn vương sao lại khóc lóc sướt mướt thế kia? Phiền phức!”
Lý Vân Phỉ lau đi những giọt nước mắt trên mặt mình, đứt quãng nói: “Vân Phỉ hôm nay không thấy Cẩm nhi muội muội tới thỉnh an, trong lòng nghĩ rằng có lẽ nàng trong người không được thoải mái nên đến thăm hỏi xem nàng thế nào, nhân tiện chia sẻ với nàng việc Vân Phỉ vừa mang thai con của vương gia để giúp nàng vui vẻ lên một chút, nhưng thật không ngờ...” Nói xong lại khóc lên.
Dạ Phi Hi nghe được từ chính miệng Lý Vân Phỉ nói nàng ta mang thai thì ánh mắt không khỏi sáng ngời lên hỏi: “Việc này là thật sao?”
Lý Vân Phỉ thẹn thùng gật gật đầu, nói: “Vâng, Vân Phỉ sáng sớm đã đến gặp thái y trong cung để chuẩn đoán.”
Dạ Phi Hi sắc mặt hơi trầm xuống, nhớ tới lời Lý Vân Phỉ vừa nói chưa hết liền lên tiếng: “Không ngờ cái gì?”
“Không ngờ, Cẩm nhi muội muội lại nói, con Vân Phỉ sinh ra không phải là loại tốt đẹp gì.” Lý Vân Phỉ nói xong liền bật khóc thành tiếng.
Dạ Phi Hi sắc mặt thoáng chốc đen lại, lập tức đi vào trong phòng thấy Trình Cẩm từ dưới đất đứng lên. Liền chậm rãi bước đến không nói hai lời vung tay tát nàng một cái.
Lực tay Dạ Phi Hi dùng lên người Lý Vân Phỉ dường như còn mạnh hơn gấp hai lần cái tát vừa rồi của Lý Vân Phỉ. Vừa nhận được cái tát trời giáng đó, Trình Cẩm chỉ cảm thấy trước mắt liền biến thành màu đen, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy cổ mình bị bóp nghẹn, chặt đến nghẹt thở.
Dạ Phi Hi tay dùng lực nắm lấy cổ Trình Cẩm, nhớ tới mấy ngày hắn phải chịu uất ức đến nghẹn người liền gia tăng lực trên tay mình.
Dạ Phi Hi hắn là ai? Nay hai con mắt của Dạ Trọng Hoa đã đui mù, chẳng khác gì một tên phế vật, ngôi vị thái tử kia dường như hắn sắp nắm trong lòng bàn tay, nhưng chỉ vì con tiện nhân này mang tiếng xấu bị người bên ngoài đồn đại sau đó quay sang khinh bỉ hắn nói hắn cư nhiên lại muốn cưới người đàn bà dâm đãng mà Dạ Trọng Hoa vứt ra khỏi phủ. Hắn thực không cam lòng!
Dạ Phi Hi càng nghĩ càng giận, trong tay lực đạo càng ngày càng tăng, ai chân Trình Cẩm đã bị nhấc lên khỏi mặt đất, nàng chỉ cảm thấy hô hấp lúc này của mình càng ngày càng khó khăn, hai chân liền không ngừng đá loạn xạ vào Dạ Phi Hi, không ngừng giãy dụa.
Cho đến khi mặt của Trình Cẩm tái như gan lợn, Dạ Phi Hi mới hung hăng đá nàng ngã đập xuống đất. Trình Cẩm vừa đáp mặt đất liền không ngừng ho khan, suýt chút nữa là cái mạng nhỏ của nàng cũng liền đi tong.
Dạ Phi Hi trên mặt tức giận vẫn chưa nguôi ngoai, cả giận nói: “Trình Cẩm, cô đừng tưởng rằng bổn vương cưới cô thì cô nghĩ cô là vương phi mà lộng hành. Nếu bổn vương không phải vì toàn bộ binh quyền trong tay của Trình tướng quân thì làm sao bổn vương có thể lấy một loại đà bà như cô làm sườn phi!”
Nói xong lại nhớ đến lời đồn đại nhảm nhí liền tiến lên lại thêm một cái tát, mắng: “Tiện nhân, ai nguyện ý muốn làm chồng cái loại tiện nhân ti bỉ như cô! Cô nghe cho rõ đây, từ giờ trở đi ở trong cái phủ này cô chính là một kẻ hạ nhân không hơn không kém, nếu như không có việc gì thì không được phép bước chân ra khỏi cửa!”Nói xong liền phất tay áo ra cửa đi, Lý Vân Phỉ đắc ý đi theo Dạ Phi Hi rời đi.
Trình Cẩm chịu không nổi một cái tát này liền hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Nặc từ trong ngực lấy ra một miếng ngọc bội hình lá cây, Âu Dương Vũ nhìn kỹ, không khỏi kinh ngạc. Khối ngọc bội mang màu lục thuần túy, ngọc chất lại thanh nhã ôn nhuận. Chỉ cần liếc mắc qua liền biết được khối ngọc bội này có giá trị xa xỉ vô giá đến nhường nào.
Tiểu Nặc đem miếng ngọc bội đặt vào lòng bàn tay Âu Dương Vũ, có chút co quắp bất an nói: “Đây là bảo vật mà từ nhỏ em đã mang nó ở trên người, mạng của em là do tỷ tỷ cứu cho nên em thật muốn tặng nó cho tỷ..”
“Tặng cho ta?Như vậy sao được, tiểu tử nhà ngươi sao lại có thể tùy tiện tặng món đồ quý này cho người khác chứ.” Âu Dương Vũ nhìn Tiểu Nặc, nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu hắn: “Tỷ tỷ cứu em là vì tỷ cảm thấy hai tỷ đệ chúng ta có duyên với nhau, chứ không phải là vì tỷ muốn em báo đáp. Hiểu không?”
“Nhưng mà, em, em...” Tiểu Nặc đỏ mặt, lẩm bẩm nói, ánh mắt thành khẩn, “Tỷ tỷ đối với em tốt như vậy lại còn nói giúp em báo thù.. em chỉ muốn, chỉ muốn...”
Xem Tiểu Nặc cũng cũng không phải người giàu có gia đứa nhỏ, như vậy quý trọng gì đó có lẽ là cái gì tín vật.
Âu Dương Vũ đem ngọc bội cho hắn mang hảo, giấu ở hắn áo sơ mi, lại nhu nhu hắn đầu: “Về sau không được lấy vật quý giá của mình ra tùy tiện tặng cho người ngoài, cũng không được dễ dàng lấy thứ gì đó ra cho người khác xem, đã biết chưa?”
Âu Dương Vũ cùng với Diệp Nặc ở chung mấy ngày, càng lúc càng thích đứa trẻ lanh lợi hiểu chuyện này. Hắn nay không có nơi nương tựa nên Âu Dương Vũ cũng muốn thu nhận, nuôi dưỡng thằng bé.
Có điều... không biết Dạ Trọng Hoa có đồng ý hay không.
Âu Dương Vũ ảo não một lúc, vỗ vỗ đầu Diệp Nặc lơ đãng hỏi: “Tiểu Nặc, có nguyện ý đi cùng với tỷ tỷ không?”
“Có thể sao?” Trong đôi mắt xinh đẹp tròn đen láy của Diệp Nặc dường như hiện lên một tia bất ngờ, chần chờ nhìn Âu Dương Vũ, gật đầu như chày giã gạo,Âu Dương Vũ cười nói: “Muốn vậy thì em cần phải nỗ lực biểu hiện tốt một chút rồi.”
Dạ Trọng Hoa đang ngồi ở trước bàn, mắt tập trung vào đống văn kiện đang đọc, chợt phát hiện ra Âu Dương Vũ đang nắm tay Tiểu Nặc đi đến, trên mặt rất âm u, cả người âm trầm không thể tưởng tượng nổi, hắn nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đan vào nhau kia trong lòng dâng lên một tia hờn giận.
Hai người đi đến bên cạnh Dạ Trọng Hoa: “Trọng Hoa, chúng ta có chút chuyện cần thương lượng a.”
Dạ Trọng Hoa hắn biết nàng định nói gì, cũng biết nàng định thương lượng gì với hắn, có thể sau này nàng cũng sẽ nhận ra, nhưng chưa phải là thời điểm thích hợp để hắn nói với nàng vì hắn không muốn nàng có dính dáng đến bất kỳ việc gì liên quan đến tranh đấu trong hoàng tộc. Vì thế tạm thời hắn không thể giữ thằng bé bên cạnh mặc dù hắn cũng rất muốn nàng nuôi dạy thằng nhóc đó. Có có lẽ là một cái cớ rất chắc chắn để bao che cho cái lý do thực sự hắn không muốn mang thằng nhóc này theo bên người, hắn thực sự không thích cái cách nàng tỏ ra quan tâm đến thằng nhóc đó, không thích cách nàng dịu dàng với nó như nàng đã từng dịu dàng với mình, không thích cách nàng xoa đầu mở miệng khen ngợi nó vì hắn cảm thấy rất khó chịu, trong lòng cảm thấy chán ghét chua chát, nàng hầu như chưa bao giờ dùng những lời ngọt ngào đáng yêu như vậy trước mặt hắn cả. Giờ phút này vì muốn hắn giữ lại Tiểu Tiểu Nặc gì đó mà Vũ nhi của hắn lại giở trò, đôi mắt trong veo như nước chặt chẽ nhìn hắn mang theo ý lấy lòng, lại còn gọi thân thiết với hắn! Vũ nhi, nàng có thái độ không xuất phát từ tâm của nàng như vậy thì đừng hòng bổn vương đồng ý.Dạ Trọng Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, tiêu sái bước đi: “Bổn vương không rảnh!”
Âu Dương Vũ ngồi bên cạnh Dạ Trọng Hoa, thấy hắn bước đi liền nhanh chóng đứng dậy vươn tay nắm lấy ống tay áo bào của hắn, bộ dáng lúc này của nàng nếu nói một cách chính xác thì đang giống như một con mèo đang câu dẫn hắn, đáng yêu lên tiếng: “Trọng Hoa a, ta có thể mang Tiểu Nặc cùng đi với chúng ta, được không?”
Dạ Trọng Hoa nhíu mày, không chút nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt: “Không có khả năng!”
“Ca ca!” Vai diễn của Tiểu Nặc cũng đến, hắn nhanh chân chạy lên, giữ chặt ống tay áo còn lại của Dạ Trọng Hoa, khuôn mặt ngọc mài nhỏ nhắn cùng với đôi mắt tròn xoe kia chớp chớp, khiến cho người khác nhìn vào chỉ muốn ôm lấy hắn mà yêu thương.
Tiểu tử thối, bình thường thì bảo bổn vương khi dễ ngươi, bắt nạt ngươi, dám đối nghịch với bổn vương, nay lại trước mặt hắn bày ra bộ mặt nũng nịu này là ý gì. Ghê tởm!
Dạ Trọng Hoa nhất thời hờn giận Âu Dương Vũ, bổn vương muốn xem xem nàng vì tiểu tử này tìm cách thân cận thuyết phục ta được bao lâu liền phất tay áo nhẹ tênh nói: “Đừng để ta phải nói lại lần hai.”
“Trọng Hoa, nếu chàng không đồng ý, ta sẽ không trở về cùng chàng!” Âu Dương Vũ vẫn đứng đó, trên mặt cười tủm tỉm, Dạ Trọng Hoa nhịn không được tức giận đến đỉnh điểm. Vũ nhi! Nàng giỏi lắm, dám uy hiếp bổn vương, vì thằng nhóc con này nàng dám mở miệng nói đến chuyện không cùng bổn vương trở về. Hắn lúc này tức đến phát điên, lạnh lùng cứng rắn, sắc bén, hơi thở áp bách sâu nặng, gằn lên “Nàng dám?!”
“Chàng cứ thử xem!”
Giờ phút này, Tiểu Nặc biết rằng đây chính là thời cơ để hắn tấn công liền trực tiếp ôm lấy đùi Dạ Trọng Hoa, trong ánh mắt xinh đẹp kia ẩn chứa hơi nước, miệng hắn lắp bắp mếu máo dường như sắp khóc: “Ca ca, ca ca giữ Tiểu Nặc lại đi. Tiểu Nặc hứa với ca ca sẽ ngoan ngoãn, Tiểu Nặc rất dễ nuôi, không tham ăn – một ngày ba bữa cho Tiểu Nặc là được, à còn nữa, Tiểu Nặc có thể giúp ca ca quét dọn...”
“ Bổn vương còn phải cần ngươi làm mấy chuyện đó sao?”
Tiểu Nặc mềm mại cọ cọ vào người Dạ Trọng Hoa lấy lòng, Âu Dương Vũ thấy hắn cũng đã bớt khó chịu, sắc mặt cũng dịu đi một ít, không còn cứng rắn như khi nãy. Âu Dương Vũ che miệng cười trộm: “Trọng Hoa, chàng im lặng như vậy có nghĩa là đã đồng ý ta rồi nha, vì thế nên, Tiểu Nặc đến cảm ơn ca ca đi!”
Lúc này, Âu Dương Vũ thuận thế đem Tiểu Nặc ôm lên sau đó lại để hắn ôm lấy cổ Dạ Trọng Hoa, không khách khí hôn chụt bên má hắn một cái. Dạ Trọng Hoa chán ghét nhìn hắn, nhưng cũng không có ý cự tuyệt lời nói của Vũ nhi.
Chính là, đợi cho ba người đang ngồi vào xe ngựa thời điểm, Dạ Trọng Hoa lại mất hứng. Vốn ngày thường lý một cái không gian chỉ có hắn cùng Vũ nhi hai người, hắn có thể ôm nàng, ôm nàng, thậm chí hôn môi nàng, thưởng thức nàng ngượng ngùng kiều mỵ bộ dáng. Khả hiện tại, của nàng Vũ nhi cùng tiểu thí hài ngồi vào mặt khác một bên, hắn chỉ có thể một người tọa một bên.”Tỷ tỷ, sau đó thì sao, con quái vật kiêu ngạo, tàn nhẫn và không biết đến tình yêu thương đó có chiếm được tình yêu của tỷ tỷ xinh đẹp kia không?” Tiểu Nặc mở đôi mắt tròn xoe nhìn nàng tò mò hỏi.
“Đương nhiên sau đó vị tỷ tỷ ấy ở trong lâu đài, bắt đầu quen dần với...”
Âu Dương Vũ sinh động kể toàn bộ câu chuyện người đẹp và quái thú cho Tiểu Nặc nghe, Tiểu Nặc vẻ mặt trông cực kỳ phấn khích. Mà Dạ Trọng Hoa trong lòng lại càng khó chịu nhưng cũng có chút hứng thú. Thì ra vương phi giảo hoạt của hắn lại biết nhiều truyện cổ xưa đến vậy, còn có thể kiên nhẫn ngồi đó kể lại cho thằng nhóc đó nghe, nàng quả thực khiến hắn chỉ muốn mổ xẻ tìm hiểu tất cả những gì thuộc về nàng, nhưng hắn biết nàng vẫn còn nhiều chuyện giấu hắn, hắn biết và hắn chờ cho đến khi trong lòng nàng thực sự có hắn, thực sự tin tưởng hắn. Ngồi một bên nhắm mắt lắng nghe câu chuyện nàng kể môi hắn khẽ cong lên một ý cười quỷ dị. Quái vật với một trái tim lạnh giá, vô cảm, ích kỷ đã vì người con gái xinh đẹp hiền lành cảm hóa, cuối cùng không rào cản về vẻ bên ngoài, không còn rào cản với lối nghĩ sai lệch của người khác, chỉ cần trái tim luôn hướng về nhau luôn tin tưởng nhau. Hắn lúc này chợt quay đầu nhìn bộ dáng say sưa của Âu Dương Vũ, lòng chợt quặn thắt khó tả thành lời. Muốn để ta bước vào trái tim nàng...khó đến vậy sao?
Âu Dương Vũ kể xong quay sang nhìn thấy Dạ Trọng Hoa ngồi đối diện mình cau mày khó chịu, không biết suy nghĩ cái gì, vẻ mặt trông vô cùng mất hứng.
Âu Dương Vũ nhịn không được vươn tay vẫy trước mặt hắn: “Này, chàng có thể cao hứng lên một chút được không a, thật là chàng không thấy mệt khi cứ mang mãi cái khuôn mặt lạnh băng đó à?”
Dạ Trọng Hoa hừ một tiếng, lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Nặc thì cũng thấy tiểu tử đó nhìn hắn, bên môi cư nhiên còn mang theo ý cười thực hiện. Tên tiểu tử này, giỏi lắm. Âu Dương Vũ thấy Dạ Trọng Hoa đột nhiên sắc mặt tối sầm, một luồng không khí lạnh lẽo bức người tản ra xung quanh, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, muốn có thể đảm bảo Diệp Nặc giữ lại bên cạnh mình lâu dài thì đầu tiên nàng cần phải khôn khéo thắt chặt mối quan hệ băng lửa này của Diệp Nặc cùng Dạ Trọng Hoa.
Nàng đem Diệp Nặc đặt vào trong lòng Dạ Trọng Hoa nói: “Chàng cười lên đi a, chàng xem Tiểu Nặc có nhiều đáng yêu chưa này?”
Dạ Trọng Hoa lơ đãng lạnh lùng đáp: “Một chút cũng không!”
“Trọng Hoa, chàng xem này xem này, nhìn chàng và Tiểu Nặc trông có vài phần giống nhau nha, đặc biệt là đôi mắt a...” Âu Dương Vũ còn chưa kịp nói hết câu thì liền bắt gặp ánh mắt băng lãnh đến đáng sợ của Dạ Trọng Hoa liền lập tức im bặt. Âu Dương Vũ thầm nghĩ trong lòng, chàng tức giận gì chứ, ta thấy có sao nói vậy thôi, bản tính của chàng thật khó chiều!
Khi nghe Âu Dương Vũ vừa nói, trong lòng Dạ Trọng Hoa đột nhiên giật nảy lên, Vũ nhi của hắn có con mắt quan sát tinh tế như vậy, chỉ sợ không lâu sau nàng cũng sẽ biết chuyện liền chỉ trầm mặc không nói gì. Diệp Nặc sau khi nghe vậy liền từ trong lòng Dạ Trọng Hoa giãy ra, lại chạy đến bên Âu Dương Vũ dựa vào lòng, Dạ Trọng Hoa chứng kiến một màn này rốt cuộc nhịn không được, vương phi của hắn chỉ có thể gần gũi với một người là hắn, bất cứ kẻ nào cũng không được phép, thậm chí kể cả một tiểu hài tử. Hắn khẽ nhíu mày vươn tay nắm lấy cổ áo Tiểu Nặc ném lại vào lòng mình, hung tợn lạnh lùng nói: “Không được nhúc nhích!”
Vân Thương ở ngoài xe ngựa cũng nhịn không được vụng trộm cười, gần đây Dạ Trọng Hoa hẳn là trong lòng khó chịu không yên đây, lòng dạ hẹp hòi hơn một chút rồi, haizz ai lại như hắn đi ăn dấm chua của một tiểu hài tử. Tiểu Nặc đi theo Dạ Trọng Hoa cùng Âu Dương Vũ về Ninh vương phủ, nhìn thấy nơi vương phủ này hoành tráng lộng lẫy khiến cho Diệp Nặc không khỏi há miệng bất ngờ: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, nơi này chính là Ninh vương phủ sao? Thật lớn a!”
“Đúng vậy.” Một lần nữa lại phải trở về nơi này, Âu Dương Vũ lúc này trong lòng có một tia phức tạp không lý giải được nhưng lại vẫn đáp lời Tiểu Nặc.
“Về sau em có thể ở nơi này sao?” Tiểu Nặc trong lòng không muốn rời xa Âu Dương Vũ lúc này hắn cũng biết để hắn có thể mãi ở bên cạnh Âu Dương Vũ thì cũng chỉ còn một cách lấy lòng chủ nhân của toàn bộ phủ này. Hắn chớp chớp mắt long lanh nhìn về phía Dạ Trọng Hoa, Dạ Trọng Hoa cũng lạnh lùng không thèm liếc nhìn hắn, thế là một màn chó nhỏ lấy lòng chủ nhân hiện lên, Diệp Nặc ôm lấy Dạ Trọng Hoa miệng ngọt hơn cả mật “Ninh vương ca ca, Tiểu Nặc có thể chứ?”
Âu Dương Vũ nhìn thấy một màn này cũng bật cười nói: “Trọng Hoa, chàng đừng có nhặng xị keo kiệt như vậy có được không a.”
Cái gì? Âu Dương Vũ! Nàng chán sống rồi sao? Nàng dám nói bổn vương là keo kiệt? Bổn vương quả thực dung túng cho nàng quá nhiều rồi. Để rồi xem bổn vương trừng phạt nàng thế nào?
Dạ Trọng Hoa nhíu mày, đôi mắt vẫn tĩnh lặng không hề có chút dao động, nghiêm cẩn nói: “Nhóc con, ngươi có thể ở lại nhưng bổn vương có điều kiện.”
Diệp Nặc đôi mắt lay động: “Điều kiện?”
“Bổn vương không thích phế vật, ngày mai sẽ có thầy đến dạy ngươi đọc sách viết tự, nếu không chăm chỉ học hỏi, bổn vương sẽ không nể mặc Vũ nhi mà ném ngươi ra khỏi phủ.”
“Em đồng ý!” Diệp nặc nghe đến việc có thể đọc sách viết tự, liền cao hứng ánh mắt đều tỏa sáng. Nhất thời đều quên vị vương gia này hắn đã từng chán ghét thế nào.
“Ngoài ra... ngươi mới đến, học thêm quy củ.” Dạ Trọng Hoa vẫn nhàn nhạt đưa mắt ra hiệu cho Vân Thương: “Vân Thương, tìm thầy dạy hắn.”
“Được...” Vân Thương cúi đầu nhịn cười, Dạ Nhị ngươi thật thông minh hơn người, đúng là đáng để ta cả đời này phục vụ ngươi. Không những khiến cho Âu Dương Vũ hài lòng không còn lời gì để bổ sung mà còn có thể khiến cho người thứ ba kia không có thời gian để chen chân tranh giành thời gian hạnh phúc ngọt ngào của hắn cùng với nha đầu.
Âu Dương Vũ còn muốn mang theo Tiểu Nặc đi tham quan Ninh vương phủ nhưng nhìn thấy Tiểu Nặc cứ như vậy bị Vân Thương mang đi mới thở dài một hơi. Đột nhiên như một cái kìm sắt mạnh mẽ nắm lấy của nàng. Sau đó Âu Dương Vũ bị Dạ Trọng Hoa nhanh chóng bế lên mang vào phòng, Trúc Lục nghe được Âu Dương Vũ đã trở lại, vui mừng đến phát khóc chạy ra đón, vừa mới mở miệng kêu hai chữ “Vương phi” thì bắt gặp vị vương gia cao quý đáy mắt phóng ra tia sát khí đằng đằng,, cả người âm trầm không thể tưởng tượng nổi khiến cho Trúc Lục sợ hãi đến mức ngậm chặt miệng, run sợ thối lui.
Dạ Trọng Hoa mang Âu Dương Vũ trở về phòng, rất nhanh đóng cửa lại, Âu Dương Vũ theo bản năng muốn chạy trốn, muốn né tránh loại gần gũi thân mật này, ai ngờ cánh tay Dạ Trọng Hoa đột nhiên duỗi ra, lập tức ôm chặt nàng, đem nàng đặt ở cửa bất ngờ hôn nàng.
P/s: *hắc hắc* phá mood các nàng chơi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...