Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Dạ Trọng Hoa nhìn Âu Dương Vũ đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm đang định bay thân qua cứu nàng thì lúc này Trình Cẩm bên cạnh lại bị cầu tuyết lăn trên núi đổ ập đến, ngã vào lòng Dạ Trọng Hoa. Dạ Trọng Hoa nhìn Trình Cẩm trong lòng sau đó lại đưa mắt nhìn Ngũ nhi của hắn đứng cách hắn không xa lắc lư thân mình chống đỡ khe tuyết. Lập tức kéo lấy Trình Cẩm đưa đến nơi an toàn,buông Trình Cẩm ra phi thân về phía Âu Dương Vũ.

Vừa mới đứng dậy, liền bị Trình Cẩm kéo tay áo. Dạ Trọng Hoa cúi đầu, thấy khuôn mặt tươi cười của Trình Cẩm có chút tái nhợt, nàng kéo Dạ Trọng Hoa lại, suy yếu nói: “Nhị ca, Cẩm nhi cảm thấy trong người rất khó chịu, rất lạnh, có lẽ bệnh cũ của Cẩm nhi lại tái phát, nhị ca, đừng đi, mau cứu Cẩm nhi!”

Trình Cẩm nói xong, liền hôn mê bất tỉnh.

Dạ Trọng Hoa nhìn thấy Trình Cẩm trong lòng mình đang hấp hối liền có chút do dự. Sau đó bên tai lại vang lên tiếng ầm ầm, Dạ Trọng Hoa khiếp sợ quay đầu lại thấy Âu Dương Vũ đúng lúc đó bị khối tuyết phía trên đầu đè xuống người,Âu Dương Vũ đứng không vững liền rơi xuống khe băng. Trong khoảng khắc mông lung đó, hắn cảm nhận được tầm mắt của nàng nhìn về phía hắn liếc một cái khiến cho tim hắn như rơi vào hầm băng lạnh lẽo không lối thoát.

Tâm trí Dạ Trọng Hoa lúc này chỉ đặt nơi khe băng đang dần dần nứt ra, Vũ nhi, Vũ nhi của hắn, không, Vũ nhi của hắn nhất định sẽ không có chuyện gì! Cho dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng sẽ đi cùng nàng!

Dạ Trọng Hoa vì kinh hoảng cho nên không có để ý đến cô gái nằm trong lòng mình đáy mắt liền cong lên ý cười tà ác.

Dạ Trọng Hoa thầm nghĩ phải nhanh chóng qua đó cứu Âu Dương Vũ, nhưng không thể để mặc Trình Cẩm một mình hôn mê ở đây. Đây ngoài con gái của người thầy đã nuôi dạy hắn lúc nhỏ mà còn là muội muội hắn. Nhưng lúc nãy cùng nàng thân thiết chỉ là để thử lòng Âu Dương Vũ, hắn thực ra cũng là vì phần tình huynh muội khi còn nhỏ nên mới cảm thấy do dự.

Nghĩ một lúc sau hắn liền ôm lấy Trình Cẩm, dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống Tuyết Sơn, Vũ nhi, chờ ở đó, bổn vương sẽ lập tức đến cứu nàng! Nếu như nàng không còn trên đời này, vậy bổn vương sống cũng không còn ý nghĩa nữa, bổn vương và nàng sẽ chôn cùng nhau nơi Tuyết Sơn này. Lúc đó nàng cũng sẽ không buồn chán nơi Suối Vàng!

Tuy Trình Cẩm làm bộ hôn mê, nhưng cũng có thể cảm giác được sự khẩn trương của Dạ Trọng Hoa, trong lòng bất giác tràn đầy vui mừng, nàng biết chắc chắn rằng Nhị ca vẫn thích nàng. Dạ Trọng Hoa ôm lấy Trình Cẩm phi như bay xuống núi, vừa lúc ở chân núi liền gặp được Vân Thương cùng Mộ Dung.

Vân Thương và Mộ Dung vốn bị lạc Âu Dương Vũ trong lòng vô cùng lo lắng, đột nhiên liền thấy Dạ Trọng Hoa ôm một cô gái bay nhanh đến. Cái tốc độ kia.... Vân Thương quen biết với Dạ Trọng Hoa nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ thấy bộ dạng cấp bách này của hắn.

Vốn nghĩ rằng người con gái trong lòng Dạ Trọng Hoa chỉ có một mình Âu Dương Vũ, nhưng vừa nhìn thấy trong lòng hắn là Trình Cẩm. Trong mắt Vân Thương cùng Mộ Dung liền lóe lên một tia khó hiểu nghi hoặc.

Dạ Trọng Hoa vừa nhìn thấy hai người họ, liền ném Trình Cẩm về phía Vân Thương, nói: “Đưa cô ấy trở về.”

Nói xong liền không dừng bước chân, phi thân mình hướng lên núi Tuyết Sơn kia. Vân Thương thấy hai mắt Dạ Trọng Hoa dường như đỏ vằn tơ máu, khuôn mặt đáng sợ lãnh khốc của hắn lúc này quả thực Vân Thương hắn chưa bao giờ thấy, sự kích động của hắn lúc này khiến bọn họ trong lòng không khỏi run lên, liếc mắt nhìn về phía Mộ Dung, đồng thanh lên tiếng: “Nhất định là tiểu nha đầu kia đã xảy ra chuyện!”Trên đời này ngoài nha đầu kia ra, không có thứ gì có thể khiến cho hắn điên cuồng mà sốt ruột đến như vậy!


Vân Thương nhìn vị Trình Cẩm mà Dạ Trọng Hoa vừa ném cho hắn đột nhiên mở hai mắt ra, thấy Dạ Trọng Hoa biến mất trong gió tuyết mù mịt nơi Tuyết Sơn liền không khỏi thất thanh hét lên: “Nhị ca!”

Dạ Trọng Hoa chạy như điên không hề quan tâm đến tiếng thét thất thanh của ai đó, trong lòng hắn lúc này không ngừng hô: “Vũ nhi, nhất định nàng phải kiên nhẫn chờ ta!”

Khi Âu Dương Vũ bị tuyết trên núi rơi vào người thì cũng vừa đúng lúc nàng nhìn thấy một cảnh mà cả đời này nàng nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra. Dạ Trọng Hoa ôm Trình Cẩm trong lòng không buông. Tâm nàng liền đau nhói giống như bị ai đó đạp một chưởng rơi xuống vực sâu, nàng lạnh nhạt cười rộ lên: Thôi rồi, ở trong lòng chàng, nàng rõ ràng vẫn không có chút trọng lượng gì. Trong hoàn cảnh nguy hiểm này, trong mắt Trọng Hoa chàng ấy chỉ quan tâm đến người con gái khác, à không là cô gái thanh mai trúc mã với chàng. Những lời trước đây mà chàng nói với ta tất cả chỉ đều là giả thôi sao? Chàng biết không, ta đã ngỡ rằng những cái ôm ấp áp của chàng mỗi đêm, nhớ rằng chàng vì ta làm rất nhiều chuyện giúp ta khiến ta phải mệt nghĩ ngợi tất cả chúng đều là thật!

Vì thế khi sắp rơi thẳng vào trong khe tuyết lở nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Dạ Trọng Hoa, trong lòng có chút nhè nhẹ vui sướng. Sau đó trước mắt là một mảnh hắc ám, Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy thân mình không ngừng rơi xuống, tốc độ càng lúc càng lớn, cảm giác rơi tự do không có thứ gì để bám giữ thật đáng sợ có chút không chịu nổi. Âu Dương Vũ không muốn chết ở nơi lạnh lẽo này, trong lòng mặc niệm “Tiểu Kỳ Lân” thì thấy tên tiểu tử chết bầm này đang nằm ngủ. Nàng không khỏi giận dữ: “Tiểu Kỳ Lân, ngươi nếu không cứu ta, chủ nhân ngươi nếu mà còn sống được sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ!”

Đang thầm nghĩ, Âu Dương Vũ liền cảm nhận được tốc độ rơi của mình đã từ từ giảm bớt, quanh thân một vòng hào quang màu xanh nhạt xuất hiện, như cánh bướm mỏng manh ôm lấy toàn thân Âu Dương Vũ khẽ từ từ đáp xuống dưới.

Âu Dương Vũ nhìn thấy vầng sáng màu xanh lam này liền có chút vui vẻ, xem ra năng lực của Tiểu Kỳ Lân ngày một tăng cao a. Lần trước là màu vàng kim bây giờ đã là màu xanh lam rồi.

Tiểu Kỳ Lân che miệng ngáp một cái nói: “Chủ nhân, sao mỗi lần ta ngủ thì ngươi cũng gặp chuyện không hay vậy? Cũng mau Tiểu Kỳ Lân ta thân thủ nhanh nhẹn, một lòng hướng về chủ nhân cho nên, ngươi xem, ta ngay cả ngủ cũng đều nghĩ đến chủ nhân nha!”

“Này!Ngươi nói dối thế không biết ngượng sao” Âu Dương Vũ nhìn bộ dạng khoe mẽ của Tiểu Kỳ Lân không biết nói gì, tiểu tử này thật là đáng yêu, còn định nói thêm gì lại nghe Tiểu Kỳ Lân nói: “Gì đây? Chủ nhân, đây là chỗ nào vậy?”

Âu Dương Vũ tức giận nói: “Không biết, chủ nhân ta gặp phải tuyết lở, rớt xuống khe tuyết, bây giờ còn bị kẹt ở đây.”

Âu Dương Vũ chậm rãi rơi xuống, hào quang xung quanh liền biến mất. xung quanh lập tức tối đen lại. Rơi xuống đây cũng được nửa tiếng đồng hồ, Âu Dương Vũ bắt đầu tuyệt vọng, đi xung quanh một hồi, liền phát hiện sâu bên trong hang động này có xuất hiện chút ánh sáng, không phải là ánh mắt trời bình thường mà là ánh sáng màu vàng chói mắt. Âu Dương Vũ vẫn yên lặng từ từ tiến vào sâu bên trong hang, ánh sáng kia mỗi lúc một gần.Tiểu Kỳ Lân vui mừng hét lớn: “Chủ nhân, chỗ này chính là hang kho báu nha!”

“Kho báu?” Âu Dương Vũ không khỏi giật mình lặp lại, có lầm hay không trong cái rủi lại gặp chuyện may mắn như vậy a.

Âu Dương Vũ rốt cục cũng xác định được sự may mắn này khi nhìn thấy tòa cung điện nguy nga bên trong. Ngay cả Âu Dương Vũ mặc dù đã có sự chuẩn bị tinh thần nhưng cũng không thể nào tin được cảnh tượng vàng kim lóng lánh trước mắt mình. Nhìn kỹ lại mới phát hiện ra tất cả mọi thứ xung quanh cả kiến trúc ở đây đều được làm bằng vàng nguyên chất, quả là một nơi xa xỉ đến cực điểm! Bốn phía trên vách tường ngoài được khảm bằng vàng thì còn đính thêm nhiều viên dạ minh châu lớn hơn cái đầu cực kỳ hiếm lạ, bạc kim bốn phía chiếu sáng kia nàng không khỏi một phen chói mắt.


Vốn tưởng rằng Tiểu Kỳ Lân sẽ lên tiếng háo hức nói thêm gì nữa thì đột nhiên nó không lên tiếng nữa, cứ như lại hôn mê bất tỉnh. Âu Dương Vũ trong lòng thầm nghĩ, đừng bảo với mình là nó lại bị vàng làm cho hoa mắt đến mức ngất đi đấy chứ. Âu Dương Vũ thoải mái đi về phía trước, thấy phía trước đột nhiên có rất nhiều cánh cửa. Nàng chọn bừa một cánh cửa mở ra. Âu Dương Vũ nhìn khung cảnh bên trong, trên mặt không khỏi kinh ngạc, bên ngoài vàng bạc, bạch kim đã nhiều vô kể siết, thì bên trong này lại quý giá gấp vạn lần những thứ ngoài đó.

Dù chính Âu Dương Vũ cũng là người đã quen nhìn những món bảo vật trân quý nhưng đây quả là nơi khiến nàng không khỏi đứng ngẩn ngơ ra một lúc lâu.

Nơi này chính là một cung điện khác hào hoa xa xỉ khiến cho bất kỳ ai liếc qua thôi cũng đủ lóa mắt!

Nơi sảnh chính cực kỳ lớn, bên trong được chiếu sáng bởi một viên dạ minh châu cực lớn có thể ước chừng khoảng hàng trăm mét, nàng chưa từng thấy qua một viên dạ minh châu to đến thế a.

Cung điện hoàng kim khổng lồ với mặt thềm đá được dùng bởi tất cả những viên mỹ ngọc lát thành, viên dạ minh châu cực lớn kia được đặt ở bên trên trần nhà chiếu xuống trông vô cùng lung linh huyền ảo.

Âu Dương Vũ đi một đoạn liền bị vấp phải một viên mỹ ngọc bóng loáng, vuốt lên mặt ngoài trông thật trơn nhẵn lạnh lẽo. Trong lòng vô cùng vui vẻ. Hai bên được trang trí bởi những viên đá quý san hô màu đỏ đẹp mắt. Xung quanh cung điện có nhiều chiếc hòm tinh mỹ, nàng tò mò đi đến mở hết tất cả lên, bên trong đều là những món bảo vật mà từ trước đến nay Âu Dương Vũ đều chưa từng thấy qua. Đều là kim cương quý hiếm, một thế giới đá quý với những viên ngọc mềm mại sáng bóng.

Âu Dương Vũ trừng lớn mắt, một cung điện bảo tàng được chôn giấu dưới lớp băng tuyết trên đỉnh Tuyết Sơn. Thật đúng là còn giàu hơn cả một quốc gia...

“Năm đó là ai đã đem nhiều châu báu đá quý cất giấu ở nơi này? Có điều bây giờ ta lại hưởng toàn bộ!”

Âu Dương Vũ tân tình hậm hực lúc nãy bởi vì mớ bảo vật này đã tốt lên rất nhiều. Nàng không hề nương tay, cũng không muốn bạc đãi mình đem hết tất cả những gì mình thấy trước mắt cất hết vào trong không gian. Tên Tiểu Kỳ Lân này nếu như biết được đống đồ ăn ngon này hẳn sẽ vui mừng đến chết mất thôi. Chẳng qua bây giờ Tiểu Kỳ Lân hôn mê vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, tiểu Hải Đông Thanh thì đảo đảo vòng quanh người hắn không ngừng dùng miệng mổ vào hắn. Âu Dương Vũ sau khi càn quét hết đống kho báu ở đây liền xem xét xung quanh một phen liền phát hiện trên đầu mình vẫn còn một chiếc hòm nhỏ được treo lắc lẻo bằng dây. Âu Dương Vũ có dự cảm rằng bên trong chiếc hòm này nhất định là món bảo bối không tầm thường.Âu Dương Vũ nàng lại bỏ qua bất kỳ thứ gì liền móc khẩu súng lục ra nheo mắt nhắm mục tiêu ngay chỗ dây thừng, bóp cò! Dây thừng kia liền đứt làm đôi, chiếc hòm liền rơi xuống, Âu Dương Vũ vững vàng đón lấy từ từ mở ra, lại cảm giác được Tiểu Kỳ Lân âm thanh mỏng manh hưng phấn kêu lên: “Là phỉ thúy chi tâm!”

Âu Dương Vũ thực không thể tin mình lại có thể gặp may đến như vậy, cầm phỉ thúy chi tâm lên đặt vào lòng bàn tay mình, xanh biếc trong suốt, bên trong như có ánh hào quang tỏa ra lấp lánh. Âu Dương Vũ cất nó vào bên trong lại phát hiện không gian tùy thân dường như mở rộng ra một chút,nhất thời ngạc nhiên nói không nên lời nói.

Tiểu Kỳ Lân sau một lúc lâu mới khôi phục tinh thần, đem Hải Đông Thanh ôm vào trong ngực xoay qua xoay lại, Âu Dương Vũ không khỏi thắc mắc hỏi: “Vừa rồi sao ngươi lại ngất đi?”

“Vì vừa rồi ta cảm nhận được phỉ thúy chi tâm nên mới ngất xỉu,bây giờ so với lúc trước ta đã mạnh hơn nhiều rồi a. Nếu tìm được hải dương chi tâm và thủy tinh chi tâm, ta có thể ra ngoài được rồi!”


Âu Dương Vũ nói quanh co một tiếng: “Ngươi tốt nhất vẫn nên ở trong này đi, mọi người mà biết được sự xuất hiện của ngươi sẽ bị bộ dạng của ngươi dọa cho ngất xỉu mất.”

Trên thế gian này làm gì có loài sinh vật nào kỳ lạ như hắn, cho nên bất kỳ ai mà nhìn thấy nó không sợ hãi mới lạ a.

Ánh mắt Tiểu Kỳ Lân lập tức ẩn ẩn hơi nước, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Âu Dương Vũ: “Chủ nhân, ngươi ghét bỏ ta, ô ô...”

“Ai nha, Tiểu Kỳ Lân của chúng ta là đáng yêu nhất trên đời, ngươi xem xem Tiểu Thanh cũng rất thích ngươi kìa!”

“Chủ nhân đừng lo, đến lúc ta ra khỏi không gian, ta sẽ biến thân thành người a.” Tiểu Kỳ Lân tuy rằng đã nhận được sự an ủi của Âu Dương Vũ nhưng trong lòng vẫn rất thương tâm, ôm Hải Đông Thanh ngồi xỗm một bên ủy khuất.

Âu Dương Vũ càn quét hết đống bảo tàng xong xuôi, này mới bắt đầu nghĩ đến tình cảnh của mình lúc này. Nàng bây giờ thực sự rất đói, có điều vừa bước chân ra khỏi cung điện thì bên ngoài chỉ là một mảnh tối đen, cái gì cũng không thấy rõ.

Âu Dương Vũ lắc mình trốn vào trong không gian, nàng bây giờ phải lấp đầy cái bụng rỗng duy trì thể lực, dưỡng thương, sau đó... Sau đó đương nhiên là chạy trốn!

Âu Dương Vũ lúc này mới nhớ tới tình cảnh lúc trước, ngực lại đau nhói có chút tức giận, thậm chí cả chính nàng cũng không thể giải thích nổi cảm giác đau đớn đó như thế nào.

Trong tình cảnh nguy hiểm như vậy,Dạ Trọng Hoa chọn cách che chở cho nàng thanh mai trúc mã, hắn không chút do dự chọn cách bỏ mặc nàng. Thật buồn cười, lúc trước hắn còn luôn miệng khẳng định với nàng trong lòng chỉ có mình nàng, đã vậy mấy hôm trước còn hứa với nàng sẽ không phụ nàng, vậy mà chỉ trong chớp mắt...tình vợ chồng mấy tháng xem ra vẫn không bằng tình cảm của bọn họ mười mấy năm!

Tình yêu rẻ mạt như vậy, Âu Dương Vũ nàng không cần!

Trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng liền xuất hiện tia lãnh khốc, Âu Dương Vũ từ nay về sau sẽ không bao giờ dựa dẫm vào bất kỳ người đàn ông nào để sống nữa!

“Chủ nhân, chủ nhân!” Tiểu Kỳ Lân nhìn thấy Âu Dương Vũ chui vào trong không gian, quả thực là vui mừng đến nhảy cẫng lên, cả người nhào vào lòng Âu Dương Vũ lắc qua lắc lại. Âu Dương Vũ nhịn không được bị nó dẫn đi vài bước, sau đó đứng lại, Tiểu Kỳ Lân ngẩng đầu lên mở đôi mắt tròn xoe nhìn nàng lên tiếng “Nhìn ngươi trông có vẻ vui ha!”

“Chiêm chiếp chiêm chiếp...” Hải Đông Thanh nhìn thấy Âu Dương Vũ, cũng vui mừng kêu chiêm chiếp không ngừng, bay qua đứng trên vai Âu Dương Vũ, dùng đầu khẽ cọ vào mặt Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ nhìn hai sinh vật này dính lấy mình, trong lòng có chút ấm áp.

Tiểu Kỳ Lân từ trong lòng Âu Dương Vũ nhảy xuống, một lát sau lại chạy về, trong tay cấm theo một chiếc túi nhựa: “Chủ nhân, ngươi làm lòng nướng cho ta ăn được không?”


Âu Dương Vũ nhìn vẻ mặt mong chờ của nó liền tức giận vỗ đầu nó lên tiếng: “Tiểu Kỳ Lân, chủ nhân ngươi hôm nay đã nấu cho ngươi rất nhiều món, ngươi cũng ăn rất nhiệt tình, bây giờ còn muốn ăn thêm lòng nướng sao?”

“Bởi vì, rất thơm thôi.” Tiểu Kỳ Lân liếc liếc mắt nhìn Hải Đông Thanh hất đầu, “Có phải không?”

Hải Đông Thanh không nói gì chỉ chiêm chiếp chiêm chiếp không ngừng.

Âu Dương Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, cái tên Tiểu Kỳ Lân này tính tình cứ như trẻ con mới lên ba. Rất thích ăn đồ ăn vặt ở siêu thị, nào là mỳ ăn liền, cá viên chiên, cả lòng nướng nữa hắn đều thích! Nàng trừng mắt dậm chân đi vào phòng bếp lấy một ít lòng lợn đã nhồi chút thịt nướng cho hắn. Được một lúc lâu, Tiểu Kỳ Lân lại lôi thêm một chậu nước, bên trong có rất nhiều cá, tôm, vẻ mặt chân thành nhìn Âu Dương Vũ.

Âu Dương Vũ gật gật đầu: “Ta biết rồi! Ngươi để bên đó đi. “

Nàng vừa nói chuyện, đã thấy Tiểu Kỳ Lân đem hết nước trong chậu đó đổ hết lên chân của Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy lành lạnh nơi đầu chân, cúi đầu nhìn thấy váy áo đều đã ướt đẫm, liền tức giận mắng Tiểu Kỳ Lân: “Tiểu Kỳ Lân, sao ngươi lại bướng bỉnh như vậy!”

“Ai da, chủ nhân, chân của ngươi đã bị thương lại vất vả như vậy, ta nghĩ rằng nếu như chân ngươi ngâm nước ấm một chút sẽ đỡ hơn thôi.”

Âu Dương Vũ sắc mặt dần dần dịu xuống: “Thật sao? Vậy đợi ta làm xong sẽ đi ngâm chân.”

Một lúc sau, Âu Dương Vũ liền bưng thật nhiều đồ nướng cùng với cá nướng ướp hành thơm ngon từ lò đi ra. Tiểu Kỳ Lân cao hứng mở to hai mắt, cầm lấy một dĩa lên chén sạch, sau đó cầm dĩa khác đưa đến trước mặt Hải Đông Thanh: “Ăn đi!”

Âu Dương Vũ ôm trán bất đắc dĩ lên tiếng: “Nó không ăn cái này.”

Quả nhiên thấy vẻ mặt ghét bỏ của Hải Đông Thanh, Tiểu Kỳ Lân hừ hừ: “Nếu không ăn ta cũng sẽ không chơi với ngươi!”

Hải Đông Thanh hai đôi mắt đen láy có chút ủy khuất đáng thương nhìn Tiểu Kỳ Lân sau đó cũng dằn lòng nuốt một miếng.

Âu Dương Vũ:...

P/s: À hú...mai vì Ta có việc nên không đăng chương tiếp được a...thứ 4 sẽ post nha...Để xem phản ứng của Dạ Trọng Hoa như thế nào ha....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui