Biệt thự kia được mua sau khi Thẩm Thanh Du và Giang Tiểu Bắc kết hôn, cho nên đi đến chỗ này đối với Giang Tiểu Bắc mà nói cũng quen đường.
Đến cổng nhà La Binh, Hồ Khải Minh vươn tay nhấn chuông cửa.
Sau khi thấy Hồ Khải Minh đứng sau cửa, Tôn Tiểu Cúc vừa cười vừa nói: “Ôi chao, sư phụ của thằng bé đến rồi. Nhanh nhanh nhanh, mời vào, thế mà chuyện này lại làm phiền ngài rồi.”
“Bây giờ La Binh là học trò của tôi, mà lúc này lại xảy ra chuyện, chắc chắn tôi phải đi đến xem rồi.” Hồ Khải Minh nói với Tôn Tiểu Cúc, sau đó nhìn về phía Giang Tiểu Bắc, mỉm cười: “Người anh em Tiểu Bắc, chúng ta cùng vào đi.”
“Ấy ấy ấy…” Lúc này Tôn Tiểu Cúc mới nhìn thấy Giang Tiểu Bắc đang đứng cạnh, lập tức đưa tay ngăn lại: “Giang Tiểu Bắc, cậu chạy đến nhà chúng tôi làm gì? Mau cút ra ngoài, nhà chúng tôi không chào đón cậu, mau cút đi!”
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Hồ Khải Minh biết Giang Tiểu Bắc có mâu thuẫn với nhà La Binh, cho nên lúc này mới nhíu mày hỏi. Điều duy nhất ông biết chính là muốn đến cửa nhà La Binh thì phải đi xuyên qua nhà Giang Tiểu Bắc, nếu như thế thì quan hệ của hai nhà này chắc hẳn phải rất tốt mới đúng!
Trên đường đến, Hồ Khải Minh cũng đang suy nghĩ, mối quan hệ của hai nhà tốt như thế, La Binh xảy ra chuyện thì chắc chắn sẽ gọi Giang Tiểu Bắc đi qua nhìn một chút, sao lại không gọi chứ?
Giang Tiểu Bắc cười cười, nói: “Hai nhà chúng tôi có chút mâu thuẫn.”
“Mâu thuẫn chó má gì chứ?” Tôn Tiểu Cúc tức giận nói: “Giang Tiểu Bắc, cậu đừng cho là tôi không biết cậu có ý gì, không phải nhìn thấy La Binh nhà chúng tôi ngất xỉu nên chạy chạy tới chế giễu sao? Tôi nói cho cậu biết, Giang Tiểu Bắc, nhà chúng tôi không chào đón cậu. Từ nay về sau, tôi không cho phép cậu bước vào nhà chúng tôi nửa bước!”
Hồ Khải Minh nghe thế thì sắc mặt có chút khó coi, nói với nói với Tôn Tiểu Cúc: “Chị Tôn à, là do tôi dẫn Tiểu Bắc đến đó.”
“Việc này…” Tôn Tiểu Cúc dám làm mất lòng Giang Tiểu Bắc nhưng lại không dám làm mất lòng Hồ Khải Minh. Rơi vào đường cùng, bà ta đành phải gật đầu nói: “Vậy được, vậy cậu đi vào đi.”
“Tiểu Bắc, nể tình tôi, giúp đỡ chút đi.” Khi đi vào trong phòng, Hồ Khải Minh khẽ nói với Giang Tiểu Bắc. Nói thật, ông cũng có chút áy náy, dù sao Giang Tiểu Bắc cũng do mình mời đi theo, nhưng mà chưa vào cửa đã bị người ta nói như thế.
Nếu đổi thành những người khác, chỉ sợ đã phất tay bỏ đi từ sớm rồi.
“Không sao đâu, tôi đã quen biết bọn họ từ lâu, đã thành thói quen rồi.” Giang Tiểu Bắc cười cười, sau đó cùng Hồ Khải Minh đi vào phòng của La Binh.
Điều làm Giang Tiểu Bắc bất ngờ là vào giờ phút này, trong phòng La Binh còn có một bác sĩ khác đang ngồi đây.
Xem ra, tên bác sĩ này cũng là một bác sĩ Trung y, bởi vì ông ta xách theo hòm thuốc. Lúc này trong tay ông ta còn cầm châm bạc, đang châm cứu cho La Binh đang hôn mê.
Nhưng mà đứng ở đây nhìn thoáng qua, Giang Tiểu Bắc đã biết châm cứu không có tác dụng đối với La Binh đang hôn mê.
Giang Tiểu Bắc vừa liếc mắt đã nhìn ra, La Binh hôn mê cũng không phải do bệnh gây ra.
“Thầy tới rồi ạ!” La Thủy Lâm vẫn luôn ngồi cạnh La Binh, thấy Hồ Khải Minh đi tới lập tức chào hỏi ông.
“Bây giờ La Binh thế nào rồi?” Hồ Khải Minh hỏi.
“Vẫn đang hôn mê ạ!” La Thủy Lâm lắc đầu, nói: “Từ khi tối hôm qua được đưa về cho đến bây giờ đều là như thế, vẫn luôn hôn mê, thỉnh thoảng sẽ thét lên vài tiếng. Sau đó vẫn hôn mê tiếp, thật sự là lo chết đi được.”
“Tôi dẫn theo người anh em Tiểu Bắc này tới, mấy người để Tiểu Bắc xem qua chút đi, có lẽ cậu ấy có cách.” Hồ Khải Minh chỉ về phía Giang Tiểu Bắc, nói với nói với La Thủy Lâm.
La Thủy Lâm nhìn thấy Giang Tiểu Bắc, lập tức lông mày nhíu lại.
Vừa mới chuẩn bị nói chuyện, thì bác sĩ đang châm cứu cho La Binh lại nhíu mày, nói: “Có ý gì chứ? Không phải tôi đây còn đang ở nơi này chữa bệnh cho cậu ta sao? Lúc này lại tìm bác sĩ khác tới đây làm gì? Không tin tưởng vào y thuật của tôi đúng không? Không tin tưởng thì còn gọi tôi đến đây làm gì?”
La Thủy Lâm thấy vị bác sĩ này tức giận, vội vàng nói: “Bác sĩ Dương, bác sĩ Dương, ông đừng tức giận, ông xem cho thẳng bé tiếp đi ạ.”
Nói xong, La Thủy Lâm nhìn về phía Hồ Khải Minh, hỏi: “Thầy à, thầy bảo Giang Tiểu Bắc tới xem bệnh cho La Binh ạ?”
“Đúng đó!” Hồ Khải Minh gật đầu nói.
“Thầy, tôi không có ý gì khác.” La Thủy Lâm khoát khoát tay, nói: “Giang Tiểu Bắc này tôi cũng quen biết hơn một năm rồi, nhưng cho tới bây giờ tôi cũng biết cậu ta biết y thuật đó?”
“Cái gì? Để Giang Tiểu Bắc xem bệnh cho La Binh nhà chúng tôi à?” Lúc này, Tôn Tiểu Cúc bưng trà đi tới, lập tức hét to: “Không được không được, Giang Tiểu Bắc chỉ là một thằng oắt con vô dụng, làm chuyện gì cũng không xong, cả ngày chỉ biết ăn, sao cậu ta biết xem bệnh chứ. Bảo cậu ta xem bệnh cho La Binh nhà chúng tôi, vậy không phải sẽ xem đến La Binh chết luôn sao! Chuyện này không được, chuyện này chắc chắn không được, đây chẳng phải là quấy rối sao?”
Hồ Khải Minh nghe vậy, trong nháy mắt lông mày nhíu lại, hỏi: “Ý mấy người là đang nói tôi quấy rối sao?”
Lúc ở cửa ra vào, những lời Tôn Tiểu Cúc nói với Giang Tiểu Bắc làm Hồ Khải Minh có chút tức giận. Nhưng bây giờ lại còn nói như thế, làm sao Hồ Khải Minh không nổi giận cho được!
La Binh chỉ là một học trò bái ông làm thầy có mấy ngày, bây giờ cậu ta ngã bệnh, mình có ý tốt tới thăm, còn dẫn bác sĩ theo nữa, kết quả lại bị nói thành quấy rối. Chuyện này nếu đổi lại là ai, thì trong lòng đều sẽ không vui.
“Thầy à, tôi nói cậu ta chứ không phải ông!” Tôn Tiểu Cúc lập tức ý thức được mình nói sai, vội vàng xin lỗi, nói: “Thầy à, tôi biết ông có lòng tốt, chúng tôi cũng vô cùng cảm kích, nhưng mà, Giang Tiểu Bắc này, thứ nhất, cậu ta vốn không biết y thuật. Chúng tôi quen biết cậu ta rất lâu rồi, chưa hề nghe nói qua cậu ta biết y thuật gì cả. Thứ hai, cậu ta với nhà chúng tôi có thù với nhau, nếu để cho cậu ta chữa bệnh cho con trai tôi, chắc chắn sẽ làm tình hình con trai tôi trở nên tồi tệ hơn nhiều.”
“Cậu ấy không biết y thuật?” Hồ Khải Minh tức giận nói: “Bố vợ tôi bị tai nạn xe cộ, bác sĩ đều cho rằng bố vợ tôi không thể cứu được nữa. Sau đó, Tiểu Bắc đến châm cứu mấy cái đã làm bố vợ tôi thoát khỏi tình trạng nguy kịch. Bác sĩ nói bố vợ tôi bị tổn thương cổ họng, cả đời cũng không thể hát hí khúc được nữa, cũng may nhờ Tiểu Bắc châm cứu vài cái mà dây thanh quản của bố vợ tôi đã trở lại bình thường. Bây giờ mấy người lại nói cậu ấy không biết y thuật à?”
“Được, xem như hôm nay tôi làm việc không suy nghĩ, Tiểu Bắc, chúng ta đi thôi!” Hồ Khải Minh rất tức giận, đứng lên, muốn cùng Giang Tiểu Bắc rời đi.
Mà vào lúc này, bác sĩ Trung y kia lại nở nụ cười lạnh.
“Nói xạo à, ông tiếp tục nói xạo đi!” Bác sĩ Trung y kia tức giận nói: “Bác sĩ đã nói người không thể cứu được, mà cậu ta chỉ dùng mấy cây trâm bạc đã có thể làm người ta thoát khỏi tình trạng nguy kịch? Tôi làm bác sĩ Trung y mấy chục năm cũng chưa từng nghe qua loại chuyện này. Ông muốn khoác lác thì ít nhất cũng phải có chút sự thật trong đó chứ! Sao ông không nói cậu ta có thể làm cho người chết sống lại luôn đi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...