Phương Bảo Quyên nghe Hạ Cơ Uyển nói vậy, phấn chấn bừng bừng.
Cô ta vội nói: “Tổng giám đốc Hạ, vậy thì thực sự quá tốt! Tôi cũng cảm thấy, trong chuyện La Trọng Nguyên được chữa khỏi chắc chắn có điều mờ ám.
Chắc chắn là La Trọng Nguyên biết Trần Hạo Hiên từ Bắc Giới trở về, muốn cho anh ta thể diện nên hai người họ đang cố tình diễn trò.
”
Trong mắt Hạ Cơ Uyển, Trần Hạo Hiên là một kẻ vô dụng không hơn không kém.
Nếu như anh có một chút bản lĩnh, thì sẽ không để phương thuốc “Tục Mệnh Phương” thất lạc ở nhà họ Hạ.
Chẳng mấy chốc, Hạ Cơ Uyển đã sai người đi phát thiệp mời anh hùng.
Trong một đêm, thành phố Ninh Hạ như nổ tung.
Tập đoàn Vạn Nam muốn quyết đấu chính diện với cửa hàng Bách Thảo.
Đây là chuyện rất nhiều người nằm mơ cũng muốn nhìn thấy.
Năm năm trước là cô dâu và phù dâu, bây giờ…
Cuối cùng cũng phải đối mặt.
Từ đầu đường đến cuối ngõ thành phố Ninh Hạ đều bắt đầu bàn tán chuyện này.
Dư luận bên này, chủ yếu quay lưng về phía Hạ Cơ Uyển.
“Hạ Cơ Uyển quả thực quả hèn hạ, vị trí của tập đoàn Vạn Nam trong giới y học ở thành phố Ninh Hạ cao đến mức nào chứ? Ngay cả viện y khoa thành phố Ninh Hạ cũng phải mời chuyên gia của tập đoàn Vạn Nam về!”
“Thuốc thần của tập đoàn Vạn Nam, tuy là vô cùng đắt đỏ, một liều thuốc lên tới mấy tỷ! Nhưng phải nói rằng, đó thật sự là thuốc thần, có thể trị mọi chứng bệnh khó chữa.
”
“Chẳng phải vậy sao? Mấy năm trước nhà tôi có ông cụ bị bệnh, tuy rằng phải bán đi tất cả tài sản, nhưng sau khi ông cụ uống phương thuốc kia xong, bây giờ cơ thể linh hoạt hơn gấp trăm lần.
”
“Rõ là đang bắt nạt người ta mà, phần thắng của tập đoàn Vạn Nam rõ rành rành.
”
“Phương Hy Văn vẫn nên đừng nhận lời thách đấu thì tốt hơn, tự mình kiếm chút tiền là được rồi.
”
Ở một bên khác.
Phương Hy Văn đang ở cửa hàng Bách Thảo, làm công tác thu hồi đơn thuốc có vấn đề trước đó.
Đúng lúc này, Lưu Phương Lan đùng đùng tức giận từ bên ngoài đi vào.
Miệng vẫn còn đang chửi bới: “Đê tiện! Cái đồ có bố mẹ sinh mà không có bố mẹ dưỡng, vô giáo dục!”
Phương Hy Văn thấy Lưu Phương Lan tức giận như vậy, hỏi đùa: “Mẹ, ai làm mẹ tức giận như vậy?”
Lưu Phương Lan giận đến nổ đom đom mắt.
Bà ấy đi tới trước mặt Phương Hy Văn, đập bốp thư thách đấu lên trên quầy.
Mặt kính thủy tinh như sắp bị lửa giận của bà ấy làm vỡ ra.
Lưu Phương Lan cắn răng nói: “Còn có thể là ai nữa? Nhà họ La vừa đăng thông báo, nói không phải cửa hàng Bách Thảo khiến ông La trúng độc, ông La cũng không thể nào dễ dàng trúng độc như vậy.
Không chỉ có vậy, chính ông La còn thừa nhận, là người của cửa hàng Bách Thảo cứu ông ấy.
”
Đối với cửa hàng Bách Thảo mà nói, đây chắc chắn là một lợi thế to lớn.
Nhưng người dân thành phố Ninh Hạ không dễ dàng tin tưởng như vậy.
Chỉ là một cửa hàng Bách Thảo nho nhỏ, ở đâu ra năng lực cứu ông La.
Đúng lúc này, tập đoàn Vạn Nam lại đổ thêm dầu vào lửa.
Ngay lập tức gửi thư thách đấu!
Nếu cửa hàng Bách Thảo không chấp nhận thách đấu, lời đồn về chuyện chữa khỏi bệnh cho ông La sẽ tự sụp đổ.
Nếu cửa hàng Bách Thảo chấp nhận thách đấu.
Với chút năng lực này của Phương Hy Văn, làm sao có thể so được với phương thuốc cứu thế của tập đoàn Vạn Nam?
Thua, chỉ là vấn đề thời gian.
Phương Hy Văn nhìn thấy thư thách đấu này, cô cũng siết chặt nắm tay.
Cô hiểu rất rõ, việc này là Hạ Cơ Uyển cố ý nhằm vào mình.
Cô rất muốn thắng.
Rất muốn cho Hạ Cơ Uyển một cái tát.
Nhưng cô… thật sự không biết làm thế nào.
Tập đoàn Vạn Nam có phương thuốc cứu thế kia, đã tạo nên sự huy hoàng của họ hiện giờ.
Còn Hạ Cơ Uyển, dùng “Tục Mệnh Phương” mà kiếm được vô số tiền bạc.
Bây giờ các bác sĩ giỏi đều tập trung ở tập đoàn Vạn Nam.
Đấu không lại, cũng không thể đấu.
Phương Hy Văn cầm thư thách đấu, ném vào thùng rác.
Lúc này, Trần Hạo Hiên ôm Hạt Tiêu ra ngoài chơi trở về.
Hạt Tiêu rất vui vẻ: “Bố, lần sau con vẫn muốn đi chơi nữa.
”
Vẻ mặt Trần Hạo Hiên cưng chiều: “Được, lần sau bố lại dẫn con đi chơi.
”
Hạt Tiêu hôn một cái: “Bố thật tốt.
”
Trần Hạo Hiên thả Hạt Tiêu xuống, đi tới thùng rác, nhặt thư thách đấu lên.
Ở đầu đường cuối ngõ, anh nhìn thấy rất nhiều thư thách đấu này.
Trần Hạo Hiên cầm thư thách đấu, chỉ hỏi Phương Hy Văn một câu.
“Em muốn thắng không?”
Phương Hy Văn ngẩn người ra: “Anh nói cái gì?”
Trần Hạo Hiên nhắc lại lần nữa: “Tôi hỏi em, muốn thẳng không? Em chỉ cần nói, muốn hay là không muốn… Chuyện còn lại, để tôi xử lý.
”
Phương Hy Văn bực bội, nói: “Đương nhiên muốn rồi, Hạ Cơ Uyển bắt nạt tôi năm năm.
Lần này rõ ràng thấy cửa hàng Bách Thảo khấm khá hơn nên cố tình chèn ép tôi.
”
Trần Hạo Hiên đến gần Phương Hy Văn, nói: “Em muốn thắng, tôi sẽ cho em thắng.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...