"Chúng tôi chỉ nhận tiền rồi làm việc, không biết rằng người mà khách hàng muốn giết lại chính là các anh."
"Cầu xin Trần Vương, tha cho chúng tôi."
Khi Linh Cẩu quỳ xuống đất thì những người phía sau anh ta cũng quỳ theo.
Trần Hạo Hiên quay đầu, khinh thường nhìn Tề Phong Lâm: "Tôi bảo anh về nhà chuẩn bị hậu sự, anh lại đi chuẩn bị như thế này sao?"
"Chỉ bằng bọn họ mà muốn giết tôi? Chưa đủ đâu!"
"Tôi cho anh một cơ hội, kêu những người khác."
Thời khắc này, Trần Hạo Hiên đứng trong sân nhà họ Tề, anh đã hoàn toàn phát bực.
Không sợ một ai.
Tề Phong Lâm cũng bị anh làm cho lay động, thế mà lính đánh thuê lại không dám ra tay với Trần Hạo Hiên!
Nhưng anh ta không thể để thua như vậy được.
Anh ta lấy điện thoại ra, gọi điện cho Sói Đói: "Anh Sói, tôi không ngờ rằng hôm nay thật sự phải nhờ đến anh.
Nhưng chuyện này, chúng tôi không giải quyết được! Xin anh Sói hãy mau chóng đến nhà họ Tề."
Sói Đói đang uống rượu ở đầu dây bên kia.
Tề Phong Lâm có thể quen biết với Sói Đói, cũng là vì trong một lần uống rượu ở quán bar nước ngoài, vô tình nghe được.
Sói Đói là người của tổ chức sát thủ cao cấp ở nước ngoài, là sát thủ Đồ Long.
Hơn nữa, trên bảng xếp hạng, anh ta còn nằm top năm mươi sát thủ đứng đầu.
Một khi anh ta ra tay, tiền thuê hơn ba trăm tỷ.
Hễ là người mà anh ta nhắm đến thì chỉ có một kết cục, chính là xuống địa ngục.
Sói Đói nghe nói như vậy, âm thanh lười biếng từ phía bên kia điện thoại vang lên: "Cậu tên là gì?"
Tề Phong Lâm vội vàng trả lời: "Anh Sói Đói, tôi tên là Tề Phong Lâm."
"Cầu xin anh, giúp tôi một chút đi, tiền bạc thế nào anh có thể tự ra giá."
"Có một tên điên cuồng đã đến nhà của tôi, hôm nay lại còn là sinh nhật bố của tôi nữa."
Sói Đói nhún vai, dường như đã chạm đến hứng thú của anh ta: "Ồ? Điên cuồng?"
"Tôi không có hứng thú lắm đối với tiền, chỉ có hứng thú với cao thủ, dù sao thì ở thành phố Ninh Hạ này cũng hiếm khi có thể va chạm với cao thủ."
"Nhưng tôi cảnh cáo cậu, nếu như chuyến này tôi không gặp được cao thủ thì tôi sẽ rất tức giận.
Nếu như anh ta còn đỡ không nổi ba đòn của tôi, vậy thì tôi sẽ giết cậu."
Tề Phong Lâm biết được không phải Sói Đói đang nói đùa.
Nhưng anh ta vẫn hạ mình, không ngừng gật đầu.
Anh ta đang cầu khẩn từ tận đáy lòng rằng Trần Hạo Hiên và Hồng Thanh Vũ thật sự có thể đỡ được ba đòn của Sói Đói.
Nếu không thì anh ta sẽ xong đời.
Chưa đầy năm phút.
Ngoài cửa nhà họ Tề đã vang lên một tiếng bước chân nặng trĩu.
Tiếng bước chân nặng như là đổ chì.
Mỗi một bước đi đều khiến người khác cảm thấy nặng nề.
Là Sói Đói đã tới.
Tề Phong Lâm vội vàng lao ra, gọi to: "Anh Sói Đói, ở chỗ này! Tên điên cuồng đó đang ở chỗ này."
Đi tới cửa, Tề Phong Lâm nhìn thấy bóng dáng của Sói Đói.
Thân hình của anh ta cao lớn, cơ bắp trên người như là bê tông rắn chắc.
Khác biệt một trời một vực so với những tên lính đánh thuê kia.
Người này, chính là người có thứ hạng trên bảng xếp hạng sát thủ hay sao?
Sự khí thế ấy khiến người khác ngạt thở.
Khóe miệng của Tề Phong Lâm hiện ra ý cười.
Trần Hạo Hiên, chắc chắn phải chết rồi.
Sói Đói đi tới cửa thì dừng bước.
"Anh ta ở đâu?"
Trong lời nói của anh ta còn mang theo cả mùi rượu.
"Anh ta ở..."
Tề Phong Lâm đang chuẩn bị nói thì một giọng nói khác đã truyền đến.
Là Trần Hạo Hiên.
Tề Phong Lâm nhìn lại, thế mà Trần Hạo Hiên lại đang đứng bên cạnh anh ta.
Trần Hạo Hiên đã xuất hiện khi nào?
"Anh Sói Đói, chính là anh ta!" Tề Phong Lâm lớn tiếng mạnh mẽ la.
Nhưng...
Một âm thanh vang lên, toàn thân của Tề Phong Lâm nổi cả da gà.
Anh ta vừa quay đầu lại đã thấy Sói Đói ngã trong vũng máu.
Trên miệng của anh ta cũng đầy máu, tròng mắt thì mở to.
Chỉ trong nháy mắt, dường như anh ta đã đụng đến một cao thủ mà cả đời này anh ta cũng không thể tưởng tượng đến.
Chỉ trong nháy mắt, con át chủ bài Sói Đói của Tề Phong Lâm, chết rồi...
Mà Trần Hạo Hiên lại hời hợt nói: "Quá yếu, còn có người nào khác không? Nếu không thì tôi tiễn anh lên đường."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...