“A a a, đây là bố của con.
Mẹ, mẹ là hồ ly tinh, mẹ đừng có dụ dỗ bố của con.”
Cả nhà phá lên cười giòn giã.
Ngay cả Thẩm Mộng Thần đang đứng ở bên cạnh cũng phải cúi đầu vì xấu hổ.
“Hai người âu yếm trước mặt đứa nhỏ như vậy không biết xấu hổ hả.”
Bé Hạt Tiêu bĩu môi nói: “Con không thấy xấu hổ chút nào, dì Thẩm đang ghen tị với mẹ con đó sao?”
Thẩm Mộng Thần thở hồng hộc bóp má bé Hạt Tiêu: “Dì Thẩm cái gì mà dì Thẩm, chẳng phải bảo con gọi dì là chị sao?”
“Không đâu, không đâu.” Bé Hạt Tiêu càu nhàu.
Thế là cả hai đuổi bắt nhau tán loạn trong phòng, có vẻ như Thẩm Mộng Thần rất thích chơi với bé Hạt Tiêu.
Sau khi đọc xong bản đồ đầu tư, Phương Hy Văn đã khoanh tròn một số nơi quan trọng.
Sau khi xác định vị trí xong xuôi thì sắc mặt Phương Hy Văn không được tốt lắm.
Mở máy, Lưu Thành Phong vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Phương Hy Văn lại gọi điện thoại cho Vương Đào.
“Vương Đào à, anh họ của em dậy chưa?”
Vương Đào gật đầu nói: “Anh họ đã dậy rồi ạ.
Chị ơi, chắc là anh ấy cố ý không muốn đầu tư cho chị đâu, hơn nữa anh ấy còn nói với mọi người trong nhà họ Lưu cũng không được đầu tư cho chị! Đúng là keo kiệt thật mà, mọi quyền hạn về lĩnh vực tài chính của nhà họ Lưu đang ở trong tay của anh ấy, y thuật của anh rể cao siêu như vậy, chị cũng rất giỏi, anh ấy đúng là ếch ngồi đáy giếng mà!”
Phương Hy Văn không còn cách nào khác đành phải nói: “Không sao, chị sẽ nghĩ cách khác vậy.”
Phương Hy Văn còn có nguồn đầu tư chưa bị đứt đoạn của Khương Ôn Thạc nữa.
Nhưng hầu hết hạn ngạch đầu tư hiện giờ đều được chi vào thành phố Ninh Hạ rồi.
Nếu như muốn xây dựng khoản đầu tư tiếp theo ở thành phố Giang Châu thì còn cần phải có nhiều tiền hơn.
Lúc này Phương Hy Văn không muốn lại tiếp tục đến tìm Khương Ôn Thạc để nhờ vả, cô là một người phụ nữ có lòng hiếu thắng rất mạnh, nếu như không đạt được thành tích nào đó thì cô nhất định sẽ không đi xin xỏ người khác đâu.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Vương Đào kêu gào muốn đến gặp Trần Hạo Hiên.
Phương Hy Văn không từ chối, để Vương Đào đến trước.
Trong lúc đang lưỡng lự về chuyện đầu tư thì có một cuộc điện thoại gọi đến.
Phương Hy Văn thấy đây số điện thoại của thành phố Giang Châu thì lập tức vui vẻ bắt máy.
“A lô, tôi là Phương Hy Văn đây.”
Người bên kia cũng rất lịch sự nói: “A lô, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”
Phương Hy Văn có chút khó hiểu: “Ngài là?”
“Ồ, tôi nhớ rồi, chúng ta đã từng gặp nhau ở nhà họ Phương, phải không ạ?”
Bên kia giọng nói càng khách sáo hơn: “Đúng vậy đó, cô Phương à! Lúc trước tôi có đến nhà Phương, nhưng thật ra là đến để đầu tư cho cô.
Lần này cô chủ động đến thành phố Giang Châu.
Nếu cô muốn tìm hợp tác thì tôi nghĩ ở trên mảnh đất này thì chúng tôi chính là đối tác tốt nhất của cô.
“
Phương Hy Văn vui mừng khôn xiết nói: “Cám ơn, khi nào chúng ta có thể gặp mặt trò chuyện?”
“Tất nhiên là được rồi, nhưng mà hôm nay tổng giám đốc của chúng tôi bận mất rồi, có thể hẹn cô ngày khác được không?”
Phương Hy Văn lập tức đồng ý: “Được chứ, dạo này tôi cũng có khá nhiều thời gian rảnh.”
Cúp điện thoại, cô thả lỏng chiếc điện thoại vừa bóp chặt trong tay ra, hét to: “Yeah!”
Trần Hạo Hiên đang đọc sách y học bên cạnh, tò mò hỏi: “Thế nào rồi em?”
Phương Hy Văn lại hôn lên mặt Trần Hạo Hiên một cái, nói: “Trần Hạo Hiên, anh đúng là lá bùa may mắn của em đó mà.
Nhà họ Lưu không đầu tư cho chúng ta nhưng vừa rồi có người đầu tư vào chúng ta rồi.
Chuyện tiền bạc cũng không cần để ý lắm!”
Trần Hạo Hiên cũng nói đùa: “Có chuyện tốt thế cơ à.”
Ở thành phố Ninh Hạ, Khương Ôn Thạc vẫn luôn muốn tăng vốn đầu tư cho Phương Hy Văn nhưng Trần Hạo Hiên lại kiên quyết từ chối.
Không vì lý do gì khác, Trần Hạo Hiên hy vọng rằng Phương Hy Văn có thể tự mình trở thành bà chủ của một doanh nghiệp.
Nhìn vào tình hình bây giờ, cửa hàng Bách Thảo Phương Hy Văn thực sự có tiềm năng được mở rộng rồi.
Thế nhưng khi vừa nghe tên nhà đầu tư thì Trần Hạo Hiên lập tức cau mày.
“Chính là tập đoàn Đơn Tần nói muốn đầu tư cho chúng ta!”
Đó là doanh nghiệp của Tần Nam Ca mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...