Không bao lâu sau, người của Nhan Tinh Hải đã điều tra ra rõ ràng.
“Ông chủ, vừa rồi có hai Mũi tên xuyên mây được phóng lên! Một cây là Mũi tên xuyên mây cấp Hoàng của cậu chủ, một cây khác là Mũi tên xuyên mây cấp Thiên của Bắc Giới.”
Nhan Tinh Hải nghe vậy thì thiếu chút nữa là chân đã đứng không vững.
Mũi tên xuyên mây cấp thiên sao? Trên thế giới này có thể có bao nhiêu mũi chứ?
“Sao có thể như vậy được?”
Nhan Tinh Hải cau mày nhìn người nhà họ Nhan, nói: “Ở Tây Thành, số lượng Mũi tên xuyên mây cấp thiên cũng rất có hạn.
Có thể có Mũi tên xuyên mây cấp thiên thì ít nhất cũng thuộc đẳng cấp trên Tây Vương.”
Vì để cứu một đôi mẹ con kia mà dùng Mũi tên xuyên mây cấp Thiên là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra được.
Quản gia vội vàng nói: “Nghe nói Mũi tên xuyên mây cấp thiên này là giả, nhưng là Mũi tên xuyên mây cấp thiên này đã dẫn Lục Thiên Huyền tới.
Lục Thiên Huyền thuộc cấp bậc chiến thần, sau khi biết chuyện cậu chủ Nhan Viễn Lương làm, nên đã thẳng tay giết chết cậu chủ.
Sau đó, Lục Thiên Huyền cũng cảm thấy bị mất mặt vì chuyện bị Mũi tên xuyên mây cấp thiên giả đánh lừa cho nên lập tức rời khỏi thành phố Giang Châu.”
Nhan Tinh Hải tức giận tới mồ hôi chảy đầy.
Lục Thiên Huyền vì chuyện bị Mũi tên xuyên mây giả lừa mà giết chết con trai ông ta.
Hoang đường, hoang đường thật mà.
Nhưng dù là như thế, Nhan Tinh Hải cũng không dám nói gì với Lục Thiên Huyền cả.
Anh ta là chiến thần, giết một người hành động sai trái thì có sao đâu cơ chứ.
“Lục Thiên Huyền đã đi rồi à?” Nhan Tinh Hải một hồi mới hỏi.
Quản gia gật đầu nói: “Đúng là đi rồi ạ.”
Nhan Tinh Hải lại hỏi tiếp: “Vậy dễ làm rồi, người đã chết như Nhan Viễn Lương thì không thể sống lại được.
Nhưng Trần Hạo Hiên thì nhất định phải chết! Ai đưa đầu người tới? Dám treo ở trước cổng nhà họ Nhan chúng ta, thật sự là điên cuồng không chịu yên mà!”
Giọng nói của quản gia cũng run rẩy lên, chỉ vào cổng.
Tay run rẩy không ngừng.
Cái gì gọi là điên cuồng chứ? Người đưa đầu người tới, còn không đi mới gọi là điên cuồng kia kìa!
“Ông chủ, người gửi đầu người kia, còn ở chờ tại cổng để ông cảm ơn tên đó đấy ạ!”
Nhan Tinh Hải mở miệng phun ra mấy ngụm khí lạnh.
Chuyện này không phải muốn chết sao?
“Bởi vì nhà họ Nhan chúng ta dễ bắt nạt lắm sao? Để đón tiếp vị khách quý kia của nhà họ Nhan chúng ta, điều động toàn bộ mọi người ra tay đi!” Một câu thế mà đã điều động toàn bộ cao thủ trong nhà họ Nhan.
Mà Hồng Thanh Vũ, còn đang dựa vào ở cửa ra vào.
Ánh mắt nhìn bọn người vọt tới chỗ mình như nhìn bầy kiến hôi nhỏ bé.
Cao thủ nhà họ Nhan ra hết bên ngoài, vây quanh Hồng Thanh Vũ.
“Một người tự tiện xông vào nhà họ Nhan là muốn chết à!” Đám người nhà họ Nhan đồng thanh hô to lên.
Vẻ mặt Hồng Thanh Vũ lạnh lùng, anh ta hoàn toàn không coi mấy người này ra gì.
Chưa tới mười phút, đám cao thủ nhà họ Nhan đã quỳ rạp hết trên mặt đất.
Hồng Thanh Vũ từ từ rút đao ra, đang chuẩn bị ra tay.
Đột nhiên Hồng Thanh Vũ như nhìn thấy cái gì đó của nhà họ Nhan.
Anh ta nhướng mày, rời khỏi nhà họ Nhan.
Đúng là Trần Gia đẫ ra lệnh cho anh ta huỷ diệt cả nhà này, nhưng anh ta đã làm bạn bên cạnh Trần Hạo Hiên nhiều năm như vậy, Hồng Thanh Vũ cũng hiểu Trần Hạo Hiên khá rõ.
Nếu như anh biết chuyện này, thì nhất định sẽ càng hứng thú với nhà họ Nhan hơn.
Thấy Hồng Thanh Vũ rời đi rồi, những cao thủ ngã rạp trên đất của nhà họ Nhan rối rít lên tiếng chửi rủa.
“Cũng không lợi hại gì mấy.”
“Vừa rồi là chúng ta không dùng hết sức, nếu dùng hết sức thì anh ta đã chịu không nổi từ lâu rồi.”
Hồng Thanh Vũ là ai, cao thủ cấp cao đấy, nên anh ta cũng không quan tâm những lời đồn nhảm này.
Chờ sau khi Hồng Thanh Vũ đi rồi, Nhan Tinh Hải mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Chỉ với một người mà có thể đánh bại tất cả người nhà họ Nhan sao?
Ông ta lấy điện thoại ra, gọi tới Tây Giới.
Lúc này, trên chiến trường Tây Giới, một tướng quân đang ra tay giết giặc.
Khung cảnh máu tanh trên chiến trường đã vượt qua sự tưởng tượng của con người rồi.
Bình thường vị tướng quân này không nhận điện thoại của ai, nhưng điện thoại nhà họ Nhan lại là một ngoại lệ.
Nhan Tinh Hải biết thời gian gấp rút rồi, cho nên không dám nói bất cứ lời thừa thãi nào cả: “Nhan Viễn Lương chết rồi, bị dùng đao pháp mổ bò giết chết, chừng nào con mới có thể trở về, nhà họ Nhan hình như gặp phải chuyện lớn rồi.”
Vị tướng quân kia dừng lại hành vi giết chóc trong tay, cau mày nói: “Vốn dĩ chuẩn bị tháng này về rồi, Nhan Viễn Lương thế mà chết rồi à, con sẽ về sớm hơn.”
Gương mặt Nhan Tinh Hải lộ ra nét tươi cười: “Được rồi, con trở về rồi, nhà họ Nhan sẽ chuẩn bị tiệc mừng cho con! Vừa rồi cái tên kia có tới nhà họ Nhan một chuyến, sau khi đánh bại hết cao thủ bên này thì phách lối rời đi rồi.”
Vị tướng quân kia không cho rằng đây là việc gì to tát cả: “Ngày con trở về thì bố hẹn tên đó tới luôn đi.
Anh ta dám tới, thì chính là chết.
Anh ta không dám tới thì cũng sẽ không sống qua được đêm đó đâu.”
Sắc mặt Nhan Tinh Hải cũng dần bình tĩnh lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...