"Chị không đau."
Hạt Tiêu không ngừng dụi mắt, cô bé la lớn: "Chị ơi, chị đừng sợ, bố em sẽ đến thôi.
Nếu bố em mà tới thì sẽ không bỏ qua cho bọn họ đâu.
Bố em là một đại anh hùng, nhất định sẽ không bỏ qua cho đám người xấu này đâu."
Hạt Tiêu không nhắc tới còn tốt, vừa nghe đến đây, Hắc Bạch Song Sát đã cười ha ha lên: "Đứa con hoang, bố mày sẽ đến sao? Bố mày là cái thá gì? Nhà bọn mày đều đã chạy trốn từ thành phố Ninh Hạ tới thành phố Giang Châu rồi, bố mày còn có thể đến sao?"
Trên mặt Hạt Tiêu đầy nước mắt, cô bé quật cường nhìn Mặt đen.
cánh tay nhỏ bé chỉ thẳng vào anh ta.
"Bố cháu nhất định sẽ đến, bố sẽ không bỏ qua cho chú đâu.
Người xấu, cái tên xấu xa này.
Khốn nạn, bố cháu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chú đâu."
Mặt đen nổi giận đùng đùng.
Anh ta trực tiếp tăng nhiệt độ của nước vo gạo ở bên cạnh lên.
Nhiệt độ của nước vo gạo không ngừng tăng lên, bắt đầu sôi sùng sục.
Nhiệt độ đã đạt tới một trăm độ rồi.
"Anh Hắc, cái này không có sao đó chứ?" Người phụ nữ mặt trắng nhíu mày hỏi.
Mặt đen hừ lạnh một tiếng, anh ta nói: "Không có việc gì, chỉ là vấn đề nhỏ thôi.
Dù sao chẳng phải cậu chủ Nhan Viễn Lương bảo chúng ta trực tiếp giết chết nó luôn sao? Chết trong cống nước thối với chết ở đây thì cũng đều là chết, cậu chủ Nhan Viễn Lương sẽ không so đo đâu.
Hơn nữa, tôi nghe nói trên người đứa con hoang này đều bị người ta tiêm bệnh vào rồi.
Bệnh của nó như vậy, còn sống đối với nó mà nói mới là tra tấn thật sự."
Mặt trắng cũng cảm thấy như thế, cô ta không xen vào chuyện này nữa.
Nhiệt độ của nước tăng lên đến một trăm độ, Mặt đen lấy tay thử nhiệt độ, anh ta cũng cảm thấy phỏng tay.
Sau đó, Mặt đen múc một muống nước vo gạo nóng hổi, trực tiếp đổ thẳng lên trên đầu Hạt Tiêu.
Hạt Tiêu cực kỳ sợ hãi.
Khả Hân thì lại giang hai tay ra, trực tiếp ngăn trước mặt Hạt Tiêu.
Hạt Tiêu nhìn thấy một màn này, thân thể không ngừng run rẩy.
"Chị ơi, chị Khả Hân, đừng… Người xấu, các người đều là người xấu, các người đừng làm hại chị Khả Hân."
Hạt Tiêu càng khóc càng lớn tiếng, heo trong chuồng heo nghe thấy cũng không dám tới gần.
Khả Hân thì lại không kêu lên một tiếng đau, ngược lại khóe miệng của cô bé lại lộ ra một nụ cười.
"Mẹ nó."
Mặt đen rất phẫn nộ, anh ta đá một cước thẳng lên người Khả Hân.
Anh ta mắng to: "Con mẹ nó.
Đi chết đi cho ông, một đồ vô dụng không bán ra được, thế mà cũng dám ngăn tao làm việc."
Một cước của mặt đen, người lớn bình thường cũng không chịu đựng được.
Khả Hân nhổ một ngụm máu tươi ra nhưng thân thể của cô bé vẫn không xê dịch như trước, mà là gắt gao ôm chặt lấy Hạt Tiêu.
"Đừng sợ, chị ở đây."
Khả Hân nhẹ nhàng ôm lấy đầu của Hạt Tiêu, không cho cô bé chịu bất kỳ một tổn hại nào.
Mặt đen thở hổn hển, anh ta không ngừng dùng chân.
Cuối cùng, Khả Hân nhổ ra một búng máu cuối cùng, tay đã hoàn toàn mất đi khí lực.
"Chặn hả? Mày lại chặn nữa tao xem nào." Mặt đen táo bạo quát lên.
Khả Hân không ngăn lại nữa, thân thể ngã trên mặt đất, ánh mắt mơ hồ.
Khả Hân nhìn thấy ngoài cửa phía xa xa, một người đàn ông đang bước nhanh xông về phía bên này.
Đó, chắc là người bố trong miệng của Hạt Tiêu nhỉ?
Hoàn toàn không giống với người bố mê cờ bạc của mình.
Vì đánh bạc, mỗi ngày ông ấy đánh mẹ mình, bán mình đi.
Cuối cùng Khả Hân nhìn Hạt Tiêu, cánh tay nhỏ bé kéo tay của Hạt Tiêu nói: "Hạt Tiêu, bố em đến rồi.
Em nhất định phải sống sót, em phải sống một đời thật tốt."
Tiếng khóc của Hạt Tiêu như sấm, cô bé liều mạng gào khóc: "Chị Khả Hân, đừng chết, chị đừng chết.
Hu hu, chị Khả Hân, Hạt Tiêu muốn ở chung với chị, chị Khả Hân đừng chết có được không?"
Giờ phút này, cuối cùng Trần Hạo Hiên cũng đi tới bên ngoài sân.
Nhìn đến cảnh tượng của con gái trong chuồng heo, trong hai mắt Trần Hạo Hiên tựa như núi lửa đang không ngừng phun trào.
Đồ cặn bã.
Dám đối xử với bọn nhỏ như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...