Người ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy lời nói của Nhan Viễn Lương, thế mà lại sởn cả tóc gáy.
Bọn họ biết rất rõ, Nhan Viễn Lương là ma đầu nhưng người này rõ ràng là người buôn lậu, thế mà nghe thấy lời nói của Nhan Viễn Lương mà lại có chút sợ hãi.
Sau khi cắt đứt điện thoại, một người phụ nữ mang sắc mặt tái nhợt trong đó hỏi người đàn ông: "Anh Hắc, làm sao bây giờ?"
Người đàn ông mặt đen cau mày lại: "Còn có thể làm sao được nữa.
Nếu chúng ta không giải quyết con bé này, Nhan Viễn Lương nhất định sẽ xử lý chúng ta.
Người phụ nữ Phương Hy Văn này thật đúng là ngây thơ, cho rằng đến thành phố Giang Châu là có thể thoát khỏi ma chưởng của cậu chủ Nhan."
Hai người này tục xưng là Hắc Bạch Song Sát.
Ở thành phố Giang Châu, là người buôn lậu khiến cho cảnh sát đau đầu nhất.
Hai người tung hành hơn mười năm, trước giờ chưa từng thất bại lần nào.
Lần này Nhan Viễn Lương tìm bọn họ, đe dọa dụ dỗ, Hắc Bạch Song Sát lại xuất hiện trên giang hồ.
Người phụ nữ mặt trắng nói với vẻ khó coi: "Cũng đúng, làm xong chuyện này rồi chúng ta hãy ẩn lui đi, anh Hắc."
Mặt đen gật đầu rồi nói: "Cũng được."
Hai người pha chế rượu xong thì đi qua một bên.
Ở bên cạnh có một căn phòng cũ nát, cho dù là khu ổ chuột nhưng vẫn có thể thấy được căn phòng này.
Đây căn bản không phải là một căn phòng bình thường, mà là một chuồng heo dùng để cho heo ăn.
Mặt đen vừa mới đi vào trong phòng là đã nghe thấy tiếng khóc trầm thấp của Hạt Tiêu.
"Thật là tối, đây là đâu vậy?"
"Hạt Tiêu muốn về nhà, Hạt Tiêu đói quá."
"Hạt Tiêu nhớ bố, nhớ mẹ rồi."
Mặt đen hừ lạnh một tiếng: "Con nhóc thối, nếu hôm nay không phải mày tự chạy tới thì bọn tao thật sự là không tiện tới nhà họ Lưu bắt mày.
Tự mày chạy tới, lại tiết kiệm thời gian cho bọn tao đó."
Hạt Tiêu nhìn thấy Mặt đen, cô bé bị dọa cho nhảy dựng, thân hình nhỏ bé không ngừng run rẩy.
"Thật là đáng sợ, chú ơi chú thật là đáng sợ.
Chú ơi, sao chú lại đưa cháu đến đây? Cháu muốn về tìm bố mẹ cháu, bọn họ nhất định sẽ lo lắng rất cho cháu."
Nhưng Mặt đen nghe thấy lời nói của Hạt Tiêu thì lại càng không vui vẻ.
"Tao đáng sợ?"
"Ha ha."
Mặt đen túm lấy nước vo gạo cho heo ăn ở bên cạnh tới trực tiếp đổ lên trên người Hạt Tiêu.
"Nào, không phải mày muốn ăn sao?"
"Không phải là mày đói bụng rồi sao?"
"Thế nào, mùi vị này thế nào?"
Hạt Tiêu ‘oa’ một tiếng mà lên tiếng khóc rống lên.
Nước vo gạo này không chỉ khó ngửi mà còn vừa được hâm nóng, đổ lên trên người có chút đau.
"Mẹ nó, sắp chết nơi rồi còn nói nhiều như vậy nữa."
Mặt đen đổ nước vo gạo lên rồi còn không vừa lòng, anh ta lại mạnh mẽ kéo Hạt Tiêu lên, mở miệng của cô bé ra: "Uống cho tao, xem xem mày có còn dám la đói nữa không."
Hạt Tiêu nằm trên mặt đất, cô bé khóc đến vô cùng thảm thiết.
Làm xong những việc này, Mặt đen vặn cổ, vẻ mặt anh ta đầy hung ác.
Lúc này, một bé gái khác chậm rãi bò ra từ trong chuồng heo.
Cô bé bò tới bên cạnh Hạt Tiêu, kéo cô bé rồi nhỏ giọng mà nói: "Đừng khóc, đừng khóc."
Đứa bé này cũng là bị Hắc Bạch Song Sát đưa đến khu ổ chuột.
Mấy ngày nay, bọn họ vẫn luôn có ý đem bán đứa bé này đi nhưng cô bé mang một thân đầy bệnh, đặc biệt là đôi mắt có bệnh trạng rõ ràng, cho nên vẫn luôn không ra tay bán ra ngoài.
Trong thời gian Hạt Tiêu bị nhốt ở đây thì đã quen biết với bé gái này.
Từ trong miệng bé gái, Hạt Tiêu biết bé gái tên là Khả Hân, lớn hơn cô hai tuổi.
Ngay vừa rồi, Khả Hân còn cho Hạt Tiêu một miếng bánh mì nhỏ để cô bé đừng khóc nữa.
Miếng bánh mì là Khả Hân đã bỏ ở trong túi của mình trước khi bị đưa đến đây, bé gái còn không nỡ ăn nữa.
Lúc này, bé gái nhào vào trên người Hạt Tiêu, giúp cô bé ngăn nước ấm đổ xuống, cả người bé gái bị bỏng đến mức đau đớn.
Hạt Tiêu vội vàng bảo vệ Khả Hân, cô bé nói: "Chị ơi, chị ơi, chị không sao chứ?"
Làn da của Khả Hân đều bị bỏng đỏ lên, cô bé chịu đựng đau nhức miễn cưỡng cười với Hạt Tiêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...