Âm thanh đi tới của đoàn người nhà họ Ngô cuồn cuộn không ngừng, xếp thành một hàng rồng rắn ở gần mười tám con phố ở phía Đông tại thành phố Ninh Hạ.
Từ xa nhìn lại, chẳng thể thấy được điểm kết của đoàn người ấy.
Hạ Cơ Uyển cực kỳ phấn khích, hừ lạnh, bật cười: "Trần Hạo Hiên, ai vả mặt ai thì còn chưa biết được đâu."
Từ xa, Hạ Cơ Uyển nhìn thấy các quan khách của nhà họ Ngô đang từ từ đi tới.
Khóe miệng cô ta nở nụ cười, càng tự tin hơn.
Chỉ là một con nhãi Phương Hy Văn bỏ đi, chỉ là một cái cửa hàng Bách Thảo, cô ta sẽ không để vào mắt.
Bây giờ, trong số các quan khách đang đi tới, có ai là không thể đè chết sự tồn tại của nhà họ Phương chứ.
Rất nhanh, vị khách đầu tiên đã tới rồi.
Người tới là người phụ trách của Tuần Thiên Các tại thành phố Ninh Hạ, Triệu Tuấn Khang.
Hạ Cơ Uyển vội vàng đi tới nghênh đón, nói: "Đội trưởng Triệu, không ngờ ngài lại tới sớm như vậy."
"Đến đây, mời ngài vào bên trong."
"Đội trưởng Triệu, hôm nay chỉ có mình ngài tới thôi sao? Những người còn lại của Tuần Thiên Các đâu?"
Triệu Tuấn Khang cũng muốn những người khác của Tuần Thiên Các tới, nhưng bối cảnh hôm nay quá hoành tráng, còn có cả sự hộ tống của Thiên Đao nên hoàn toàn không cần đến đám người của Tuần Thiên Các.
Triệu Tuấn Khang cười lạnh một tiếng, trực tiếp đẩy tay Hạ Cơ Uyển ra: "Ai tới tìm cô chứ?"
Trong nháy mắt, sắc mặt Hạ Cơ Uyển như rơi vào hầm băng.
"Đội trưởng Triệu, không phải ngài tới tham dự hôn lễ của tôi sao?"
Giọng nói của Triệu Tuấn Khang càng lạnh lùng hơn: "Đương nhiên không phải."
Sau đó, Triệu Tuấn Khang lấy ra một hộp quà, bằng tất cả sự vui mừng của mình nói: "Triệu Tuấn Khang của thành phố Ninh Hạ, tặng một đôi vòng vàng chạm trổ, chúc phúc cho Trần gia và bà chủ trăm năm hạnh phúc."
Nghe thấy như vậy, ánh mắt Hạ Cơ Uyển khựng lại.
Cô ta hít một hơi thật sâu, cười lạnh nói: "Hừ, Triệu Tuấn Khang, cái đồ mắt chó.
Ông sẽ phải trả cái giá đắt cho hành động này.."
"Ông không tham gia hôn lễ của nhà họ Hạ tôi, ông lại muốn tham gia hôn lễ của Phương Hy Văn."
"Đợi chút nữa người của nhà họ Ngô tới thì ông có hối hận cũng muộn rồi."
Triệu Tuấn Khang hoàn toàn không để tâm, chỉ đi vào tấm màn che cực lớn.
Hạ Cơ Uyển trơ mắt nhìn Triệu Tuấn Khang đi vào, khỏi cần nói, trong lòng cô ta có bao nhiêu tức giận.
Nhưng cô ta vẫn tự tin như trước.
Toàn bộ mọi thứ trong mười tám con phố ở phía Đông này, nhà họ Ngô đã mua hết cho cô ta.
Là quà tân hôn Ngô Vinh tặng cô ta.
Bây giờ, người đi vào trong tấm màn che càng đông thì chút nữa Phương Hy Văn sẽ càng mất mặt.
Cô ta muốn tới khi tấm màn mở ra, tất cả mọi người ở thành phố Ninh Hạ đều sẽ thấy được.
Phương Hy Văn sẽ trở thành trò hề của thành phố Ninh Hạ.
Không bao lâu sau, ngoài cửa lại có người tới.
Hạ Cơ Uyển nhìn qua, vậy mà lại là hội trưởng Dư Thiếu Đường của hiệp hội Tây y.
Dư Thiếu Đường vừa mới tiến vào cửa thì đã nghe thấy bên ngoài truyền tới một thanh âm phấn khởi.
"Hội trưởng Dư Thiếu Đường của hiệp hội Tây y tặng một gốc nhân sâm ngàn năm."
Hạ Cơ Uyển xúc động, chạy tới cười nói: "Ông Dư, không ngờ hôm nay ông cũng bớt chút thời gian rảnh để tới đây.
Thật là một vinh hạnh cho nhà họ Hạ chúng tôi."
"Trước kia nhà họ Hạ chúng tôi và hiệp hội Tây y vẫn luôn có sự hợp tác không tồi."
"Danh tiếng của nhà họ Hạ tới ngày hôm nay đã bị những kẻ gian làm hại, không ngờ ông Dư vẫn nhìn rõ mọi việc.
Ông có thể tới tham dự hôn lễ của chúng tôi đã là sự vinh hạnh lớn nhất dành cho chúng tôi rồi."
Kể cả Hạ Nhạc Khánh ở bên cạnh cũng vội vàng đứng lên.
Ông ta trực tiếp nghênh đón, nói: "Hội trưởng Dư, sau này nhà họ Hạ còn cần nhiều sự dìu dắt của hội trưởng Dư."
Trong ánh mắt Dư Thiếu Đường hoàn toàn không có Hạ Cơ Uyển, càng không thể có Hạ Nhạc Khánh.
Toàn bộ người của nhà họ Hạ đều không được ông ta để vào tầm mắt.
Ông ta trực tiếp đi lướt qua trước mặt hai người họ, đi về phía trước mặt Trần Hạo Hiên.
Mấy ngày trước, Dư Thiếu Đường nghe được chuyện của cửa hàng Bách Thảo ở thành phố Ninh Hạ.
Ông ta đã điều tra về tất cả chuyện về cửa hàng Bách Thảo.
Sở dĩ cửa hàng Bách Thảo có thể có năng lực xoay chuyển tình thế cũng hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên.
Mà là bởi vì, đằng sau cửa hàng Bách Thảo có tồn tại một y thuật nghịch thiên.
Người khác, Dư Thiếu Đường có thể không biết nhưng Thái Cực Hoàng Bảo thì ông ta không thể không biết được.
Đó là người có y thuật đỉnh cao nhất.
Dư Thiếu Đường chỉ nhìn một cái, rồi "bịch" một tiếng quỳ xuống đất.
"Tôi không biết ngài đã tới thành phố Ninh Hạ, xin hãy thứ lỗi."
"Hôm nay Dư Thiếu Đường tôi không mời mà tới, không phải để dự tiệc, mà là để tạ tội.
Dư Thiếu Đường có tội, nếu không phải vì tôi quản lý không tốt, ngành y học của thành phố Ninh Hạ đã không bị nhà họ Hạ làm cho chướng khí mù mịt như vậy."
Nét mặt Hạ Cơ Uyển sụp đổ trong chốc lát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...