“Tiểu thư, tỷ tỷ, ngươi không được chết a, ngươi chết rồi chúng ta phải làm sao a.” Lỗ tai truyền đến tiếng khóc của ba người.
“Thật ồn a.” Đoạn kí ức lóe qua trong đầu, Lăng Nhược Huyên mở hai mắt ra, nhìn chung quanh một chút, từng cái từng cái vừa xa lạ vừa lại quen thuộc, đầu tiên ánh vào mi mắt. Mấy khuôn mặt trước mắt cùng tên của mấy người này rồi từng kí ức, đều hiện lên ở trong đầu. Tô Phi biết mình đã xuyên qua rồi, cũng may trong đầu còn sót lại ký ức, nói vậy nhất định là ký ức sâu sắc nhất của chủ nhân thân thể này đi.
“Mộ Nhi, ta khát nước, có nước không?” Lăng Nhược Huyên yếu ớt mở miệng.
“Có, nô tỳ đi lấy.” Nữ hài mừng rỡ lau nước mắt trên mặt, bước nhanh tới chỗ cách đó không xa bày ra bốn ngà voi lớn màu đen (nguyên văn là “hắc tất bành nha” chắc là ly uống nước hồi xưa) sứt mẻ không thể tả ở trước bàn rót nước.
Ngồi dậy, uống một hớp nước, Tô Phi trong lòng thầm nghĩ, nếu ta đã tới nơi này, vậy ta không còn là Tô Phi, mà là Lăng Nhược Huyên, nếu là xuyên qua, như vậy ta liền đặc sắc sống tiếp. Nhưng nhìn xem hoàn cảnh chung quanh, thêm kí ức trong đầu lóe qua, nàng quyết định muốn thay đổi hiện trạng, cùng những người đã từng bắt nạt các nàng là bọn di nương thứ muội khỏe mạnh đi tính sổ thôi.
Tiểu viện bên ngoài lại truyền tới một loạt tiếng bước chân, nghe được châu ngọc tiếng va chạm, liền biết lại là Tiêu di nương tìm đến rồi. Lăng Nhược Huyên hờ hững liếc mắt Tiêu di nương vừa mới vào phòng, tiếp tục chậm rãi uống trà trong tay. Tiêu di nương thấy thế ầm ĩ nói: “Không phải nhảy ao hoa sen sao? Làm sao không để ngươi chết đuối a.” Lăng Nhược Huyên cười nhạt, vẫn là nhàn nhã uống trà, lần này đã làm Tiêu di nương tức giận, “Thế nào? Ngươi nhảy ao hoa sen không chết đuối, biến thành người câm rồi hả ? Ngươi đã là chuyện cười lớn trong kinh, ngươi cho rằng ngươi nhảy ao hoa sen, Duệ Vương sẽ hồi tâm chuyển ý, đem kiệu hoa đến cưới ngươi sao? Đừng nằm mơ. Ngươi đời này a, cũng đừng…” . Còn chưa dứt lời, chỉ nghe Lăng Nhược Huyên thanh âm lạnh như băng vang lên, “Cút ra ngoài.” Tiếng nói vang lên, Tiền ma ma bên cạnh cùng Mộ Nhi đầu tiên là ngẩn ra, theo hướng bên giường Lăng Nhược Huyên tới gần chút, chỉ lo Tiêu di nương đả thương Lăng Nhược Huyên.
“Ngươi nói cái gì?” Tiêu di nương hô lên.
“Ta nói ngươi cút ra ngoài.” Lăng Nhược Huyên ngẩng đầu lên bắn ánh mắt lạnh như băng về phía Tiêu di nương, Tiêu di nương chưa từng gặp ánh mắt lạnh lẽo mà lại mang theo sát khí, không khỏi hướng về sau lảo đảo một cái.
“Ngươi dám mắng phu nhân nhà ta, ta thấy ngươi là muốn chịu đòn rồi.” Vương ma ma hung ác nói.
Lăng Nhược Huyên hừ lạnh một tiếng, giơ tay đem ly trà trong tay đánh vào đầu Vương ma ma, trong nháy mắt máu tươi chảy ra. Tiêu di nương cùng Vương ma ma đều không nghĩ tới Lăng Nhược Huyên lại dám dùng cái chén đánh người. Theo âm thanh ly trà rơi xuống đất, các nàng cũng từ trong kinh ngạc tỉnh lại, “Giết người rồi, Đại tiểu thư giết người rồi.” Chủ tớ hai người chạy ra tiểu viện rách nát này kêu la.
“Tiểu thư, người ——” Mộ Nhi bị cảnh lúc nãy kinh ngạc đến ngây người, không biết nên nói cái gì mới được, nàng lo lắng một hồi Tiêu di nương mang người trở lại, như vậy tiểu thư nhất định sẽ chịu thiệt nha.
“Tỷ tỷ đánh thật chuẩn.” Vân Phi vỗ tay bảo hay nói.
“Tiểu thư, người vừa mới đánh Vương ma ma, sợ là một hồi các nàng sẽ gọi người đến nháo đây. Người thân thể yếu đuối, sẽ không chịu nổi bọn họ dằn vặt a.” Tiền ma ma ân cần nói.
“Ma ma, không sao, các nàng nếu không đến đây nháo, ta còn không tin các nàng tính toán, nếu dám trở lại gây sự, vậy thì nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt luôn.”
“Đúng, cùng tính một lượt. Ma ma không cần sợ, không phải còn có Vân Phi ở đây mà, nhìn xem chỗ này có nhiều đá, các nàng dám đến, hay dùng đá đánh các nàng.” Lăng Nhược Huyên nhìn Vân Phi vỗ vỗ bên hông mình một cái, đắc ý nói.
“Công tử a, người còn nhỏ, các nàng người đông thế mạnh, ngươi mau trốn đi, đừng để cho bọn họ làm thương người.”
“Vân Phi là nam tử hán, Vân Phi không muốn trốn đi.” Lăng Nhược Huyên nhìn đệ đệ ngớ ngẩn trước mắt, giơ tay ra hiệu Vân Phi đi đến bên cạnh mình, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Vân Phi, gương mặt ố vàng khiến người ta nhìn thấy đau lòng, nếu là ở xã hội hiện đại, hắn mười hai mười ba tuổi mà giống như hài tử, sẽ được cha mẹ coi như bảo bối đây, có thể ở cổ đại này, lại nhận hết ức hiếp, đều là bởi vì không có nương. Nhớ lại thân thế của chính mình, cha mẹ chết sớm, từ nhỏ ở cô nhi viện lớn lên, cuối cùng lại bị người thân cùng nhau lớn lên giết chết, trong lòng tràn đầy lòng chua xót, “Vân Phi, có tỷ tỷ ở đây, nhất định sẽ không cho ngươi sống khổ đâu. Tỷ tỷ sẽ bảo vệ ngươi.”
Vân Phi gật gù, đem đầu nhỏ làm càn chôn vào trong lồng ngực Lăng Nhược Huyên.
Tiền ma ma nguyên bản còn lo lắng Tiêu di nương trở lại gây sự, được một lát, còn không thấy bóng người của Tiêu di nương, liền cũng yên lòng nói “Tiểu thư, xem ra hôm nay bọn họ sẽ không tới náo loạn, nô tỳ đi lấy cơm nước bưng tới cho tiểu thư, hay là tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt rồi mới ăn.” “Được a.” Lăng Nhược Huyên gật gù cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...