Thần Y Quý Nữ


Ngày hôm sau, Lăng Nhược Huyên như trước vác lấy giỏ trúc đi lên núi, lần này cũng không có bất kỳ người nào dám ngăn đường đi của nàng, hết thảy gia đinh nhìn thấy nàng thì đều cung kính nói: "Đại tiểu thư, xin chào." Xem ra một chiêu giết gà dọa khỉ của nàng đã đạt hiệu quả rồi.
Lần này loanh quanh ở trên núi nửa ngày đều không có hái được dược liệu cần thiết, nghe được chân trời có tiếng sấm, Lăng Nhược Huyên ngẩng đầu nhìn tới, xa xa có một đám mây đen kèm tiếng sấm từ từ di chuyển. Tựa hồ sẽ có mưa dông không nhỏ đây, tự quyết định, không dám trễ nải chốc lát, bước nhanh xuống núi. Ở dưới chân núi, một mùi thơm bay tới, đi theo mùi thơm, bất ngờ thấy được Bạch Tam Diệp Thảo, Bạch Tam Diệp Thảo không chỉ là thánh dược chữa thương, đặc biệt là có thể mở mang tâm trí, nếu như người tập võ dùng thêm Tử Châu, thì công lực sẽ tăng nhiều. Là trăm năm khó gặp. Lăng Nhược Huyên cảm thấy vận may của mình tốt, xem ra là trời cao cũng trợ giúp nàng một chút rồi.
Ở vùng lân cận Bạch Tam Diệp Thảo, phát hiện có hang thỏ, đưa tay tìm kiếm, hai tiểu tử lông xù trốn ở trong hang đang run rẩy. Lấy ra nhìn, hai con thỏ lông trắng muốt, vô cùng đáng yêu. Nhìn ánh mắt khẩn cầu của con thỏ, nhất định là khẩn cầu nàng đừng ăn chúng nó. Lăng Nhược Huyên cười nhìn con thỏ nói: "Con thỏ nhỏ, đi theo ta đi, theo ta có cà rốt ăn." Nói xong, bỏ vào giỏ trúc bước nhanh xuống núi.
Trở lại trong phủ, Vân Phi vọt ra đầu tiên, "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, có phải là có khiếu hoa kê để ăn a." Lăng Nhược Huyên khẽ cau mày nói: "Vân Phi, hôm nay tỷ tỷ không có bắt được gà rừng a, bất quá bắt được hai con thỏ, nếu không kho cho ngươi ăn đi."

"Thỏ? Thỏ là gì? Nhanh cho ta nhìn một chút a." Vân Phi làm nũng nói. Lăng Nhược Huyên thả giỏ trúc xuống, hai con thỏ trắng mắt hồng như đá quý xoay tròn. Vân Phi vừa nhìn, vỗ tay kêu lên: "Tỷ tỷ, thỏ thật đáng yêu, ta muốn nuôi thỏ "
"Tốt, vậy thì nuôi đi. Vậy ngươi phải nhớ kỹ cho chúng nó ăn nha." Lăng Nhược Huyên nhắc nhở.
"Được a, ta đem cơm của mình chia một ít cho chúng nó ăn là được rồi." Vân Phi cười khúc khích nói.
"Ha ha ha, Vân Phi, thỏ chỉ ăn cà rốt cùng cải trắng. Cơm của ngươi là không thể ăn."
"Chúng nó thật đáng thương a, chỉ có thể ăn cà rốt cùng cải trắng."
Vân Phi mất hứng nói. Trong nháy mắt đầu gục xuống, không có vui sướng như vừa nãy. Chỉ là đem thỏ đặt lên bàn, chính mình nằm bò ở một bên nhìn, con thỏ tựa hồ cũng hiểu ý tứ của chủ nhân, ngoan ngoãn gục xuống bàn, mặc cho chủ nhân làm sao mà xoa.
Lăng Nhược Huyên thì lại cầm Bạch Tam Diệp Thảo bắt đầu nghiền nát, khi Bạch Tam Diệp Thảo xuất hiện ở trước mặt Vân Phi, Vân Phi đột nhiên mắt sáng lên, nghĩ thầm: " Bạch Tam Diệp Thảo, cái này là Linh Dược trăm năm hiếm thấy, người tập võ dùng sẽ tăng cường nội lực." Mà loại ánh sáng này thoáng qua liền mất, vì di mệnh của mẫu thân, hắn giả ngu tránh họa đã bảy năm, bây giờ tỷ tỷ cũng không giống như trước mềm yếu như vậy. Có thể...
Vân Phi nhìn tỷ tỷ đem Bạch Tam Diệp Thảo chia làm ba phần, một phần dùng để điều chế thuốc mỡ trị sẹo, một phần giấu kĩ ở trong rương tử đàn. Còn một phần đặt ở bên cây Cảnh Thiên, đặt ở trong hộp Thất Diệp Nhất Chi Hoa.

Lăng Nhược Huyên để Mộ Nhi mang nước rửa mặt tới, sau khi rửa mặt, hóa ra chỗ có vết sẹo bắt đầu mọc ra thịt mới, tầng ngoài da bắt đầu bóc ra. Lần thứ hai bôi thuốc mỡ, mát lạnh sảng khoái.
Chạng vạng, Tiêu di nương phái người đưa tới một số quần áo mới cho Lăng Nhược Huyên cùng Vân Phi, Lăng Nhược Huyên biết rõ Tiêu di nương này đột nhiên đối tốt với mình như vậy, khẳng định là sợ sau khi phụ thân trở lại, biết được nàng ngược đãi tỷ đệ bọn hắn, biết như vậy mới đi đưa đồ a. Lăng Nhược Huyên đương nhiên sẽ không nhận ân tình của nàng, nếu như nàng thích diễn trò, vậy hãy để cho nàng diễn xiếc xong, đem nói tường tận, bằng không làm sao nhìn nàng rơi xuống đài đây.
Sau ngày thứ ba xoa thuốc, vết sẹo đã không nhìn thấy, vì phòng ngừa lưu lại mầm họa, Lăng Nhược Huyên tiếp tục sử dụng hai ngày để củng cố. Đêm đó đem Thất Diệp Nhất Chi Hoa, Cảnh Thiên, Bạch Tam Diệp Thảo ở trong tay nàng còn có Tử Châu đặt cùng một chỗ để sắc dược chữa bệnh cho Vân Phi. Những thứ này đều được Vân Phi đặt vào trong mắt, tỷ tỷ trăm cay nghìn đắng như thế đi hái dược đều là trị bệnh điên cho mình, là do chính mình giả bộ, lại không thể nói cho tỷ tỷ, tuy Tiền ma ma cùng Mộ Nhi theo tỷ đệ bọn hắn nhiều năm sẽ không bán đứng bọn họ, nhưng Tiêu di nương cơ sở ngầm đông đảo, không thể không đề phòng. Vì lẽ đó ngay cả tỷ tỷ thân nhất của mình cũng phải gạt, cũng còn tốt, tỷ tỷ sắc dược trị bệnh điên cho mình, hơn nữa bên trong có mấy vị thuốc có thể tăng cường nội lực, không bằng liền danh chính ngôn thuận như vậy khôi phục đi.
Lăng Nhược Huyên bưng dược vừa mới sắc, đi tới bên người Vân Phi, Vân Phi ôm lấy bát uống một hơi cạn sạch, Lăng Nhược Huyên một bên không khỏi líu lưỡi, "Vân Phi, coi chừng bỏng, dược đắng không?"
"Không đắng, Không đắng, uống rất ngon. Còn nữa không? Thêm một chén nữa."

"Không còn, bất quá ngày mai tỷ tỷ vì Vân Phi thi châm, Vân Phi sợ đau không?"
Thi châm? Hắn không nghe lầm chứ, muốn ở trên người ghim kim hắn mới không muốn đây, còn nhớ lúc nhỏ, hắn bị bệnh thuỷ đậu, sốt cao nóng hổi, chính là không hạ được nhiệt độ, vẫn là mẫu thân dùng ngân châm qua huyệt mới khỏi. Đau đớn như vậy, cả đời này đều không quên được.
Lăng Nhược Huyên nhìn Vân Phi xuất thần (sững sờ) vội hỏi: "Vân Phi làm sao rồi hả ? Là sợ ghim kim đau thật sao? Tỷ tỷ sẽ hạ châm nhẹ nhàng, sẽ không để cho ngươi cảm thấy đau."
Lăng Vân Phi khéo léo xoay người, liền chạy ra ngoài...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui