Edit + Beta: Đông Vân Triều.
"Cái gì?"
Quý Như Yên há hốc mồm.
Tích Tiểu Mộng vừa nói, nàng thế nào cảm giác mọi thứ thật huyền ảo quá đi?
Tích Tiểu Mộng liếc mắt, hắn biết nàng căn bản không biết việc phát sinh này.
Vì vậy hướng Quý Như Yên nói rằng, "Ta nói, Tứ điện hạ Lạc Cao Phi đã đi một chuyến đến Hoa phủ làm mai, để Hoa Hoành Phóng cưới thứ nữ Vạn Đức Hầu phủ làm vợ! Ngươi đã nghe rõ chưa?"
Quý Như Yên hít một hơi thật sâu, "Hoa Hoành Phóng nói như thế nào?"
"Tạm thời nghe nói, hắn cự tuyệt đề nghị của Tứ điện hạ Lạc Cao Phi, để Tứ điện hạ rời Hoa phủ. Theo ta được biết, chỉ sợ hai mươi đại binh trong tay Vạn Đức Hầu, e là Hiền phi muốn thu làm của riêng."
Tích Tiểu Mộng nói ra, lo lắng tầng tầng.
Quý Như Yên nhíu mày, Vạn Đức Hầu chỉ toàn phế vật, sao còn gây ra nhiều thị phi như vậy?
Người thì cũng đã chết, còn muốn kinh thành đại loạn sao?
Nặng nề thở dài một tiếng, nàng ngẩng đầu lên nhìn Tích Tiểu Mộng, "Ngươi nghĩ ta nên làm thế nào?"
"Không phải ta nghĩ ngươi nên làm thế nào mà là ngươi muốn làm gì. Thất điện hạ nói, tất cả ta nghe lời ngươi hết, phối hợp với ngươi là được."
Tích Tiểu Mộng nhún vai một cái, trực tiếp đá lại vấn đề cho nàng.
Quý Như Yên nghe vậy, trong lòng hận không thể mắng chết tên khốn Lạc Thuấn Thần kia để giải hận!
Nàng đây đã nợ hắn cái gì?
Lại còn muốn nàng thêm rắc rối sao!
Tích Tiểu Mộng thấy sắc mặt nàng biến thành màu đen, không có hảo ý nhìn nàng, "Thất hoàng phi, ngươi để Vạn Đức Hầu phủ lộng hành vậy sao?"
Quý Như Yên liếc hắn, cười lạnh một tiến, “Đúng, là ta để bọn họ lộng hành đấy, nhưng ngươi thì không đâu nhỉ!"
Bị nàng nói như vậy, lập tức khiến Tích Tiểu Mộng há hốc mồm, nửa ngày nói không ra lời.
Dù sao, bị dồn ép như vậy, nàng phản kích cũng không gì đáng trách.
Quý Như Yên đứng lên, hướng hắn nói rằng, "Đừng nói những thứ này, việc hôn nhân của Hoa Hoành Phóng cứ thong thả vài ngày, ta muốn xem Tứ điện hạ Lạc Cao Phi còn muốn đánh chủ ý gì. Đêm nay ngươi theo ta đến Vạn Đức Hầu phủ một chút."
"Ngươi muốn vào Vạn Đức Hầu phủ?"
Tích Tiểu Mộng giật mình vạn phần.
"Không đi được sao? Ta muốn xem binh phù ở đâu?"
"Thế nhưng, ngươi muốn làm trộm á?"
"Chẳng lẽ ngươi muốn lầy thánh chỉ, đường đường chính chính khám xét Vạn Đức Hầu phủ sao?"
Quý Như Yên hỏi ngược một câu, trực tiếp khiến Tích Tiểu Mộng thổ huyết, nếu làm được, bọn họ căn bản cũng không đáng thương như vậy.
Có Tích Tiểu Mộng phối hợp, Quý Như Yên lấy được bản đồ Vạn Đức Hầu phủ.
Nhìn qua diện tích khá lớn, nàng thật đau đầu.
Cả đại phủ rộng lớn như vậy, địa bàn còn ít sao?
Tìm một cái binh phù nhỏ như vậy, nếu không phải mò kim dưới đáy bể thì chính là đáy biển rồi?
Đang nhức đầu, đột nhiên một bóng đen bay thẳng vào lòng nàng, nàng khẽ lắc mình, liền tóm được bóng đen kia.
"Ô ô!"
Nữ nhân xấu!
Ngươi khiến ta tìm mỏi mắt!
Quý Như Yên nhìn tiểu tử kia, giật mình không ít, "Tham ăn, sao ngươi đến được Đôn Nhạc Châu. Là ai đưa ngươi tới?"
"Xèo xèo!"
Hứ!
Ta tự tới!
Tiểu tử kia tránh thoát bàn tay của nàng, trực tiếp đặt bàn tọa trên bàn, cầm lấy bút lông làm từ ngọc tinh khiết, giật hết lông ra, sau đó liền gặm.
Một bên Tích Tiểu Mộng há hốc mồm, mắt trợn tròn, lúc trước ở Cổ Thú Sơn Mạch hắn đã gặp qua Tham ăn, chỉ là hắn không biết cái gì nó cũng có thể cho vào mồm được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...