Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Edit + beta: haquynh1812
“Cho bọn họ vào đi.”
Hiền phi gật đầu để cho nữ quan dẫn bọn họ vào.”
Tứ điện hạ Lạc Cao Phi, lục điện hạ Lạc Hạo Hoa vừa đi vào đã quỳ gối hành lễ với hiền phi: “Nhi thần tham kiến mẫu phi, mẫu phi cát tường, an khang.”
“Đứng lên đi, sao các ngươi lại vào cung?”
Hiền phi đỡ hai huynh đệ bọn họ dậy, hỏi một câu.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là tứ điện hạ cúi đầu nhỏ giọng nói: “Mẫu phi, ông ngoại thành ra như vậy tuyệt đối có liên quan tới Trấn Quốc tướng quân.”
Hiền phi trầm người xuống, chân mày nhíu chặt: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tứ điện hạ không dám giấu diếm, kể lại toàn bộ chuyến đi tới Cổ Thú sơn mạch.
Thì ra lúc tới Cổ Thú sơn mạch, Vạn Đức hầu muốn mạng của tướng quân Hứa Tử Minh, mục đích nhằm vào năm mươi vạn binh quyền trong tay ông ta.
Tới buổi chiều, không hiểu thế nào Vạn Đức hầu gây ra chuyện mất mặt, còn bị Hiên đế đuổi ra khỏi hội trường.
Chưa từng gặp phải chuyện như vậy, nên Vạn Đức hầu âm thầm hạ quyết tâm, ngày mai vào Cổ Thú săn thú, nhất định phải xả giận lên người Trấn Quốc tướng quân Hứa Tử Minh.
Vì để kế hoạch được thuận lợi, Vạn Đức hầu còn tới tìm huynh đệ bọn họ thương lượng.
Hơn nữa còn để huynh đệ bọn họ sắp xếp tỉ mỉ, Vạn Đức hầu dẫn theo năm mươi cao thủ tuyệt đỉnh đi ám sát Hứa Tử minh.
Còn lại năm mươi cao thủ ở chỗ bọn họ, che giấu hành tung của ông.
Nhưng qua một đêm, hai người vẫn chưa thấy ông ngoại trở về.
Bọn họ liền dẫn người đi tìm suốt hai ngày hai đêm, mới kiếm được Vạn Đức hầu nằm hấp hối dưới chân núi.
Vừa thấy Vạn Đức hầu sắp không qua khỏi, hai huynh đệ vội vàng sai người đưa ông trở về Cổ Thú hành cung cho thái y chữa trị.
Vạn Đức hầu bây giờ nhìn thế nào cũng tốt hơn lúc mới đưa về.
Hiến phi nghe thấy tiền căn hậu quả, híp mắt phượng lại: “Sao các ngươi lại đối đầu với tướng quân Hứa Tử Minh.”
“Nhi thần không có.”
Tứ điện hạ lắc đầu, Vạn Đức hầu đã thành ra như vậy, bọn họ nào dám gây sự với Hứa Tử Minh.
Lục điện hạ ở bên cạnh nói: “Mẫu phi, thượng thư bộ binh Mạnh Viêm Bân đi tìm lão thất phu kia gây chuyện, có điều dường như phụ hoàng thiên vị ông ta, chẳng những không trừng phạt còn tặng một đôi ngọc như ý.”
Thiên vị sao?
Chuyện này rất bình thường, Băng phi vẫn còn, vẫn luôn nằm trong tim Hiên đế.
Hiền phi cười khổ: “Tạm thời trong khoảng thời gian này đừng đối đầu với lão thất phu kia. Trước mắt chúng ta cần ổn định thế lực, phải tìm được một người có thể duy trì chúng ta tiếp quản hai mươi vạn binh quyền.’
“Mẫu phi, nhi thần có một nhân tuyển.”
Tứ điện hạ đề nghị.
“Nói ta nghe thử xem.”
“Hoa Hoành Phong, Hoa gia xuất thân từ võ tướng, Hoa lão sớm qua đời, hiện tại chỉ còn mình Hoa Hoành Phóng làm trụ cột, chỉ cần hắn quy thuận chúng ta, chúng ta có thể gả thứ nữ phủ vạn Đức hầu cho hắn.”
Hiền phi trầm ngâm một chút, “Nhân phẩm của hắn thế nào/”
“Lúc ở Cổ Thú sơn mạch, phụ hoàng phong hắn lên thất phẩm dực uy hiệu uý, hắn bình thản không tranh đua, hẳn có thể làm việc lớn, hay là nhi thần tiếp xúc với hắn một chút?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...