Edit: Mạn Nguyệt
Quý Như Yên nghe vậy thì sững sờ, "Ngoại tổ phụ, kẻ tham ăn nói chung quanh đây còn có một nơi có thể nghỉ ngơi. Lạc Thuấn Thần và mấy người bọn họ cần có một chút thời gian để xử lí nơi này, chi bằng chúng ta đến đó trước xem sao, bằng không đến nửa đêm chúng ta sẽ ngủ ở ngoài trời mất."
Lão tướng quân Hứa Tử Minh gật gật đầu, "Được, nghe theo con, chung ta đi nhìn một chút."
Có tiểu gia hỏa dẫn đường, Quý Như Yên đỡ lão tướng quân Hứa Tử Minh đi ra khỏi sơn động.
Lúc này, đã là giờ tý, trên bầu trời mang theo một vành trăng non. Nhiệt độ ban ngày ở Cổ Thú Sơn Mạch là mùa hạ,vào buổi tối thì mang theo một chút lành lạnh của khí thu.
Quý Như Yên thấy khí hậu có chút chuyển biến, vì vậy nàng tìm lấy áo choàng ở trong không gian đưa cho lão tướng quân Hứa Tử Minh phủ thêm, "Ngoại tổ phụ, đêm cũng sâu rồi, ngài khoác thêm áo choàng giữ ấm cơ thể đi."
Lão tướng quân Hứa Tử Minh nhìn áo choàng một chút, không từ chối mặc lên.
Tuy rằng trên người có võ công nhưng đến cái tuổi này rồi, chịu không nổi giá lạnh. Nếu phát bệnh ở Cổ Thú Sơn Mạch thì không có thuốc thang gì để điều trị, ông cũng không muốn mang lại phiền phức cho Qúy Như Yên và Lạc Thuấn Thần, cuối cùng nên mặc thêm là tối nhất.
Tiểu gia hỏa dẫn đường, Quý Như Yên cùng lão tướng quân Hứa Tử Minh theo ở phía sau, đi bộ khoảng một trăm mét, Qúy Như Yên nhìn thấy một căn nhà gỗ nho nhỏ. Nhà gỗ không lớn, đoán chừng chỉ có thể chứa được hai ba người mà thôi.
Nhìn đến đây, cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao lúc đầu tiểu gia hỏa không dẫn bọn họ tới đây. Chỗ này quá nhỏ, không chứa hết mấy người họ.
"Như Yên, cái nhà này quá nhỏ!" Lão tướng quân Hứa Tử Minh vừa thấy đã trực tiếp nói lên.
Quý Như Yên khẽ mỉm cười, "Ngoại tổ phụ, Như Yên cảm thấy nhà này khá vừa vặn, chúng ta có năm người, nhưng cũng cần phải có người gác đêm mới tốt. Chúng ta cứ nghỉ ngởi đây, tránh xảy ra chuyện nữa. Tại Cổ Thú Sơn Mạch, cho dù chúng ta không tổn thương đám thú nhưng không thể không đề phòng.
"Con nói cũng có đạo lý."
Lão tướng quân Hứa Tử Minh gật gật đầu, cảm thấy nàng nói phù hợp với tình hình hiện tại. Hai người đi vào căn nhà gỗ thì phát hiện bên trong không được ổn cho lắm.
Nhà xây bằng gỗ, nhưng qua thời gian lâu mà không có người ở, rêu phủ, mối mọt, mạng nhện giăng khắp nơi.
Quý Như Yên nhìn thấy sâu mọt thì cả người liền nổi da gà, nàng khuyên nhủ, "Ngoại tổ phụ, căn nhà này lâu quá nên ẩm mốc hết rồi, không ở được nữa, e rằng chúng ta chỉ có thể ngủ ngoài trời thôi."
"Ai, hay là chúng ta cứ quy về bàn bạc với Thuấn Thần trước rồi hãy làm."
Lão tướng quân Hứa Tử Minh cũng nhìn thấy hoàn cảnh của nơi này, trụ cột căn nhà đã gãy, ngủ ngoài ngoài trời còn tốt hơn.
Hai người về tới sơn động thì Lạc Thuấn Thần cũng bố trí thỏa đáng.
Mấy con hổ đem năm mươi thi thể xé thành từng mảnh, đương nhiên, Tích Tiểu Mộng cũng không quên giết chúng, rồi chứng minh nhóm người Vạn Đức Hầu gặp hổ bị công kích.
Toàn bộ sơn động bị bao phủ bởi máu tanh. Hình ảnh thập phần tàn nhẫn, khiến người ta không đành lòng đối diện.
Trước đây Quý Như Yên đã ở bên ngoài lang bạt nên những thứ này nàng đã gặp, không có gì đáng sợ.
"Như Yên, ngươi nói phải xử lí tên Vạn lão đầu thế nào?
Tích Tiểu Mộng đi tới trước mặt Vạn Đức Hầu hỏi.
Quý Như Yên nhìn một chút rồi chỉ tay về hướng đó, thản nhiên nói, "Ném ông ta xuống dưới đó đi, sống hay chết thì phải xem vận khí của ông ta rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...