Edit + beta: haquynh1812
Bên ngoài có khoảng năm mươi người đang bao vây cửa hang động.
Hơn nữa cả đám mặt đều xác xơ tiêu điều, Quý Như Yên có thể cảm nhận được hơi thở của sát thủ.
Ánh mắt nàng thản nhiên lướt qua những kẻ đó, dừng trên người Vạn Đức hầu.
Lúc này ông ta đang đứng đối diện với cửa động, ánh mắt sâu thẳm đen kịt, bóng người cao lớn.
“Không thể ngờ, thất điện hạ cùng thất hoàng phi có thể nhàn rỗi tới Cổ Thú sơn mạch săn bắn, chỉ là chuyện này rất nguy hiểm, nếu ngày nào đó bản hầu đưa thi thể các ngươi về, nói do dã thú tập kích, ta nghĩ chắc hoàng thượng cũng sẽ không trách tội.”
Dứt lời, ông ta cười quái dị.
Lão tướng quân Hứa Tử Minh liếc Vạn Đức hầu: “Đấu! Nhiều năm như vậy, ngươi cũng thử không biết bao nhiêu lần. Đáng tiếc, lão phu mệnh cứng rắn, mấy chục năm nay vẫn không tổn hao gì. Vạn Đức hầu, ngươi đừng mạnh miệng, đầu lão phu ở đây, có bản lĩnh thì tự mình tới lấy!”
Dứt lời, một luồng sáng màu xanh đậm vâu xung quanh cơ thể, nổi bật trong bóng đêm.
Vạn Đức hầu ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Đối phó với lão thất phu như ngươi, cần bản hầu đích thân ra tay sao? Các ngươi còn thất thần làm gì, giết hết cho bản hầu, quay về ta sẽ có thưởng lớn.”
Có thưởng, ắt có dũng sĩ!
Câu này luôn luôn đúng.
Sát thủ tồn tại vì tiền thưởng, có thể làm bất cứ chuyện gì.
Cho dù con đường phía trước ẩn chứa nguy hiểm, bọn họ cũng chỉ có thể xông tới như thiêu thân lao vào lửa.
Năm mươi sát thủ kia, đều tự rút kiếm ra, chia thành mỗi nhóm mười người.
Quý Như Yên nhìn lướt qua những kẻ đó, phất tay áo, vô hình chém ra một luồng đao Loan Nguyệt mang theo nội lưc, ngăn cản những kẻ đó tới gần cửa động.
Vẻ mặt nàng cao ngao, nở nụ cười tàn khốc, lạnh tới tận cùng: “Vạn Đức hầu cũng thật vui tính, năm mươi người đối phó với năm người, thật sư rất coi trọng chúng ta!”
“Bớt nói nhảm! Giết lão thất phu kia cho ta!”
Vạn Đức hầu cũng không chú ý tới cái phất tay của nàng, tiếp tục kêu gào.
Lạc Thuấn Thần vẫn ẩn nhẫn, từ đầu cho tới tận bây giờ, kẻ địch hai mươi mấy năm đứng ngay trước mặt, luôn gào thét ông ngoại là lão thất phu. Hắn thân làm cháu trai, do một tay người nuôi lớn.
Lúc này người thân nhất của mình bị vũ nhục, sao hắn có thế tiếp tục nhịn?
Mặt hắn lộ rõ sát khí lạnh lùng, Mặc kiếm trong tay chĩa thẳng về phía Vạn Đức hầu: “Đừng xúc phạm tới ông ngoại ta! Nếu không hôm nay bản điện hạ không ngại tiễn ngươi đi gặp diêm vương.”
Dứt lời, kiếm đi theo người, Mặc kiếm lao về phía Vạn Đức hầy.
Thân làm trung kỳ võ thần, lúc hắn vừa tới, đấu khí hộ thể màu xanh khiến Vạn Đức hầu kinh ngạc tới mức tròng mắt sắp rơi ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...