Edit+Beta: Agehakun Kei
Lạc Thuấn Thần nhìn một bên mặt của Phượng Như Tuyết, nhỏ giọng hỏi, "Tuyết nhi vẫn chưa xem xong sao? Tạm thời dừng lại rồi ăn cơm trước a?"
Hắn vừa nói xong, âm thanh của bàn tính vàng trong tay Tuyết nhi cũng liền ngừng lại.
Quý Như Yên vừa thấy, lập tức vẫy tay với Phượng Như Tuyết cười nói, "Tuyết nhi, nhanh tới dùng cơm!"
Phượng Như Tuyết nhu thuận uống chén canh trước, cảm giác hương vị của súp ở trong miệng thật sự thuần túy.
"Tỷ tỷ, ta đã tính sổ sách xong hết rồi. Ba quý này, tổng thu nhập là hai nghìn một trăm tám mươi chín vạn lượng."
"Đã biết, ăn xong rồi hãy nói."
Quý Như Yên mỉm cười xới cho nàng thêm một chén cơm, sau đó lại cùng ăn cơm với Lạc Thuấn Thần.
Ba người ăn xong bữa tối, Quý Như Yên để Phượng Như Tuyết ra ngoài đi dạo một chút, cũng giúp gân cốt của nàng hoạt động tốt.
Lạc Thuấn Thần thấy Phượng Như Tuyết rời đi, lúc này hắn mới trầm mặt nói với Quý Như Yên, "Hôm nay ta ra ngoài, nhận được một tin tức không được tốt."
"Tin tức gì?"
"Sợ là chúng ta không thể đón giao thừa ở thành Độc Hiết được."
"Nga?"
Quý Như Yên có chút ngoài ý muốn, "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"Phụ hoàng hạ chỉ ý, mười ngày sau đến sơn mạch Cổ Thú, tiến hành đông quý săn bắn."
Sắc mặt Lạc Thuấn Thần cũng không được tốt.
Quý Như Yên nhìn hắn, "Sơn mạch Cổ Thú, cách cách nơi này cũng hơn hai ngàn dặm a?"
"Đúng vậy, coi như là cưỡi ngựa đến đó, cũng cần khoảng hai ngày. Sơn mạch Cổ Thú là rặng núi lớn nhất của Thiên Độc quốc, hơn nữa mỗi lần đến mùa đông, luôn có rất nhiều dã thú ra ngoài kiếm ăn. Vì thế, cách mỗi một năm, phụ hoàng sẽ triệu tập đám võ tướng đến sơn mạch Cổ Thú để săn bắn, tránh việc những dã thú kia ra khỏi sơn mạch hại người."
Lạc Thuấn Thần nhàn nhạt giải thích, hai đầu lông mày lại xuất hiện vẻ ưu sầu.
Trong lòng Quý Như Yên khẽ động, "Chàng lo lắng ngoại tổ phụ đi săn sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Lạc Thuấn Thần nhẹ gật đầu, "Ân, trước kia cứ đến thời điểm ngoại tổ phụ đi săn, thường hay bị người khác lập kế hãm hại, nếu không phải vì mấy năm qua ta bị bệnh quấn thân, luôn sống dở chết dở, thì ngoại tổ phụ chắc chắn sẽ phải đi sơn mạch Cổ Thú. Nhưng năm nay, ta vừa đại hôn, ngoại tổ phụ nhất định phải đến dự cuộc săn bắn này. Ngoại tổ phụ chưởng quản năm mươi vạn đại quân, tuổi tác cũng đã cao, ai cũng mơ tưởng đến binh quyền của ông. Ngay cả Dật Vương cũng đỏ mắt nhìn binh quyền chưởng quản năm mươi vạn đại quân của ngoại tổ phụ. Ta không lo về phần binh quyền kia, ta chỉ lo lần này ngoại tổ phụ tiến vào sơn mạch Cổ Thú, sẽ bị người khác cố tình ám toán!"
"Vậy chúng ta cũng đến đó đi."
Quý Như Yên đề nghị.
Lạc Thuấn Thần do dự một chút, "Vậy còn Tuyết nhi thì sao?"
"Chuyện này..."
Quý Như Yên suy nghĩ một chút, "Không có việc gì, ta sẽ an bài. Nếu đã đã xác định muốn đi sơn mạch Cổ Thú, vậy ngày mai sẽ phải chuẩn bị luôn sao?"
"Đúng vậy."
Lạc Thuấn Thần gật đầu.
Quý Như Yên im lặng nhìn trời, đại hôn của bọn họ mới chỉ là ngày hôm trước, vậy mà ngay ngày hôm sau Hiên Đế lại muốn đến sơn mạch Cổ Thú để săn bắn, cũng không biết Hiên Đế có phải là cố ý hay không.
Đây là không muốn nàng có mấy ngày an bình, tốt lành sao?
Lạc Thuấn Thần có chút áy náy nhìn nàng, "Thực xin lỗi, chúng ta vừa mới đại hôn, liền phát sinh chuyện như vậy."
Quý Như Yên có chút không nỡ nhìn hắn, "Chuyện này cũng không phải là do chàng, cùng lắm thì đi dạo quanh sơn mạch Cổ Thú, dù sao ta cũng chưa từng đến đó a."
"Nhưng mà, mỗi lần đi săn là sẽ mất hai tháng."
Lúc này Lạc Thuấn Thần mới nói ra trọng điểm.
Quý Như Yên lập tức trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt kia tựa như hận không thể giết người.
Thiên a!
Hai tháng?
Hai tháng phải sống trong sơn mạch Cổ Thú đó, chỉ là để săn bắn hay sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...