Edit + beta: Mạn Nguyệt
"Ông lão ở Cổ Ngoạn Nhai?"
Lạc Thuấn Thần hơi nhíu nhíu mày, chăm chú suy tư.
Đáng tiếc, hắn cũng không thường đi ra ngoài, vì vậy màhắn cũng không rõ về người của Cổ Ngoạn Nhai. "Như Yên, nếu nàng muốn biết lai lịch của ông ấy, ta phái người đi thăng dò giúp nàng."
Quý Như Yên lắc lắc đầu, "Không, không cần. Việc này ta cho người đi tra là được rồi. Bây giờ, ngươi ở trước mặt mọi người là một tên phế nhân, thân thể bị nhiễm bệnh nặng nề."
Lạc Thuấn Thần vừa nghe xong liền lập tức bày ra bộ dạng bị kích động, "Đây là nàng đang ghét bỏ ta sao?"
Thấy thấy bộ dảng ủy khuất của hắn, đôi mắt phượng lại rộ ra chút ánh sáng giảo hoạt, nhìn là biết giả vờ oan ức rồi,
Quý Như Yên tức giận giận mắng, "Được rồi, đừng giả bộ. Nói với ngươi chút chuyện đứng đắn đây. Ám Nô rời khỏi phủ tướng quân, lỡ như nàng đến nương nhờ Vạn Đức phủ, chẳng phải nàng ta sẽ biến thành kẻ địch đến đối phó ngươi sao?"
"Nàng ta sẽ không đến Vạn Đức phủ, bởi vì nàng sẽ không lọt vào mắt xanh của người trong Vạn Đức Phủ."
Lạc Thuấn Thần nói chắc chắc, người khác không biết được bộ dáng hám hư vinh của Ám Nô, nhưng kiếp trước hắn đã nhìn thấu rồi. Bằng không làm sao mà nữ nhân này sẽ vì Tam điện hạ Lạc Thiên Thụy mà bán mình chứ!
Mặc dù Tam điện hạ không được Hiên Đế cùng Vệ hoàng hậu yêu thích, nhưng không thể không nói, Vạn Đức Hầu thập phần yêu thích Tam điện hạ, thậm chí Vạn Đức Hầu còn nghĩ sẽ đem trưởng nữ của mình gả cho Tam điện hạ Lạc Thiên Thụy!
Quý Như Yên đem ánh mắt cổ quái nhìn trên người Lạc Thuấn Thần một chút, sau đó liền chuyển mắt sang nơi khác, "Đại hôn của chúng ta sẽ có người tới quấy rối sao?"
"Người tới đã bị ta xử lí." Lạc Thuấn Thần cười cười.
Từ trước đến nay Quý Như Yên rất thông minh, nàng lập tức hiểu được ẩn ý trong lời nói của hắn. Hoá ra người hắn nói đến chính là người của Vạn Đức Hầu phủ?
Ngẫm lại cũng phải, nếu không như thế thì làm sao hắn phái Vô Tình phóng hỏa Vạn Đức phủ chứ!
"Như Yên, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, nàng yên tâm gả cho ta thôi, những chuyện khác đã có ta rồi."
Lạc Thuấn Thần nắm tay của nàng, mặt hiện lên ý cười. Quý Như Yên trừng mắt nhìn hắn, đối với lời nói của hắn nàng cũng chỉ có thể nghe mà thôi.
Rời khỏi sân viên của Lạc Thuấn Thần, Quý Như Yên đi tìm sư huynh Sở Lam Thiên.
Sư huynh Sở Lam Thiên bị nàng lừa gạt ra ngoài, lòng tràn đầy khó chịu, "Có chuyện gì thì muội nói nhanh lên, ta còn chờ Hứa sư đệ đi uống trà ngon đây! Muội không ở tại Phượng Thiên Phủ chuẩn bị xuất giá, làm sao còn có tâm tư lải nhãi cùng lão già như ta?"
Quý Như Yên tức giận liếc xéo hắn một cái, "Sư huynh, trước đây huynh đã từng tới Độc Hiết Thành có đúng hay không?"
Sư huynh Sở Lam Thiên gật gật đầu, "Đã tới, làm sao vậy?"
"Cổ Ngoạn Nhai, có một ông già rất cổ quái, cảnh giới võ thuật cực kì cao, không kém hơn ta. Hôm nay ta cùng với Linh Tinh đi nhìn một chút, Linh Tinh vừa ý một cây Tử Sắc Trúc Kiếm, ta hỏi hắn muốn mua, hắn há mồm liền nói muốn Thiên Tiên ngọc lộ."
"Lão già mạnh hơn so với muội?"
Lúc này, Sư huynh Sở Lam Thiên mới nghiêm túc thu lại ý cười, "Có biết nơi đó tên gì không?"
"Ta nào dám hỏi! Chỉ hoán đối phương là tiền bối có tiếng, sau đó ngoan ngoãn giao Thượng Thiên Tiên ngọc lộ, rồi cầm Tử Sắc Trúc Kiếm rời đi."
"Tử Sắc Trúc Kiếm ở đâu?"
"Trong tay Linh Tinh."
"Đi, mang ta đi nhìn."
Sư huynh Sở Lam Thiên cũng không để ý đến trà ngon gì nữa, trong lòng hắn vừa có cảm giác nặng nề, vừa có cảm giác xấu.
Chỉ mong không phải đối thủ một mất một còn của Diễm Tông là tốt rồi! Bằng không, chỉ sợ Diễm Tông xảy ra chuyện lớn rồi.
Dẫn sư huynh Sở Lam Thiên trở về Phượng Thiên Phủ, tìm tới Linh Tinh, cho hắn nhìn thanh Tử Sắc Trúc Kiếm.
Sư huynh Sở Lam Thiên vừa thấy Tử Sắc Trúc Kiếm, trên mặt hắn kinh hãi đến biến sắc, "Tử Trúc Kiếm? Đây là bảo kiếm ở Diễm Tông, làm sao có thể xuất hiện tại Độc Hiết Thành?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...