Mọi người vừa nghe Quý Như Yên nói vậy đều đưa mắt nhìn nhau.
Người từng nếm qua thủ đoạn của Quý Như Yên, Quách Tử Đệ là người đầu tiên đứng dậy: “Ta có thể muốn một vạn lượng sao?”
Quý Như Yên liếc hắn, ánh mắt sắc như dao, găm vào trên người.
Cái nhìn thản nhiên khiến Quách Tử Đệ rùng mình, nhanh chóng lắc đầu. “Không! Không! Cho ta một ngàn lượng là đủ rồi.”
“Dao Quang cho hắn một ngàn.”
Quý Như Yên đứng ở đó, lên tiếng chỉ đạo Dao Quang đưa tiền.
Triệu thúc từ trước tới giờ là con cáo gì, suy nghĩ cùng tầm nhìn đều xa.
Hắn nhìn Quý Như Yên nói: “Đại tiểu sư, con ta bây giờ còn chưa có công việc, không biết có thể sắp xếp hắn tới phủ Yến vương làm việc vặt?”
“Chuyện này ta phải về hỏi qua thế tử phi, nhìn xem trong phủ còn thiếu vị trí nào không. Nếu có sẽ sắp xếp cho con của Triệu thúc vào phủ. Điều kiện tiên quyết, nếu hắn mang theo tâm tư vào phủ, cẩn thận bản công chúa không lưu tình, chuyện đoạn tử tuyệt tôn ta có thể làm được.”
Quý Như Yên nói khiến Triệu thúc khẽ lẩm bẩm, liên tục gật đầu, không dám làm trái.
Hai người đã đưa ra yêu cầu của mình, còn lại lão phu nhân Trương thị.
Quý Như Yên nhìn bà: “Lão phu nhân, đã suy nghĩ kĩ chưa?”
“Triệu thúc, Quách Tử đệ các ngươi ra ngoài trước đi.”
Triệu thúc cùng Quách Tử Đệ nhìn nhau, để là người khôn, biết lão Trương thị xấu hổ.
Cũng không nói nhiều, bọn họ đứng dậy đi ra ngoài.
Quý Như Yên cũng ra hiệu ý bảo Dao Quang ra ngoài chờ.
Vì thế trong sảnh chỉ còn lại lão phu nhân cùng Quý Như Yên
“Như Yên, tổ mẫu muối mặt xin ngươi một vạn lượng bạc có được không?”
Lão phu nhân Trương thị bạc đầu, ngay cả một thân hoa phục cũng không che dấu được sự già nua của bà.
Lúc Quý Như Yên còn chưa trả lời, lão phu nhân đã nói tiếp: “Ngươi đừng cho rằng tổ mẫu tham một vạn lượng bạc. Chủ yếu là vì con của Quý Đông, cũng chính là đường ca của ngươi Tu Văn. Năm nay hắn đã mười tám, đã nghị thân với nhà cô nương rất khá, nhưng vừa nghe tin Quý Đông Minh bị xử chém, bọn họ hủy hôn, nuốt luôn cả sính lễ. Tổ mẫu cũng vì hôn sự của Tu Văn, còn có Yên Hồng đường muội của ngươi, sang năm cũng đã mười sáu, tới tuổi đàm hôn luận gả...”
Lão phu nhân nhắc tới chuyện này khó nén được đau lòng.
Vốn những chuyện này không tới lượt lão bà phải lo lắng.
Nếu không phải Quý Đông không hiểu chuyện, cũng quá ngu ngốc, Quý phủ đâu tàn tạ tới mức này.
Nhìn lão phu nhân Trương thị, trước giờ Quý Như Yên chưa từng có cảm thình, nhưng thấy bà tuổi già thê lương, cũng động lòng trắc ẩn.
“Tổ mẫu, từ nhỏ tới lớn, ta chưa từng nhận được một chút quan tâm của ngươi. Bây giờ ta đã trưởng thành, cũng sẽ không quan tâm tới Quý phủ. Ngươi cần một vạn lượng bạc, ta sẽ cho. Nhưng ta phải nói một chút, đại bá Quý Đông nếu không đổi tính, sau này Quý phủ cũng không có ngày lành. Tuy nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng có thể sử dụng biện pháp đặc biệt, chỉ cần ngươi nguyện ý nuôi một phế nhân ở nhà cũng có thể tiếp thu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...