Hắn hướng Quý Như Yên quỳ xuống lạy.
“Đại tiểu thư sinh ra vào sáng ngày mùng bẩy tháng giêng, năm Ngạo Thiên thứ bẩy, Thiên Sương phu nhân không phải sinh non, đó là vì bị trong phủ Kiều di nương cấp thuốc hư thai, lão gia vừa lúc còn đang làm việc ở Thái Y viên. Lúc tin tức phu nhân sinh truyền đến tai lão gia, lão gia hướng Thái Y viện xin nghỉ, phi nước đại về phủ. Vì bảo vệ bào thai trong bụng, lao gia sai người đi lấy thuốc trợ sinh, lão nô lúc đó nhớ rõ, chính là một vị gọi là Ý Liên ma ma đi bên ngoài tiệm thuốc đem thuốc về.”
Lời của Triệu thúc như một bạt tai nóng bừng thẳng hướng hai bên má Bùi Khê hung hăng đặt xuống.
Mọi người dựa vào lời Triệu thúc nói, tự nhiên cũng có hoài nghi, bất quá Tĩnh phi lúc này, truyền triệu Thái Y viện phán Lý Khai Cầu Lý thái y.
Lúc Lý Khai Cầu Lý thái y phủ đệ, cùng Quý phủ chỉ cách mấy con phố, đương nhiên rất rõ ràng.
Thậm chí hắn cùng với Quý Đông Minh còn có vài phần giao tiếp, muốn biết, lúc Quý Như Yên trở về Quý Phủ, đem Quý Đông Minh sợ đến phát mê sảng, còn Quách thị còn đích thân đi thỉnh hắn đến xem bệnh cho Quý Đông Minh.
Bất quá, năm đó đích nữ Quý phủ sinh ra, hắn cũng có ở đấy.
Lý Khai Cầu thái y lập tức hướng Tĩnh phi cùng thái tử chắp tay.
“Lúc Quý phủ đích nữ sinh ra, vi thần cũng là có ở đấy, có thể làm chứng theo như Triệu thúc lời nói. Cùng ngày vi thần là mộc hưu, mà Quý thái y là trách nhiệm, này bắt đầu làm việc ghi lại, thái tử và nương nương đều có thể lấy ra kiểm chứng.”
“Ngươi tới, đem ghi lại việc ngày mùng bảy tháng giêng năm ngạo thiên thứ bảy lấy ra.”
Thái tử Nguyên Chiêu lập tức phân phó nội thị.
Trường An hầu An Huyền nhìn về phía Quý Như Yên gật đầu, ý bảo đã sắp xếp ổn thỏa.
Có bắt đầu làm việc ghi lại làm chứng, so với Bùi Khê và Trấn Bắc Hậu phu nhân lời nói hư vô, có biết bao chân thực hơn.
Trò hay vẫn còn ở phía sau.
Quý Như Yên hướng bên cạnh Quạch Tử Đệ nhếch mép cười không ngừng.
“Quách Tử Đệ, ngươi nhưng lại nhớ ta?”
“Đại tiểu thư, tiểu nhân làm sao dám không nhớ người?”
Quách Tử Để bồi cười, lấy lòng.
Quý Như Yên thẳng thắn nói.
“Năm đó, ngươi biểu tỷ Quách Ngọc Kỳ làm Quý phủ Kỳ di nương, nếu ta thật không là Quý phủ đích nữ, lấy tính tình của biểu tỷ ngươi, có thể cho ta sống sao?”
“Sẽ không! Biểu tỷ tính tình ghen tị, kiên quyết sẽ không để cho một người không phải cốt nhục biểu tỷ phu sống. Năm đó, tống người ly khai kinh thành, biểu tỷ cũng vì nguyên nhân này mới không đối với người hạ sát thủ.”
Quách Tử Đệ tính tình tham lam nhưng luôn luôn có một câu nói một câu, không hề gian dối.
Điểm đấy, trong kinh các quý phụ cùng hắn đã từng quen biết tin tưởng không nghi ngờ.
Quý Như Yên nghe nói, càng cười đến kỳ bí.
“Bùi Quốc chủ, người còn cảm thấy ta sẽ là con gái của ngươi sao? Nếu là lúc này buông tha, có lẽ sẽ còn có thể lưu lại cho ngươi chút mặt mũi, nếu ngươi vẫn tiếp tục miệt mài theo đuổi, chỉ sợ hậu quả không thể vãn hồi đâu.”
Bùi Khê vốn là đắc ý dào dạt mà đến, sao lại có thể bị mấy câu đơn giản của Quý Như Như đuổi trở về?
Lập tức diễn cảnh cha con tình thâm, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành.
“Như Yên, ngươi đứa nhỏ này, rốt cuộc ta làm thế nào ngươi mới có thể tha thứ cho vi phu?”
Đột nhiên, trong vườn hoa, xuất hiện một lão phụ giận dữ.
“Là ai dám vu cáo đích nữ Quý gia lại còn dám hắt nước bẩn lên con trai thứ hai của ta, đây là muốn khiêu chiến thể diện của Quý phủ sao?”.
Quý Như Yên quay đầu nhìn, cười hắc hắc.
Trò hay bây giờ mới thật sự bắt đầu.
.
Người này, chính là lão phu nhân Trương thị.
Lão phu nhân Trương thị cũng là mẹ đẻ của Quý Đông Minh, bà bà của Phượng Thiên Sương, tổ mẫu của Quý Như Yên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...