Edit: Đông Vân Triều
Beta: Fuki Nguyễn
"Tốt nhất ngươi đừng hối hận về những gì người nói hôm nay!"
Bùi Khê giận dữ, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo đến mức biến dạng.
Quý Như Yên mỉm cười,"Bản công chúa đương nhiên sẽ nhớ kỹ lời mình đã nói, thân là công chúa Ti U quốc, ta sẽ phụ trách hết những lời mình đã nói. Ngươi là Quốc chủ Di quốc, ta là công chúa của Ti U quốc, thân phận bất đồng, càng không thích hợp đơn độc ở chung một phòng quá lâu. Bùi Quốc chủ, cáo từ."
Dứt lời, không đợi Bùi Khê đáp, Quý Như Yên xoay người rồi rời đi đón khách lâu.
Dưới lầu đón khách, Lạc Thuấn Thần cư nhiên liền ngây ngô ở dưới lầu chờ nàng.
Quý Như Yên nhìn hắn một cái, đột nhiên yếu ớt hỏi,"Ngươi có đúng hay không đã sớm biết, hắn không có ý tốt xuất hiện?"
Lạc Thuấn Thần đưa tay vén những sợi tóc đen vướng trên trán nàng,"Hắn vốn cũng không phải là cái gì, ngươi làm sao cần phải vì ý đồ của hắn mà tức giận chứ? Đừng để ý tới hắn làm cái gì, chúng ta cứ làm tốt việc của chính mình. Đi thôi, theo ta đến trạm nghỉ chân cách mười dặm ngoài cửa thành, Tam ca của ta không sai biệt lắm thì đã đến rồi."
Được Lạc Thuấn Thần dẫn đi, Quý Như Yên đã tới đình nghỉ chân, mà chỗ đình, cũng chỉ có hai người bọn họ.
Quý Như Yên sửng sốt,"Chỉ hai người chúng ta sao?"
Lạc Thuấn Thần cười cười,"Cần nhiều người để làm gì? Đừng quên, ta trước mặt những người ở Thiên Độc quốc đó, chỉ là phong hoa tuyết nguyệt phế vật Thất hoàng tử thôi."
"Khi ta cùng ngươi trở về Thiên Độc quốc, ngươi sẽ không còn là phế vật nữa!"
Quý Như Yên chăm chú nhìn hắn, trong giọng nói lộ rõ sự kiên quyết.
Trong thế giới quan của nàng, không có người nào là phế vật, kẻ vứt đi chính bản thân mình, đó mới thực sự là phế vật.
Nếu Lạc Thuấn Thần đã là nam nhân của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để nam nhân của mình là một phế vật!
Nam nhân của nàng, phải cùng nàng đứng ở đỉnh cao kia, là anh hùng ngạo nghễ nhìn thiên hạ.
Lạc Thuấn Thần nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt nàng, cầm tay nàng, gật đầu,"Ta chưa bao giờ là phế vật! Ngươi yên tâm!"
Trong lòng Quý Như Yên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Lạc Thuấn Thần vẫn tự ti, nàng cũng không biết phải làm sao cho phải.
May là, hắn không có.
Phút chốc nhớ lại một việc, Quý Như Yên nhẹ giọng hỏi,"Chuyện ta ở Ti U quốc, coi như là đã xử lý xong hết, kế tiếp sẽ cùng ngươi đến Thiên Độc quốc. Trước đó, có thể nói cho ta biết, là ai hạ bệnh lên ngươi? Ngươi có hoài nghi người nào sao?"
Tuy rằng thân thế của Lạc Thuấn Thần, sư huynh Sở Lam Thiên có nói với nàng, nhưng đối với những tranh đấu phức tạp của Thiên Độc quốc, nàng vẫn không hiểu.
Vừa nói đến bệnh, khí tức cả người Lạc Thuấn Thần trở nên âm trầm, môi mỏng nhếch lên càng lộ ra vẻ lãnh khốc tà mị của hắn.
"Việc này ta vẫn đang điều tra, tạm thời chưa biết."
Câu trả lời của hắn, khiến Quý Như Yên không tin được.
Bởi vì, trong ánh mắt của Lạc Thuấn Thần lộ ra nồng nặc sát khí, chỉ sợ là hắn không muốn để cho nàng nhúng tay vào thôi.
Lần này, Quý Như Yên cũng không có ép buộc hắn, ngược lại dời đi trọng tâm câu chuyện,"Hoàng thất Thiên Độc quốc, có bao nhiêu hoàng tử?"
Lạc Thuấn Thần lần này, không có giấu giếm,"Công thêm ta, tổng cộng hai mươi."
Hai mươi?
Chẳng may chín người có dã tâm muốn làm hoàng thượng, chẳng phải là muốn trình diễn Khang Hi hậu kỳ Cửu Long đoạt đích sao?
Quý Như Yên rùng mình một cái, cảm thấy phiền muộn, chán nản.
Lạc Thuấn Thần nhạy bén cảm nhận sự khác thường của nàng, khẩn trương hỏi han,"Làm sao vậy? Sao sắc mặt xấu vậy?"
"Không có gì, hai mươi hoàng tử, đến lúc đó là muốn trình diễn Cửu Long đoạt đích sao?"
Quý Như Yên tự mình trêu tức.
Còn Lạc Thuấn Thần nhìn thấy nàng như thấy quỷ, bởi vì hắn không ngờ rằng, Quý Như Yên cư nhiên lại nói như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...