Edit + beta: Mạn Nguyệt
"Thất điện hạ, ta cùng Như Yên muốn nói chuyện riêng với nhau, không biết Thất điện hạ có thể ở bên ngoài nhà chờ một chút hay không?
Lạc Thuấn Thần còn chưa nói, Quý Như Yên mở miệng nói trước, "Không cần. Hắn là vị hôn phu mà Thánh thượng chỉ hôn cho ta, hơn nữa ta cũng sắp khởi hành đi đến Thiên Độc Quốc rồi, hắn không phải là người ngoài. Nếu như ngươi có lời gì thì cũng nên nói thẳng ra đi.
Nói thẳng?
Làm sao có khả năng nói thẳng chứ?
Bùi Khê nhíu nhíu mày, Lạc Thuấn Thần âm thầm cười lạnh trong lòng, hắn vỗ nhẹ vai Quý Như Yên, "Ta quên mình còn muốn đi đến Bát Bảo Trai mua ít đồ vật, nàng ở lại chỗ này chờ ta, chút nữa ta sẽ quay lại tìm nàng."
Nếu Bùi Khê ngươi muốn tự mình tìm lấy phiền phức, vậy thì bản Hoàng tử không thể không cho ngươi cơ hội rồi.
Tính tình như lửa của Như Yên một khi đã bộc phát, không phải ai cũng có thể chịu nổi nàng.
Quý Như Yên thấy Lạc Thuấn Thần muốn rời đi, nàng cũng không ngăn lại mà để hắn tùy ý rời đi.
Trong phòng, chỉ còn lại Quý Như Yên cùng Bùi Khê, "Ngươi có lời gì, cứ nói thẳng đi."
Bùi Khê nhíu mày, thái độ của Quý Như Yên cứ lạnh nhạt như vậy khiến ông ta vô cùng khó chịu, nhưng ông ta cũng không thể phát hỏa ra được, thế là ông ta đem mấy thứ bánh ngọt được làm tinh xảo đưa đến trước mặt nàng, "Con đói bụng rồi sao? Ăn chút điểm tâm, những món điểm tâm đều là lão sư phụ ở đây làm, vô cùng ngon miệng."
Quý Như Yên cười nhạo một tiếng, "Ngươi lặn lội từ xa đến Thịnh Kinh, e rằng không chỉ muốn nói với ta về mấy loại điểm tâm ở khách lâu này thôi nhỉ?"
"Như Yên, là cha có lỗi với con. . ."
Thứ nhất, lá bài tình thân?
Quý Như Yên tức giận đã cắt đứt lời của đối phương, âm thanh của nàng lạnh lùng, "Lời ấy của Bùi quốc chủ nói sai rồi, ta - Quý Như Yên họ Quý, hơn nữa phụ thân ta là tội nhân của Ti U quốc, ông ấy đã bị Thánh thượng xử trảm rồi. Không biết từ 'cha' mà Bùi quốc chủ nói đến là muốn làm cha ai? Nếu muốn làm cha của Quý Như Yên ta thì ông không xứng!"
"Mẹ con là Phượng Thiên Sương, nàng cùng ta yêu nhau, sau đó có con, thế nên con chính là con gái của Bùi Khê ta!"
Bùi Khê vội vàng giải thích.
Quý Như Yên đột nhiên nở nụ cười, "Ai có thể làm chứng lời nói của Bùi quốc chủ? Mẫu thân ta đã chết cách đây hơn mười năm, cũng từ mười năm trước ta đã sống một mình.
Bùi Khê nghe vậy liền thở dài một tiếng, "Qủa nhiên là con còn oán hận ta. Nhưng cũng khó trách được con sẽ không oán ta. Con trách rằng khi mẫu thân con mất thì ta đã không chăm nom con phải không?"
Quý Như Yên không nói tiếp.
Bởi vì nàng đột nhiên phát hiện ra có nhiều người tự cao tự đại nhưng não lại rỗng toét, nói những lời tự cho là đúng.
Quả nhiên, thời điểm nàng không tiếp lời, Bùi Khê lại đang diễn kịch bi tình, "Năm đó ta rời khỏi Ti U quốc, vừa lúc phụ vương lại băng hà, thân lại mang danh Thái tử, ta có thể không về nước để tận hiếu sao? Sau khi về nước, các hoàng tử lại tranh nhau ngôi vị Hoàng đế, ta bị bọn họ sát hại. Vì bảo vệ tính mạng, ta không thể không tranh đấu với bọn họ. Thật vất vả nội chiến mới ổn định, ta lập tức quay lại Ti U quốc để đón Phượng Thiên Sương, nhưng lúc đó nàng đã lập gia đình rồi."
Quý Như Yên nghe đến đó, nàng thật muốn bổ một kiếm xuống sự dối trá của Bùi Khê.
Nếu thật sự muốn đón mẫu thân rời đi, tại sao còn mang theo Trần hoàng hậu đến Tu U quốc. Bất quá, nàng nhịn!
Ngược lại, nàng muốn xem xem mặt mũi Bùi Khê này trơn tru đến mức nào?
Qủa nhiên, Bùi Khê không hổ là ông tổ của vô sỉ, ông ta tiện đà nói ra, "Thiên Sương nói không muốn cùng ta đi Di quốc, nàng nói cho ta biết con là cốt nhục của ta, ta cũng muốn đón con vào Hoàng thất của Di quốc. Sau đó ta ngẫm lại, trong hoàng thất có rất nhiều hài tử bị hạ độc thủ, ta sợ nhất thời không chiếu cố tốt cho con, sợ con chết trong tay hoàng thất, rồi Thiên Sương sẽ oán hận ta cả đời. Vì lẽ đó, khi ta nói cho nàng nghe chuyện khó khăn trong hoàng thất, Thiên Sương kiên quyết không giao con cho ta nữa. Để con ở bên cạnh cho nàng chăm sóc, ta còn bảo Lãnh Liên ở lại giúp hai người."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...