Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn bệnh đã nhập vào tâm, trong mắt hắn, tử thi quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Thánh thượng Phù Ngạo Thiên nhìn hắn thật sâu,“Kể cả khi Cô vương muốn truyền ngôi cho Nguyên Chiêu, ngươi cũng không dị nghị gì sao?”
"Không được!"
Vừa nói đến ngôi vị hoàng đế, Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn nhất định cự tuyệt,"Phụ hoàng, nhi thần là con trai trưởng của người, dựa vào cái gì mà phải nhường cho con vợ kế ngôi vương! Còn muốn nhi thần đặt ở trên đầu sao?”
Thánh thượng Phù Ngạo Thiên nổi giận, tên ngốc này, hắn thật muốn giết quách đi cho xong.
"Ngôi vị hoàng đế đã cách ngươi rất xa, vì sao ngươi còn gắt gao cắn mà vẫn không chịu nhả? Chỉ dựa vào mấy cái tử thi trong phủ của ngươi, thì ngươi có thể quản được bách tính trong thiên hạ sao?”
"Vậy cũng tuyệt đối không phải là Cửu đệ!"
"Câm miệng!"Thánh thượng Phù Ngạo Thiên cắt lời của hắn,"Ngươi nói cho Cô vương nghe, hoặc là Cô vương đốt sạch tử thi của ngươi, sau đó tống ngươi tới Ngọ môn để dân chúng xử lý! Hoặc là nhường cho Nguyên Chiêu ngôi vị Thái tử. Ngươi chọn đi!”
Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn nghe vậy, chỉ cảm thấy phụ hoàng thiên vị Cửu đệ.
Mặc kệ là lúc nào, chỉ cần Cửu đệ còn tồn tại, thì lòng phụ hoàng vẫn vĩnh viễn quan tâm tới hắn.
"Nói! Ngươi chọn cái gì?"
Tính nhẫn nại của Thánh thượng Phù Ngạo Thiên đã không còn, có ý thúc ép.
Con ngươi Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn trở nên hung hăng, nếu hắn có thể động thủ, đã sớm làm rồi.
Nhưng là, hắn không dám.
Bởi vì phía sau thánh thượng Phù Ngạo Thiên còn có Trường An hậu chống lưng.
Mặc dù An Huyền chỉ là nội thị bên cạnh thánh thượng Phù Ngạo Thiên nhưng vũ kỹ cao siêu, luôn khiến phụ hoàng vui vẻ nên hắn động không được.
Cốc Hoàng hậu ở phía sau, sâu kín nói,"Nguyên Tấn, phụ hoàng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ con, chớ có làm khó dễ phụ hoàng. Là thần thiếp quản giáo không tốt, đã khiến thánh thượng thất vọng rồi. Thần thiếp xin thánh thượng hạ chỉ, phong Cửu hoàng tử Nguyên Chiên làm tân Thái tử.”
Lời của bà vừa nói ra, khiến thánh thượng Phù Ngạo Thiên mắt sáng ngời, tiếu ý lập tức hiện ra vu vơ trên mặt,"Được, không hổ là Hoàng hậu của Cô vương! Ha ha, Tiểu An Tử, mau lập thánh chỉ!"
Còn một người khác, Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn có chút không dám tin,"Mẫu hậu?!"
Cốc Hoàng hậu vẫn quỳ gối bên cạnh hắn, mắt nhìn sàn nhà sáng bóng, không nhúc nhích.
An Huyền tuy đứng ở trong điện, nhưng đối với tâm tư thầm kín của Cốc Hoàng hậu cũng không đoán ra.
Lúc thánh chỉ truyền đến Yến vương phủ, Nguyên Chiêu tiếp nhận thánh chỉ, sắc mặt nhàn nhạt hướng tới An Huyền nói lời cảm tạ, "Nguyên Chiêu cám ơn Trường An hậu."
"Cửu hoàng tử khách khí rồi, thánh thượng có chỉ, Thái tử cung còn đang xây, cần chút thời gian. Tương lai, Cửu hoàng tử còn phải ở tại Yến vương phủ dài dài, khi nào Thái tử cung xây xong, chọn một ngày tốt, Cửu hoàng tử có thể dọn về ở. Trong khoảng thời gian này, ủy khuất cho Cửu hoàng tử rồi."
An Huyền mỉm cười.
Nguyên Chiêu gật đầu,"Thỉnh Trường An hậu thay Nguyên Chiêu cảm ơn phụ hoàng, có thể ở trong phủ Hoàng thúc học tập là Nguyên Chiêu an tâm rồi."
"Bản hậu nhất định sẽ nói lại với thánh thượng. "
"Cảm ơn Hậu gia."
Tới khi Nguyên Chiêu bị đuổi về tiểu viện phía sau học tập, An Huyền cũng rời khỏi Yến vương phủ.
Yến vương với Thế tử Phù Nhạc Thánh còn hai mắt nhìn nhau, không biết thánh thượng nghĩ gì khi ra đạo thánh chỉ này, mà quan trọng hơn là vì sao Cốc Hoàng hậu lại đồng ý?
Phải biết rằng, đối với ngôi vị hoàng đế, Cốc Hoàng hậu tích cực tranh giành hơn bất cứ ai.
Bà ta chỉ muốn làm Hoàng thái hậu duy nhất, nắm giữ triều chính, tuyệt đối sẽ không chắp tay nhường ngôi vị hoàng đế cho người khác, hơn nữa còn là Nguyên Chiêu.
Sắc trời chuyển hoàng hôn.
Quý Như Yên mệt mỏi trở về Yến vương phủ, vừa bước vào cửa lớn Yến vương phủ, Thế tử Phù Nhạc Thánh lập tức chạy đến, trực tiếp lôi nàng đi đến gặpYến vương ở Thanh Phong Trai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...