Quý Như Yên nghe vậy, thật muốn xông tới đạp mạnh vào hắn.
Người đã già, già thật rồi. Nghĩ đông nghĩ tây, khác với suy nghĩ của người trẻ.
Người cũng đã chết, đốt xác chỉ vì nghĩ cho người sống có nguy cơ bị nhiễm độc. Chẳng lẽ còn muốn người trong kinh thành chết hết mới thấy hối hận?
Quý Như Yên đứng dậy, giọng điệu lạnh lùng: “Bẩm thánh thượng, một khi khí độc thi xâm nhập vào người, có thể gây ra bệnh truyền nhiễm. Lan tràn trên phạm phi lớn, hậu quả đại phu không thể khống chế. Những xác chết đó, chỉ cần đốt đi, không thể hại người, vì để nhiều người được sống khỏe mạnh, tại sao không đốt?”
Phù Ngạo Thiên có chút do dự, dường như đang suy tính được mất.
Lục hoàng tử ở bên cạnh vừa nghe Quý Như Yên muốn đốt bảo bối của hắn, liền đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mặt nàng, lớn tiếng: “Quý Như Yên! Ngươi lại xúi giục phụ hoàng đốt bảo bối của ta, ngươi có mục đích gì?”
Bảo bối?
Ta khinh!
Quý Như Yên thật sự không thể nhịn được nữa, nàng không cần khách sáo nên phản bác: “Ta có mục đích gì, lục hoàng tử không biết sao? Chẳng lẽ lục hoàng tử không thấy khó chịu chút nào? Ngươi nhìn mu tay mình xem đã xuất hiện dấu hiệu trúng thi độc, nếu như ai tiếp xúc da thịt với ngươi, tất nhiên cũng không thoát được!”
Phù Ngạo Thiên nghe mà hoảng sợ, vừa rồi ông đánh nhi tử.
“Như Yên cô nương, quả vương vừa đánh hắn, sẽ bị nhiễm bệnh?”
Quý Như Yên hít sâu: “Sai người dùng giấm cho thánh thượng tắm rửa, sau đó vệ sinh điện Chính Dương một lần, vấn đề không lớn. Chỉ là chuyện đốt xác, xin thánh thượng sớm quyết đoán! Đừng chần chừ thêm!”
“Quý Như Yên! Nếu bảo bối của bổn hoàng tử bị đốt, ta không để yên cho ngươi! Ngày khác ta nhất định giết nghìn người làm bảo bối! Ngươi đã nghe thấy chưa! Không được nhắc lại chuyện đốt bảo bối của ta!”
Phù Nguyên Trấn nói nhanh gọn, vẻ mặt nghiêm túc gào thét với Quý Như Yên, sau đó quỳ xuống nhìn Phù Ngạo Thiên, đau khổ cầu xin: “Phụ hoàng, chỉ cần không đốt bảo bối của nhi thần, ngài phạt gì nhi thần cũng chịu, nhất định nghe theo!”
Hắn vì những bảo bối đó mà dập đầu xin Phù Ngạo Thiên.
Tuyệt đối, chưa ai từng thấy một Phù Nguyên Tấn như vậy.
Cốc hoàng hậu như bị dọa, ngơ ngẩn nhìn con trai mình.
Nghe lời Quý Như Yên, hay là lời của con.
Không rõ vì sao Phù Ngạo Thiên chỉ trầm ngâm nửa khắc lại nói với bọn họ: “Việc này quả vương tự có chủ trương, các ngươi lui ra đi. Hoàng hậu cùng Nguyên Tấn ở lại, quả vương có chuyện muốn nói với bọn họ.”
Thánh thượng! Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Sao còn không hạ chỉ?
Chẳng lẽ thật sự chỉ vì vài câu của lục hoàng tử, sẽ không đốt xác?
Quý Như Yên nắm chặt tay, nàng lại không thể phát tác ở chỗ này nên chỉ đành theo những người khác lui ra ngoài.
Vừa rời khỏi cung Chính Dương, Quý Như Yên tốt bụng nhắc nhở Tĩnh Phi: “Tĩnh phi nương nương, gần đây ngài đừng tiếp xúc gần với thánh thượng tránh nhiễm độc thi vào người.”
“Yên tâm, chuyện này ta có chừng mực.”
Tĩnh phi nhàn nhạt, nâng cằm: “Như Yên, chuyện thi độc là thật...?”
Quý Như Yên ngẩn ra nhìn Tĩnh phi, đột nhiên hiểu ra, vừa rồi thánh thượng không hạ chỉ, có lẽ cảm thấy nàng nói dối?
Dù sao ở Thanh Loan đại lục, hay Đấu Hoàng đại lục huy hoàng nhất trước kia, cũng chưa từng xuất hiện thi độc.
Lần đầu tiên bọn họ nghe thấy chuyện như vậy.
Quý Như Yên không giải thích, hỏi ngược lại: “Ngài tin ta sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...