"Nhận cái đầu nha ngươi! Ông ta mang ít người như vậy?"
Không sợ chết sao?
Ít như vậy người đến nước Ti U, ngay cả với nàng cũng không bõ nhét kẽ răng.
" Vậy đi! Lại bán cho ngươi chút tin tức, lần này ông ta tới tìm ngươi, tuyệt đối không tốt lành gì, chỉ có ý đồ xấu mà thôi. Về phần mục đích của ông ta là cái gì, ta không rõ."
Giang Thành Tử nhắc nhở. Quý Như Yên hừ lạnh một tiếng, ngữ khí đột nhiên lạnh lùng.
"Tới một diệt một, tới hai ta diệt cả đôi."
"Ngươi thật tàn bạo. Cẩn thận nam nhân kia không muốn ngươi nữa." Giang Thành Tử nói bóng gió. Như Yên biết hắn nói tới ai, đơn giản chính là Lạc Thuấn Thần.
"Nếu hắn không cần ta, ngươi cẩn thận bị ta quấn lấy."
"Thật quá đáng sợ, ngươi đừng tới đây."
Nhiều khi Giang Thành Tử nói trắng ra, sẽ khiến người khác tức giận đến phát điên. Bất quá, hai người ở chung trái lại rất khoái trá.
Ở đây, Quý Như Yên chiếm được vài tin tức. Kỳ thực, Giang Thành Tử không cần đến nước Ti U một chuyến, chỉ vì nàng nhờ vả nên hắn mới làm theo phó ước mà đi.
Hai người nói chuyện với nhau, một lúc lâu sau Quý Như Yến liền đứng dậy rời khỏi, lúc đi, nàng không quên dặn dò nhận túi châu báu kia phải thực hiện yêu cầu của nàng.
Nhìn Quý Như Yên, một thân phục dạ hành biến mất ở Cẩm Tú Giang, mắt Giang Thành Tử sáng lên, khóe miệng có chút vui mừng.
Về tới Phi Liêu các, phủ Yên vương, Quý Như Yên đổi y phục dạ hành, vùi đầu lên giường, ngáy khò khò, không biết trời đất.
Tới khoảng trưa ngày hôm sau, Dao Quang kinh hoàng vọt vào, lay nàng tỉnh dậy.
"Tiểu thư, tiểu thư, phủ đệ của lục hoàng tử xảy ra chuyện lớn!"
Quý Như Yên bị phá giấc mộng đẹp, cả người vô lực, ngáp một cái rồi hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
“Trong phủ của lục hoàng tử phát hiện rất nhiều tử thi. Hiện tại chuyện đã kinh động đến thánh thượng. Thánh thượng phái hoàng kim môn vệ đi canh chừng chỗ đó."
Lúc nói những lời này, Dao Quang không khỏi rùng mình một cái, xem ra tiểu thư muốn tới hiện trường.
Rất nhiều tử thi? Quý Như Yên bị tin tức này dọa, một lúc sau mới hồi hồn.
"Tử thi?"
"Đúng vậy."
"Khôi Tinh đâu?"
"Đang ở gần phủ lục hoàng tử chờ tiểu thư."
"Đi, đi luôn bây giờ."
Quý Như Yên liền lập tức rời giường, nhanh chóng thay quần áo, chạy thẳng tới phủ đệ lục hoàng tử.
Điện Chính Dương
Thánh thượng Phù Ngạo Thiên đã tức giận kinh người, oán hận tát mạnh vào mặt hoàng tử Phù Nguyên Tấn.
"Khốn khiếp! Dám giết nhiều người như vậy, người không sợ những oan hồn kia ban đêm trở về tìm người sao?"
"Phụ hoàng, kia chẳng qua chỉ là một vài nô tài thấp kém, vì sao không thể giết!"
Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn vẫn cố tình tranh luận.
"Bọn họ đều là nô tài do ta mua về, làm việc không trung thực, đánh chết cũng xứng đáng."
"Cái gì? Thủ đoạn của ngươi tàn nhẫn như vậy, sao không suy nghĩ một chút, những người làm đó cũng có cha có mẹ! Tính ngươi như thế, sao có thể làm vua một nước? Trong lòng không có dân, hoàng hậu dạy ngươi như thế nào! Thật sự khiến quả vương quá thất vọng, đau lòng! Tiểu An Tử, lập tức triệu hoàng hậu cho quả vương."
"Dạ."
An Huyền ở bên cạnh đáp một tiếng, lui xuống, truyền tiểu thái giám bên ngoài đi mời Cốc hoàng hậu tới.
Thánh thượng Phù Ngạo Thiên thật sự không nhìn nổi nữa, nếu ông không đè chuyện này xuống, đám văn võ bá quan kia trừng trị thẳng tay, không biết đứa con này có còn mạng!
Thập hoàng tử Phù Nguyên Tuấn tự tìm đường chết, lại nói núi cao hoàng đế chết, coi như hắn muốn cứu Phù Nguyên Tấn cũng đành hữu tâm vô lực.
Trơ mắt nhìn Phù Nguyên Tấn phạm phải đại lỗi, thân làm phụ hoàng như ông, nếu không ra tay cứu giúp, có vẻ cũng quá tuyệt tình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...