Quý Như Yên buồn cười nhìn Lữ Nương, "Đại tẩu, ngươi đối với ta tốt như vậy làm cái gì? Ta cũng không phải đi vào tuyết mạch sau đó không ra nữa ..."
Lời còn chưa nói hết, Lữ Nương liền thân thủ che lại miệng của nàng, "Phi phi phi! Thứ xấu không linh, thứ tốt sẽ linh! Ngươi đứa nhỏ này, nói năng không kiêng kỵ, ngươi có biết ở tuyết mạch có tuyết thần tồn tại không, đừng nhắc tới những điềm xấu . Ngươi là người tốt, tuyết thần nhất định sẽ phù hộ cho ngươi bình an trở ra."
Tuyết thần?
Quý Như Yên không tin .
Nếu hỏi nàng tin ai nhất, nàng sẽ đáp nàng tin chính mình nhất
Bất kể là ai, cũng có thể lừa nàng, chỉ có chính mình là không lừa được mình , nước trà lạnh hay ấm, chỉ có mình mình thử mới có thể biết được.
Thử xong y phục, lúc này Lữ Nương mới kéo nàng ra, đang muốn đi đến cửa phòng Lạc Thuấn Thần gọi hắn dậy, Quý Như Yên vội vàng gọi nàng, "Đại tẩu, hắn đã ly khai . Nói là trở về Thịnh kinh trước chờ ta."
"Ly khai ? Như thế nào cũng không nói một tiếng, vương trại có hảo mã, có đưa hắn mau chóng đến Thịnh kinh."
"Không cần lo lắng hắn , chẳng lẽ hắn lớn như vậy rồi, ngay cả bản thân mình cũng không lo được sao?"
Vừa nói xong, Quý Như Yên lại cười.
Lạc Thuấn Thần là người khôn khéo như vậy, sao có thể để xảy ra sơ xót được?
Ở Tặc Vương trại dùng xong ngọ thiện, chuẩn bị kỷ túi lương thực, Quý Như Yên phát hiện Nguyệt Như Hỏa cũng có túi đựng đồ bảo bối như mình.
Mà Quân Tử Đường lần này xuất phát, cầm trong tay tập doanh hắc kiếm đêm hôm đó, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng.
Ba người cùng nhau xuất phát, xe trượt tuyết lớn như vậy, một mình Nguyệt Như Hỏa khiêng trên vai.
Quân Tử Đường kia thân thể nhìn như thư sinh yếu ớt, tất nhiên là không đủ sức khiêng được thứ đó.
Quý Như Yên là nữ tử, cũng không có khả năng giúp.
Lúc này, chỉ còn mình hắn, thân hình cao lớn như đại lực sĩ.
Lúc xuất phát, Nguyệt Như Hỏa có hỏi đến Lạc Thuấn Thần, sau biết được hắn đã rời đi, cũng không có hỏi nhiều.
Quân Tử Đường thì ngược lại, nghe thấy tin Lạc Thuấn Thần rời đi thì phi thường vui mừng, dọc theo đường đi thường cùng Qúy Như Yên nói chuyện. Ba người thập phần hợp tính
Vừa tiến đến chân núi tuyết mạch, Quý Như Yên liền đề nghị đi bắt vài con sói tuyết qua đây, mới có thể kéo xe trượt tuyết mang theo ba người bọn họ lướt đi.
Nguyệt Như Hỏa xung phong làm việc này, Quân Tử Đường cùng Quý Như Yên thì lại ở yên tại chỗ, chờ Nguyệt Như Hỏa trở về.
Chỉ một canh giờ sau, Nguyệt Như Hỏa đã trở về, đồng thời còn dắt theo sáu con sói tuyết
Đưa sói tuyết buộc tốt vào dây thừng, xua xua bọn chúng đến hướng hồ băng, lần này đi, nhanh nhất một ngày mới có thể trở về được.
Ba người cũng có võ công trong người, trên người cũng không cần mặc quá nhiều y phục để giữ ấm.
Chỉ là Qúy Như Yên lúc này lại mặc trên người áo khoác mà Lữ Nương làm cho, khiến cho than hình của nàng càng thêm nhỏ xinh.
"Tiểu muội, nếu ngươi mệt có thể nghỉ ngơi một chút. Có ta và đại ca canh chừng, không cần lo lắng ."
Quân Tử Đường săn sóc khuyên nhủ.
"Nhưng mà sớm đến hồ băng một chút, cũng có thể sớm thử xe trượt tuyết này có thể đi qua hồ băng được hay không?."
Trên hồ băng là một tầng băng mỏng, trọng lực đi qua đó không được quá mạnh, sói tuyết mặc dù trọng lượng giống như một con cẩu bình thường, nhưng bọn chúng quanh năm ở trong thế giới băng tuyết sinh trưởng, tất nhiên là biết làm như thế nào để giảm bớt trọng lượng của mình trên mặt băng.
Khi đó, liền mượn sự khôn khéo của bọn chúng, để đưa ba người bọn họ vượt qua hơn hai nghìn mét trên hồ băng
Nguyệt Như Hỏa khống chế rất tốt đám sói tuyết .
Hắn vừa mừng vừa sợ nói, "Tiểu muội đừng lo lắng, Xe trượt tuyết này nhất định có thể . Ngươi không phát hiện chúng ta ở trên mặt tuyết đi lại, cũng không để lại quá nhiều dấu vết, hơn nữa trọng lực cũng không quá nặng, nếu là lấy tốc độ như vậy vượt qua hồ băng, chắc chắn không phải là vấn đề quá lớn”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...