Trong mắt Mục Y Nhân tràn đầy lạnh lẽo: "Nếu anh đụng đến tôi.
Lăng Việt nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!"
"Không phải hắn đụng đến tôi! Mà là tôi động đến hắn! Bản thiếu chủ đã sớm chướng mắt hắn! Ở địa bàn Giang Châu mà còn dám la lối om sòm với Thiết Quyền Môn, thật sự coi mình cao lắm à? Tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi nhất định sẽ chơi cô! Tốt nhất Lăng Việt đừng tới, nếu hắn dám tới, tôi bắt hắn quỳ xuống đất cầu xin, sống không bằng chết!"
Thiếu chủ Thiết Quyền bày ra dáng vẻ bệ vệ, phách lối, khiến trái tim Mục Y Nhân lạnh đến đáy cốc!
Nếu cô bị Thiếu chủ Thiết Quyền xâm hại, vậy đời này nên đối mặt với Lăng Việt như thế nào?
Mục Y Nhân gỡ trâm cài ở ngực xuống, nếu như Thiếu chủ Thiết Quyền thật sự xông lên, chẳng bằng cô chết đi để giữ được sự trong sạch của mình.
Nhìn thấy động tác của cô, Thiếu chủ Thiết Quyền cười lạnh.
"Đừng ngốc! Cô không trốn thoát được! Tôi là người tu luyện, có ta ở đây thì cái trâm ngực nho nhỏ kia căn bản không có cách giết chết cô!"
Lời vừa nói ra, Mục Y Nhân trong lòng, càng thêm tuyệt vọng.
Nhưng ngay lúc này, điện thoại trong túi Thiếu chủ Thiết Quyền lại đột nhiên vang lên.
Gã không khỏi khẽ nhíu mày, móc điện thoại ra không kiên nhẫn nói: "Alo? Không phải tôi đã nói rồi sao? Không có việc gì đừng đến phiền tôi?"
Đầu bên kia điện thoại trực tiếp truyền tới một tiếng quát lớn: "Phiền cái đầu mẹ mày! Thứ ngu ngốc nhà mày! Mày gây đại họa! trăm ngàn năm cơ nghiệp của Thiết Quyền Môn của chúng ta sắp bị hủy trong tay thằng ngu này rồi!"
Sắc mặt Thiếu chủ Thiết Quyền thật lạnh lẽo: "Khốn kiếp! Ta là Thiếu chủ, ông dám can đảm nhục mạ tao?"
"Còn thiếu chủ cái gì! Thằng ngu! Lão phu mắng mày còn nhẹ! Có phải mày đã bắt Mục Y Nhân, mày có biết nó là phu nhân của Thiếu chủ Quỷ Cốc không?"
"Hừ! Tất nhiên ta biết, nhưng đã sao?"
"Mày — —! Mày thật là hại giết chúng ta! Thiếu chủ Quỷ Cốc đã đi tìm mày, bây giờ mày mau thả Mục Y Nhân ra, nói không chừng còn có khả năng cứu vãn! Bằng không Thiết Quyền Môn chúng ta sẽ triệt để xong đời!"
Thiếu chủ Thiết Quyền khịt mũi coi thường, khinh thường cười một tiếng: "Đám kém cỏi các người thật sự muốn nâng Thiếu chủ Quỷ Cốc chó má kia lên trời! Hắn là thiếu chủ, ta cũng là thiếu chủ, sao ta lại sợ hắn? Nếu hắn dám tới thì ta sẽ làm thịt luôn hắn! Cũng không cần nói chuyện gì nữa!"
"Mày — —! Mày có biết Thiếu chủ Quỷ Cốc đã đánh gãy hai tay Thất trưởng lão, còn giết Nhị trưởng lão không?"
"Cái gì?"Thiếu chủ Thiết Quyền lập tức sững sờ, sắc mặt hơi cứng lại.
"Làm sao hắn giết bọn họ được?"
"Giết trong nháy mắt! Nhất kích là giết được! Thằng ngu này, cả Thất trưởng lão mà mày cũng đánh không lại, mày còn dám trêu chọc hắn? Chọc giận hắn thì toàn bộ Thiết Quyền Môn chúng ta không ai giữ được mày!"
Trong lòng Thiếu chủ Thiết Quyền run lên, trên mặt rốt cục cũng xuất hiện chút bối rối.
"Cái này...!Sao có thể? Hắn chỉ là một thiếu chủ mà thôi, tuổi tác không lớn, sao lại lợi hại như vậy? Thất trưởng lão và Nhị trưởng lão đều là cao thủ cấp bậc Võ Thánh! Hắn...!Sao hắn có thể giết chết Võ Thánh?"
"Con mẹ nó mày còn nhiều lời! Tranh thủ thả người! Không thì Thiết Quyền Môn chúng ta đều xong đời!"
Đầu tóc của thiếu chủ Thiết Quyền lập tức nổ tung.
"Cái này...!Tại sao có thể như vậy? Hắn chỉ là một thiếu chủ, sao có thể lợi hại như vậy?"
Đang nghĩ ngợi, trên bầu trời xa xăm có một luồng sát ý sắc bén cùng cực đã tràn tới.
Thiếu chủ Thiết Quyền lập tức run lên một cái.
"Cái gì...!Tên này thật sự tới? Thật là sát ý đáng sợ! Không được, mình không thể ở lại chỗ này nữa, mình phải đi nhanh!"
Dứt lời, gã dám nán lại nữa, lập tức vứt ly rượu đỏ trong tay xuống rồi xoay người bỏ chạy.
Một lát sau, theo một tiếng nổ tung ầm ầm, một bóng người đụng nát pha lê, xông vào trong phòng.
Trên người hắn tràn ngập ra sát khí cuồn cuộn, khiến người ta ngạt thở.
"Lăng Việt!" Tuy khí thế đáng sợ, nhưng chỉ cần là Lăng Việt thì Mục Y Nhân lập tức cảm thấy yên tâm.
Cô lập tức nhào vào trong ngực Lăng Việt, Lăng Việt ôm chặt cô: "Thật xin lỗi, là anh tới trễ.
Anh phải sớm đến công ty đón em!"
Mục Y Nhân lắc đầu: "Không có gì, anh tới không muộn.
Chí ít hắn còn chưa kịp làm chuyện xấu!"
Nói đến đây, Lăng Việt hơi híp mắt lại, tản ra một luồng sát ý: "Thằng nhãi kia đâu?"
Mục Y Nhân hé miệng cười một tiếng: "Hắn nghe nói anh đến thì bị hù chạy!"
"Coi như hắn chạy nhanh! Nhưng chuyện này không dễ dàng bỏ qua như vậy!"
Lăng Việt đưa Mục Y Nhân về nhà, sai Minh Thừa và Tú Nhi che chở cho cô, hắn thì nhân lúc trời tối mà nhanh chóng tiến đến Thiết Quyền Môn.
Hình như Thiết Quyền Môn sớm đã biết trước, khi Lăng Việt đi vào Thiết Quyền Môn, ở cửa sơn môn Thiết Quyền Môn đã không người đệ tử nào
Nhưng đại trận hộ sơn đã hoàn toàn mở ra.
Một tấm chắn thật mạnh được tạo ra từ trận pháp đã chặn Lăng Việt ở bên ngoài!
Lăng Việt vận đủ chân khí, nổi giận gầm lên một tiếng vào bên trong sơn môn: "Người của Thiết Quyền Môn, cút ra đây cho ta!"
Tiếng gầm này có uy áp chấn động bầu trời, cả đám mây cũng lui ra không ít!
Sau một lát, trong Thiết Quyền Môn lại phát ra một tiếng nói có chút run rẩy: "Lăng thiếu chủ, môn chủ chúng ta nói nguyện ý quy hàng ngài.
Về sau chúng ta là người một nhà! Mong rằng Lăng thiếu chủ nương tình chúng tôi thần phục mà giơ cao đánh khẽ, tha cho Thiếu chủ một mạng! Trên dưới mấy ngàn người Thiết Quyền Môn đều để ngài sai bảo!"
"Đánh rắm!" Lăng Việt không lưu tình chút nào mà trực tiếp xổ ra một câu nói tục.
Người đàn bà của mình suýt bị người ta ức hiếp, nếu Lăng Việt hắn còn tha cho Thiết Quyền Môn thì chẳng phải khiến người ta cười rơi mất răng hàm?
"Ta nói cho bọn ngu xuẩn các ngươi biết! Lúc trước bởi vì Hổ Môn, ta đã cho các ngươi một cơ hội! Là chính các ngươi không quý trọng, tự cao tự đại, gieo gió gặt bão, chẳng trách người khác! Ta cho các ngươi mười giây, tự lăn ra đây, ta để các ngươi toàn thây! Bằng không thì đừng trách ta không khách sáo!"
Lời nói của Lăng Việt làm mọi người trong Thiết Quyền Môn xoay quanh như kiến bò trên chảo nóng.
"Lăng thiếu chủ, oan gia nên giải không nên kết.
Ngài giơ cao đánh khẽ một lần đi! Thiết Quyền Môn chúng tôi thật sự có thể làm trâu làm ngựa cho ngài, để trả lại tội nghiệt mà thiếu môn chủ phạm phải! Lăng thiếu chủ, van xin ngài!"
"Buồn cười! Nếu ta tha thứ cho các ngươi, những người khác đều muốn đến đùa bỡn vợ của ta rồi lại đến thần phục, vậy không phải Lăng Việt này trở thành trò cười cho người trong thiên hạ? Ta hỏi lại lần cuối cùng, rốt cuộc các ngươi có cút ra đây không?"
"Lăng thiếu chủ, nếu thật sự muốn như thế, vậy Thiết Quyền Môn chúng tôi sẽ không ngồi chờ chết! Đại trận hộ sơn này là sự kiêu ngạo của tổ tiên Thiết Quyền Môn! Nếu ngài muốn phá vỡ thì cũng phải có bản lĩnh đó!"
"Không biết sống chết!" Lăng Việt hơi nheo mắt lại, không giữ lại mà phát tán khí thế ra.
Giờ khắc này, cả ánh trăng ngôi sao trên trời cũng cảm ứng được chuyện gì đó đáng sợ, dần dần mất đi ánh sáng!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...