Trên đường phố Giang Châu, một chiếc Maybach bản thượng hạng không ngừng lăn bánh trên đường lớn, giống như một con thiên nga trắng kiêu hãnh, phóng đãng rong ruổi.
Trong xe, người thanh niên nhìn khung cảnh náo nhiệt ngoài cửa sổ, trong mắt lộ ra vẻ thèm thuồng.
"Đây là cuộc sống chứ! Mặc dù thế giới trần tục này không thể so sánh với sự căng tràn của linh khí Thiết Quyền Môn, nhưng chỉ khi ở đây mình mới có thể cảm nhận được sự vinh hoa phú quý, giang sơn mỹ nhân.
Nếu đặt lên bàn cân so sánh thì Thiết Quyền Môn thực sự giống như một vùng nông thôn hơn."
“Thiếu chủ à, ngài không cần phải ca thán vậy đâu, ngài là thiếu chủ của Thiết Quyền cơ mà, cái Giang Châu này nếu không cho ngài rong chơi thì ai còn dám chứ? Ai dám không phục đây?”
“Vẫn là Lục Tử biết cách nói chuyện, không giống như đám lão già thối kia, lão nào cũng ngoan cố hồ đồ! Lại còn đi nói chuyện giảng hòa với cái tên thiếu chủ quỷ cốc gì đó đó kia chứ? Theo ta thì giết luôn đi mới đúng!”
“Thiếu chủ chớ nên tức giận, các trưởng lão là đang hao tâm về chuyện bách môn tranh bá thôi, chờ sau khi chuyện đó qua rồi thì không cần đến cái quỷ cốc kia nữa, lúc đó giết chết một thiếu chủ quỷ cốc thôi cũng có là gì đâu chứ?”
“Nói đúng lắm.
Lúc này chắc lão già Tào kia đang bàn bạc với tên thiếu chủ đó rồi, coi như bổn thiếu chủ cho họ tí mặt mũi, tạm thời đề cập đến chuyện này, trước hết hãy tận hưởng sự phồn hoa thịnh vượng của Giang Châu đi nào!"
"Hắc hắc hắc.
.
.
Thiếu chủ, cho ngài nhìn một thứ rất hay này, đây chính là ảnh về những mỹ nữ hàng top ở Giang Châu, mời ngài nghía qua!”
Hai mắt thiếu chủ Thiết Quyền Môn sáng lên, cầm lấy nhìn lướt qua.
“Đây là mấy hoa khôi trường học, cũng khá ngon nhưng đều đã có bạn trai rồi, thiếu chủ ta sẽ không chơi lại giẻ rách của người khác!"
“Hai tổng giám đốc này cũng đẹp, nhưng so với bổn thiếu chủ thì quá già!"
“Ồ? Mục Y Nhân, tổng giám đốc tập đoàn Y Nhân này mới 19 tuổi sao? Dáng vẻ thanh thuần quá nhỉ!”
Thiết quyền thiếu chủ liếm môi một cái.
"Mới trẻ tuổi như vậy, dung mạo lại khuynh thành, xinh đẹp, đây chính là người phụ nữ phù hợp nhất với vị thiếu gia ở Giang Châu này.
Lục Tử, chuẩn bị một bó hoa, đi đến tập đoàn Y Nhân!"
“Vâng!”
…
Xe rất nhanh đã đi tới tập đoàn Y Nhân, Thiết Quyền thiếu chủ chắp tay sau lưng đi về phía bên trong tập đoàn Y Nhân, còn Lục Tử ôm một bó hoa chín mươi chín đóa hồng đi theo sau, hai người bước vào tòa nhà của tập đoàn, khí thế này không khỏi thu hút được rất nhiều sự chú ý.
"Đó là ai vậy? Anh ấy trông thật đẹp trai!"
"Không lẽ họ đến để theo đuổi giám đốc hả? Nhưng giám đốc đã có bạn trai rồi!"
Cô lễ tân lập tức đi đến hỏi:
“Xin chào ạ, thưa ngài, ngài đang tìm ai ở đây ạ?"
Thiết Quyền thiếu chủ ngồi ở chiếc ghế ở sảnh chính, hai chân vắt chéo nguẩy, với vẻ mặt ngạo nghễ nói:
“Muốn tìm giám đốc của mấy người, bảo Mục Y Nhân đến gặp tôi!"
Cô gái lễ tân sửng sốt, rồi lại nói: "Thưa ngài, tôi xin lỗi, giám đốc của chúng tôi đang làm việc, và sẽ không tiếp bất kỳ người lạ nào.
"A ha ha ha ha.
.
.
."
Thiết Quyền thiếu chủ, ngửa mặt lên trời cười, sắc mặt ngạo nghễ đến cực điểm.
“Nếu như tôi đã tới đây rồi thì cô ấy không cần phải làm việc gì nữa! Bảo cô cô ấy ra ngoài gặp bổn thiếu chủ ngay!”
Lúc này, nhân viên bảo vệ của tập đoàn Y Nhân đã đi về phía anh ta, cô tiếp tân sắc mặt lạnh lùng thuyết phục: "Thưa ngài, nếu ngài không đi mà còn nói nhảm thì đừng trách chúng tôi vô lễ!"
Khóe miệng Thiết Quyền thiếu chủ khẽ cong lên, vẻ hoàn toàn phớt lờ.
"Người đẹp này, tôi khuyên cô nên thông minh một chút, tôi ...!không phải là người cô có thể chọc vào nổi đâu!"
“Xem ra không cần thiết nhiều lời cùng anh ta nữa rồi, bảo vệ à, ném hai tên điên này ra ngoài đi!”
“Được!”
Hai người bảo vệ tiến lên, Thiết Quyền thiếu chủ không hề hoảng sợ, anh ta chỉ búng ngón tay.
Ngay lập tức, Lục Tử giơ tay lên và trực tiếp đấm ra giống như một người lính nhận được tín hiệu.
Uỵch!
Kèm theo một tiếng lớn, hai nhân viên bảo vệ trực tiếp bị đánh bay ra ngoài và đập mạnh vào cửa kính, khiến kính vỡ vụn, đến khi họ thực sự tiếp đất thì hai người đó đã không rõ sống chết ra sao rồi.
"Á——! Giết người rồi!"
Trong đại sảnh trong nháy mắt loạn thành một đống!
Thiết quyền thiếu chủ không khỏi lắc đầu.
“Chung quy...!bọn này cũng chỉ là một đám người phàm ngu xuẩn! Bọn họ giống như con kiến vậy, mắt nhìn thiển cận, không chịu nổi một chiêu!”
Lục Tử cười ha hả.
"Thiếu chủ ngài thần uy cái thế, những con kiến hôi, làm sao có thể đánh đồng với ngài được?"
"Đó là đương nhiên! Đợi sau khi ta có được Mục Y Nhân rồi thì sẽ đi thăm đám người ở Giang Châu này, sau đó yêu cầu họ nghe theo mệnh lệnh của ta.
Từ nay về sau, Giang Châu sẽ nằm trong túi Thiết Quyền của ta!"
“Vậy tiểu nhân đầu tiên chúc thiếu gia vạn sự như ý, mã đáo thành công!"
“Ha ha ha, cái miệng này của ngươi đúng là quét qua mật mà.”
Hai người đang nói thì có bài bóng dáng của mỹ nhân đi từ thang máy ra.
Người đi đầu đương nhiên là Mục Y Nhân!
Hôm nay cô mặc một bộ đồ OL màu hồng, dễ thương mà thanh lịch, với những đường cong tinh xảo, khiến ánh mắt của thiếu chủ Thiết Quyền càng thêm chăm chú.
“Y Nhân à Y Nhân, không ngờ người bên ngoài còn đẹp hơn trong ảnh!"
Mục Y Nhân đi tới trước mặt hắn ta, thở dài nhẹ một hơi rồi lạnh lùng nói: "Anh là ai? Tại sao lại tới tập đoàn Y Nhân của chúng tôi gây sự?"
Thiết quyền thiếu chủ cười nhạt một tiếng, đứng lên đầy ngạo nghễ:
"Xin phép được giới thiệu về bản thân, kẻ tôi đây là thiếu chủ của Thiết Quyền Môn."
"Vậy tôi có quen biết gì anh sao?”
“Quen biết thì tất nhiên là không có, nhưng vẻ đẹp và khí chất của Mục tiểu thư lại rất thích hợp làm người phụ nữ của tôi!"
Mày đẹp Mục Y Nhân nhíu lại:
"Lời này của anh thật ghê tởm!"
"Tôi có tư cách để nói lời ghê tởm đó đấy.
Nói xong Thiết Quyền thiếu chủ với gương mặt cao ngạo.
Hắn ta búng búng tay một cái, Lục Tử lập tức cầm hoa đến:
"Mục tiểu thư, từ nay trở đi, cô chính là người phụ nữ của ta, bó hoa này là món quà của tôi dành cho cô!"
“Cút!”
Mặt của Mục Y Nhân lạnh như băng, lời nói cũng không có chút nào lưu tình.
Nhưng thiếu chủ Thiết Quyền Môn, lại không chút phật lòng.
"Tôi biết cô sẽ không đồng ý, và tôi cũng không có ý định cho cô thêm lựa chọn nào khác! Lục Tử, mang người đi đi, thứ mà bổn thiếu chủ đã thích không bao giờ có chuyện không lấy được.”
“Vâng!”
Lục Tử cười ha ha, gã ta bước chân lên đánh những người xung quanh Mục Y Nhân một cách không có tính người, sau đó trực tiếp vồ lấy cánh tay của cô lôi đi giống như không phải là kéo một người sống mà là đang kéo một con súc vật…
….
Bên kia, trong khách sạn Giang Châu, các trưởng lão của Thiết Quyền Môn đều nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ tự tin, nhìn chằm chằm vào Lăng Việt.
Theo suy nghĩ của bọn họ, chỉ cần tên cốc chủ này không phải kẻ ngốc thì chắc chắn sẽ đồng ý với yêu cầu của họ!
Bởi vì cho dù là thiên thời, địa lợi, hay là nhân hòa ở hiện tại đều nghiêng về phía Thiết Quyền Môn.
Tại Giang Châu này, Lăng Việt đơn cô thế cô, căn bản không có tư cách chống lại Thiết Quyền Môn, hơn nữa, khi thời gian bách môn quyết chiến đang đến gần, Lăng Việt bắt buộc phải bảo toàn thực lực của mình, thậm chí còn cần kết giao đồng minh để tăng cường sức mạnh bên phe mình nữa!
Dù nhìn thế nào đi chăng nữa...!Lăng Việt không có lý do gì mà không đồng ý!
Nhưng...!nét mặt của Lăng Việt vẫn cứ thờ ơ, như thể...!hắn nãy giờ không hề nghe lời mọi người nói.
"Bên phía Thiết Quyền Môn mấy người thật cho rằng bản thân mình là một món đồ sao?”
Một câu nhàn nhạt vậy thôi, ngay lập tức làm cho bầu không khí trong lòng trở nên cực kỳ quái dị, bảy trưởng lão của Thiết Quyền Môn nghe vậy liền đi thẳng vào vấn đề.
"Họ Lăng kia, cậu là có ý gì chứ?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...