Thần Y Phục Thù!


"Được rồi!" Lăng Việt buông tay ra, lạnh nhạt phun ra hai chữ.

"Anh nói cái gì?"
Thái Nhã trợn mắt thật lớn!
"Anh nói đùa cái gì vậy? Anh mới bắt mạch ông nội của tôi còn chưa tới một phút đồng hồ, anh nói ông nội tôi khoẻ rồi! Anh lừa gạt ai vậy? Một triệu dễ lừa gạt như vậy sao?"
"Im ngay! Tiểu Nhã, không được càn quấy!" Ông cụ Thái quát lớn một tiếng, chợt lui lại mấy bước rồi cúi người thật thấp trước Lăng Việt.

"Lão hủ sống hơn nửa đời người, lại là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy kỳ nhân giống như ngài Lăng.

Đại ân đại đức của ngài, cả đời tôi khó quên!"
"Cút đi!" Lăng Việt không chút khách sáo mà nói.

Thái Nhã còn muốn nói gì, lại bị ông nội của mình trực tiếp túm ra ngoài.

Khi ra đến ngoài cửa, Thái Nhã tức giận muốn phun máu.

"Ông nội, vì cái gì ông lại thiên vị hắn như thế? Rõ ràng là một tên lừa gạt!"
"Đứa nhỏ ngốc này!"
Thái Trường Viễn thở dài một hơi, chợt tìm một khối đá một dùng một đấm đánh nát, trên tay lại không có chút vết thương nào.

"Cái gì?" Thái Nhã trừng lớn đôi mắt hạt châu, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.


Ông cụ Thái sắc mặt nghiêm túc nói: "Bây giờ con thấy chưa? Trong mấy giây ngắn ngủi, không chỉ thương thế ngày hôm qua, mà cả khí hải mấy năm trước bị người ta hủy đi của ông nội cũng được ngài ấy cùng chữa trị! Y thuật như thế thì Đại La Kim Tiên hạ phàm cũng không thể sánh bằng! Người này thật sự là cao nhân! Về sau đừng có trêu chọc, nếu không cho dù là ông cũng không bảo vệ được con!"
Lúc này, Lăng Việt đặt hai tay sau lưng, cầm chén trà trực tiếp đi về nơi xa, không buồn nhìn hai người lấy một cái.

Ông Thái lại lập tức nhấn lấy cổ cháu gái, cùng cô ta cúi đầu khom lưng.

Thái Nhã lén liếc qua, bóng lưng làm người ta chán ghét kia đột nhiên trở nên vô cùng cao lớn! Thâm sâu khó lường!
...!
Trong hai ngày kế tiếp, cửa y quán dần dần có thêm rất nhiều xe.

BMW, Mercedes-Benz, Rolls-Royce, Bentley...!Xe càng ngày càng quý, số lượng cũng càng ngày càng nhiều!
Y quán nho nhỏ như lập tức biến thành bánh trái thơm ngon!
Trước cửa y quán treo đầy đủ loại cờ thưởng và bảng hiệu: Diệu thủ hồi xuân, Hoa Đà tại thế, y thuật vô song...!.

Y quán mà tất cả mọi người không coi trọng này như đột nhiên trở nên thu hút.

Từ đó, trên đầu đường thiếu đi một thanh niên đánh cờ, trong ngõ nhỏ lại càng náo nhiệt!
Lăng Việt chữa bệnh có khi lấy tiền, cũng có lúc không lấy tiền.

Nhưng những người đã từng trào phúng y quán Lăng gia, Lăng Việt cũng không hỏi đến, có tiền cũng không trị!
Thẳng đến lúc này, những người kia mới ồn ào than trách, tại sao mình không giữ gìn mối quan hệ với Lăng Việt?
Cuộc sống bình ổn này cũng không có kéo dài được bao nhiêu ngày.

Đại khái khi làm ăn đến ngày thứ tư thì một người phụ nữ trung niên kéo một chiếc ba bánh xe đi tới trước y quán Lăng gia, trên đó có một người đàn ông trung niên cao gầy đang nằm.

Lăng Việt vừa đưa Mục Y Nhân đi làm về nhà, khi đi tới cửa, phụ nữ trung niên lập tức tiến lên, ôm lấy bắp chân của hắn.

"Thần y! Thần y cầu xin ngài cứu ông xã tôi đi! Cầu xin ngài! Ông ấy sắp không được rồi!"
Lăng Việt liếc nhìn người đàn ông trên xe một cái, nhíu mày, sau đó phiền chán đá bay à ta ra ngoài, trực tiếp đi vào trong sân.

"Cút!"
Người phụ nữ trung niên gào khóc.

"Thần y, ngài đừng đi! Tôi cầu xin ngài, mau cứu chồng tôi đi! Nếu ông ấy chết thì chúng tôi phải sống thế nào?"
Tiếng la khóc này khiến không ít hàng xóm láng giềng vây xem.

"Thần y, tôi cầu xin ngài! Tuy nhà chúng tôi không có một triệu, nhưng dù sao chồng tôi cũng là một mạng người! Ngài cứu chồng tôi đi, đời sau nhà chúng tôi làm trâu làm ngựa báo đáp ngài!"
Mọi người không nhịn được mà chỉ trỏ.

"Lăng Việt này cũng thật là, chữa bệnh ít nhất cũng một triệu, hai ngày này không biết kiếm được bao nhiêu tiền, ra tay cứu một mạng thôi cũng không chiu! Thật là chỉ biết có tiền!"

"Loại người này có y thuật thì thế nào? Còn không phải lòng lang dạ sói à?"
"Thế mà tôi còn đánh cờ với hắn! Lúc trước tôi đã nhìn ra, thằng này là tiền mê điển hình! Đúng là chẳng ra làm sao."
Bên ngoài tiếng người huyên náo, mọi người như hận không thể lập tức xông tới, hung hăng phê phán Lăng Việt một phen!
Lăng Việt híp hai mắt lại, bắn ra hai vệt sáng lạnh lẽo.

"Một con giun dế còn dám đến gây sự!" Vừa dứt lời, quát vào trong sân: "Minh Thừa, đi ra đánh người!"
Nghe xong lời này, Minh Thừa chạy còn nhanh hơn thỏ.

"Thưa vâng!"
Hai người tới ngoài cửa, sát ý trên mặt Lăng Việt khiến mọi người không nhịn được lùi lại một bước.

Nhưng người đông thế mạnh, mọi người lại nhanh chóng nổi lên khí thế.

"Lăng Việt, sao cậu dám thấy chết không cứu hả?"
"Đúng đấy, có thầy thuốc như anh sao? Không có chút y đức nào cả! Trong mắt chỉ có tiền!"
Lăng Việt lạnh lùng liếc qua mọi người, không giải thích lời nào, chỉ đưa mắt về hướng Minh Thừa.

Minh Thừa ngầm hiểu, cười hắc hắc, đi đến trước mặt xe ba bánh rồi vỗ vỗ mặt người đàn ông.

Sau đó, ông duỗi hai đầu ngón tay ra, móng tay bóp lấy một khối thịt nhỏ trên lỗ tai đối phương rồi vặn một cái.

Trong chớp mắt, người đàn ông vốn sắc mặt như tro tàn lập tức kêu thảm một tiếng, nhảy lên cao ba thước, sau đó không ngừng xoa lỗ tai của mình.

"Ai u má ơi, đau chết mất! Đau chết mất!"
Trong nháy mắt đó, sắc mặt mọi người đều trở nên vô cùng đặc sắc.

Nhất là người phụ nữ trung niên, thấy cảnh này, bình thường không khỏi biến sắc, sau đó lén lút muốn len ra khỏi đám người để chạy trốn.


Nhưng vừa chui ra thì đụng phải một dáng người khôi ngô, bình thường ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ lúc nào mà Minh Thừa đã đi ra bên ngoài đoàn người.

Sắc mặt bà ta tái nhợt, co cẳng bỏ chạy.

Minh Thừa cười lạnh một tiếng, túm lấy vạt áo của bà ta rồi trực tiếp ném vào đám người, vừa vặn rơi xuống trước mặt Lăng Việt.

Bà ta ngẩng đầu nhìn một cái, lập tức trực diện với đôi mắt lạnh lẽo của Lăng Việt, bà ta không nhịn được mà run rẩy.

"Thần...!Thần y, tôi sai rồi, tôi sai rồi."
Người phụ nữ vội vàng dập đầu, Lăng Việt chỉ là lạnh lùng hỏi: "Là ai bảo bà tới?"
Bà ta run lên một cái, ánh mắt né tránh mà nói: "Không có...!Không có ai, vợ chồng chúng tôi chỉ muốn thử rốt cuộc thần y có y thuật thần kỳ như vậy hay không! Chúng tôi không có ác ý!"
Lăng Việt nhẹ hừ một tiếng, bước về phía trước một bước, giày da vừa vặn giẫm lên một bàn tay của bà ta, hắn hơi dùng lực một chút, máu thịt lập tức bắt đầu mơ hồ.

"A — —!" Bà ta hét thảm lên.

"Tôi hỏi bà lần nữa, người nào phái bà tới!"
Chồng của người phụ nữ lập tức la lớn: "Đánh người! Đánh người! Cậu đánh vợ của tôi, tôi phải báo cảnh sát, phải báo...!."
"Báo cái đầu mẹ mày!" Minh Thừa tiến lên giơ một chân đá bay ông ta, cái điện thoại màu xanh rơi xuống mặt đất, bị ông một chân giẫm thành mảnh vụn.

"Mẹ nó! Dám động thổ trên đầu Thái Tuế, mày không nhìn xem mình là thứ gì? Tiếp tục không thành thật khai báo thì tao đánh chết hai tụi mày.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui